Phong Lưu

Chương 12: Quảng cáo long trọng





Thoáng nhìn con ngươi loạn chuyển của nàng, trong lòng Đường Tiểu Đông căng thẳng, súng lục, lựu đạn quân dụng có thể tùy thời mang theo bên người, chỉ là khẩu súng tự động quá lớn, cả ngày mang theo rất không tiện, mà tiểu nữu này có võ công cao minh, không cẩn thận bị trộm mất thì phiền phức rồi.
Ho nhẹ một tiếng, hắn dụ dỗ nói:

- Mấy thứ này dùng một lần thiếu một lần, trên đời này phi thường trân quý, vì vậy… Vì vậy, không tới lúc vạn bất đắc dĩ không thể dùng…

Lôi Mị trợn mắt trắng, sẵng giọng:

- Có thể chế

tạo sao?
Thấy đầu lông mày của nàng xòe ra, trong lòng Đường Tiểu Đông rộng rãi:

- Cái này… Không thể chế tạo được…

Lôi Mị hừ một tiếng, nhấc cao cái miệng nhỏ nhắn, biểu tình trên mặt vô cùng khong tin:

- Bằng vào tài nghệ Lôi gia Giang Nam ta, còn có thứ gì không chế tạo được?

Trong lòng nàng lại thở dài, mấy thứ nàng vừa thưởng thức, từng chi tiết nhỏ nhất đều tinh xảo phi thường, tựa hồ muốn dốc hết lực lượng của Lôi gia cũng không thể làm ra được một thứ giống y đúc mấy thứ kia.
Tay nghề như thế này, thực sự là xảo đoạt thiên công, không biết xuất phát từ thần thủ đại sư phương nào?
Đường Tiểu Đông không dám làm trái, tốn hết sức chín trâu hai hổ mới có thể lừa được Lôi Mị rời đi, cảm giác yếu hầu khô khốc, một hơi uống sạch nửa bình nước.
Nghe được âm thanh lách cách rất nhỏ, hắn không khỏi vui vẻ.
Góường chỗ tủ quần áo đẩy ra, Kha Vân Tiên với má ngọc ửng đỏ chui ra ngoài, như con chim nhỏ nép nào trong lòng của hắn.
Có lần đầu tiên, Đường Tiểu Đông tự nhiên khong khách khí, ôm chặt lấy nàng, không bao lâu sau đã khiêu khích Kha Vân Tiên tới xuân tình nhọn nhạo, thở gấp rên rỉ, xụi lơ giống như đống bùn.

- Oan gia nha… Chỗ này của người ta còn đau đớn… Tạm thời tha cho người ta lần này đi…

Rõ ràng cảm thấy được sôi sục của Đường Tiểu Đông, nàng không khỏi xin khoan dung, trên gương mặt