Tần Tiêu chậm rãi đứng dậy:
- Đứng lên rồi nói. Ngươi không phải cùng phụ thân là Xá Kê ở tại An Tây, ngươi lẽ ra phải sung quân ở An Tây, vì sao lại ở Giang Nam? Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TrumTruyen.vn chấm c.o.m
Nói xong Tần Tiêu có chút muốn cười, cái tên Xá Kê nghe rất quái a! Nhưng mà tên tuổi đứa con này của hắn được lịch sử đưa lên tận mây xanh.
Cao Tiên Chi ngẩng đầu, cực kỳ nghi hoặc nhìn qua Tần Tiêu:
- Đại nhân, vì sao đại nhân biết chuyện của tiểu nhân lại rõ như vậy? Gia phụ xác thực đang ở An Tây, đảm nhiệm tướng quân. Vốn tiểu nhân muốn ở cùng chỗ với phụ thân, không ngờ thời điểm xuất phát từ cố hương, trên đường lâm bệnh nặng không thể đi được. Phụ thân sợ chậm trễ quân sự nên gửi lại cho đồng liêu ở tại Hà Bắc đạo... Phân tán nửa năm thì tiểu nhân lành bệnh, bản thân đi tới nhập ngũ ở An Tây tìm phụ thân, không ngờ bởi vì tiểu nhân không tới đúng ngày nên An Tây đã xoá tên của tiểu nhân, ngay cả phụ thân của tiểu nhân cũng bị giáng chức xử phạt. Tiểu nhân bất đắc dĩ đành phải quay về cố hương. Dọc đường đi tới Lạc Dương thì thấy triều đình đang chiêu binh, tiểu nhân cũng hưởng ứng lệnh chiêu binh và bị phái đến Giang Nam.
Trong nội tâm Tần Tiêu có chút kích động lên: Cao Tiên Chi? Người trẻ tuổi đẹp trai này lại là Cao Tiên Chi? Đây chính là nhân vật trâu bò nha, nếu lịch sử Đại Đường thiểu hắn có thể chỉ còn lại thân tàn mà thôi! Trong lịch sử Cao Tiên Chi nổi danh là "Thường Thắng tướng quân"!
Trong năm Thiên Bảo hắn suất lĩnh vạn kỵ binh, vượt qua con đường hiểm trở của Tây Lĩnh và hoang mạc, hành quân hơn trăm ngày ngàn dặm tập kích quân địch, vô cùng dũng mãnh đánh hạ cứ điểm quân sự Liên Vân Bảo, bắt hàng phục bọn phản nghịch Thổ Phiên Tiểu Đột Nhiên Luật Quốc, cũng áp chế cánh quân quấy nhiễu Đại Đường, quân lực dân tộc Thổ Phiên không tâm thường, nhưng mà hắn mũi nhọn đánh vào Tây Vực.
Từ đó về sau hoành hành Tây Vực, trở thành bình chướng giữa Đại Đường và Tây Vực, khiến cho Đại Đường tiến vào thời kỳ thái bình, hắn có được địa vị bá chủ ở Tây Vực. Về sau An Sử chi loạn bộc phát thì Cao Tiên Chi thủ ở Đồng Quan vững như bàn thạch.
Không ngờ lúc này Đường Huyền Tông Lý Long Cơ tuổi già mắt mờ, vào lúc lịch sử Đại Đường thịnh nhất lại nghe sàm tấu, dùng tội danh tham ô quân lương bắt hắn trảm lập quyết, vì vậy Đồng Quan bị chiếm đóng, Đường Huyền Tông cũng phải chạy trốn tới Tứ Xuyên, Đại Đường thịnh thế như mặt trời ban trưa bắt đầu đi về hướng suy bại...
Trong lịch sử ghi về Cao Tiên Chi thì Tần Tiêu ấn tượng khắc sâu nhất là hắn anh tuấn, giỏi về cỡi ngựa bắn cung, dũng mãnh quả cảm, dũng mưu gồm nhiều mặt. Hắn sinh ra có lẽ phải chậm hơn hai mươi năm mới đúng, tại sao... Không cần nghĩ, khẳng định là nguyên nhân do ta cả, lịch sử bị quấy nhiễu đem Cao Tiên Chi sinh ra sớm hơn!
Trong nội tâm Tần Tiêu vừa mừng vừa sợ, với tư cách một gã quân nhân, sùng bái danh tướng lịch sử là chuyện đương nhiên. Rất trùng hợp là Cao Tiên Chi này chính là danh tướng Đại Đường mà Tần Tiêu ưa thích! Có thể hắn hiện tại bị trời đưa đất đẩy đi tới Giang Nam làm một gã đội trưởng nho nhỏ a!
Tần Tiêu cầm lấy tay của Cao Tiên Chi, nhịn không được nội tâm kích động, mặt lộ vẻ vui mừng nói ra:
- Ngồi! Ngồi xuống nói chuyện! Chúng ta uống rượu, ăn thịt!
Cao Tiên Chi kinh ngạc không thôi:
- Tiểu nhân không dám!
Tần Tiêu hơi có chút không kiên nhẫn nói ra:
- Bảo ngươi người thì ngồi đi, còn khách sáo cái gì chứ! Ngồi!
Cao Tiên Chi kinh nghi bất định nhìn qua Tần Tiêu, chắp tay vái chào:
- Tạ đại nhân!
Tần Tiêu đem vò rượu đặt trước mặt của Cao Tiên Chi, bản thân của hắn cũng nâng vò rượu lên, một tay xé giấy phong miệng bình, ngưỡng cổ uống rượu.
Rượu gạo thanh thuần và đậm đặc hương vị của Giang Nam, hắn uống như suối phun, Tần Tiêu như trâu khát gặp cam tuyền, sau khi uống xong trong nội tâm thống khoái: Tái ông thất mã, yên chi phi phúc. Ta cam tâm tình nguyện bị đám tiểu tặc này giam lỏng để quen biết danh tướng Đại Đường... Nhưng mà nếu bởi vì ta mà làm hắn mai một ở Giang Nam, không thể rong ruổi sa trường thì ta không đúng rồi!
Một hơi uống xong phân nửa vò rượu mạnh, Tần Tiêu thở một hơi thật dài, vẻ mặt nóng bỏng nhìn qua phía Cao Tiên Chi, phát hiện hắn cũng ôm vò rượu, ngay cả giấy phong miệng bình cũng không mở ra.
Tần Tiêu nhướng mày:
- Vì sao không uống?
Cao Tiên Chi buông vò rượu ra, hai tay liền ôm quyền:
- Đại nhân, thứ cho tiểu nhân vô lễ nhiều lời. Đại nhân lúc này thân hãm nguy cơ, tùy thời có khả năng gặp bất trắc, vì sao còn hào phóng không bị trói buộc như vậy. Nếu như trong rượu có độc...
Tần Tiêu thoải mái cười cười:
- Yên tâm, quả quyết không có. Cho dù muốn hạ độc cũng không phải thời điểm này.
Trong nội tâm lại trầm tư: Cao Tiên Chi quả nhiên không phải dũng phi bình thường, còn có chút tâm cơ. Hỏa Phượng muốn lung lạc ta, trước khi ta chính thức gia nhập thì ta chính là quả ngon trong mắt của chúng. Nếu hiện tại dùng thủ đoạn vô sỉ này hại ta thì nhất định sẽ chọc ta nổi giận, đến lúc đó ta vạch mặt, với bọn chúng mà nói là kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Nhưng mà Cao Tiên Chi không rõ ràng lắm, cho nên lo lắng này là dư thừa, cũng coi như nhân vật tâm tư kín đáo.
Cao Tiên Chi hổ thẹn cười cười, nâng vò rượu xé giấy phong, nói:
- Đại nhân hào khí thật tốt! Đại nhân quan to hiển quý còn không sợ, ta một kẻ tiểu tốt có gì phải sợ! Ngay cả trong rượu có thuốc độc thì được chết cùng đại nhân vật như đại nhân thì có gì đáng sợ chứ?
Cao Tiên Chi giơ vò rượu lên trong cổ run run, hơn phân nửa vò rượu gạo rơi vào trong bụng hắn.
Trong nội tâm Tần Tiêu khuây khoả, nghĩ lại: nếu Cao Tiên Chi này hiện tại nghe ta hiệu lệnh ngược lại còn nhiều hơn một đường hy vọng, đúng lúc có một việc cần sai ngươi đi làm.
Cao Tiên Chi buông vò rượu, vung ống tay áo lau miệng, hắn giống như mượn rượu để tăng thêm lòng can đảm, nhìn Tần Tiêu nói ra:
- Đại nhân, tiểu nhân có chuyện muốn nói.
Tần Tiêu hiếu kỳ:
- Nói đi.
- Vì sao đại nhân lại lễ ngộ với tiểu nhân như vậy? Trong quân tại Ngạc Châu tiểu nhân đều bị bính sĩ trong quân gọi là " Cao Ly nô ". Tuy bằng vào cái dũng của thất phu làm được tiểu đội trưởng, nhưng vẫn bị người ta trào phúng, khắp nơi xa lánh.
Tần Tiêu cười nhạt một tiếng, ném cái đùi gà cho Cao Tiên Chi:
- Ngươi biết cách nói mới gặp đã thân không? Trong mắt bổn quan nhìn ngươi chỉ đơn giản như vậy. Còn nữa, nếu lần này bổn quan có thể bình yên thoát hiểm trở lại Trường An, ngươi không cần làm đội trưởng nữa.
Cao Tiên Chi kinh ngạc khó hiểu nhìn qua Tần Tiêu:
- Đại nhân, nếu đại nhân muốn xử lý tiểu nhân tội tiết lộ quân cơ, tiểu nhân vào lúc này sẽ tự nhảy xuống nước tự vận, không nhọc đại nhân động thủ!
Tần Tiêu nhếch miệng cười cười, xé một đùi gà, nói:
- Không làm đội trưởng nữa, ngươi sẽ làm tướng quân.
Thưởng giữa trưa, thuyền đã cập bờ. Quan Thiết Sơn gõ gõ cửa khoang:
- Đại nhân, đến rồi. Nên rời thuyền.
Hơn nửa phút không có phản ứng.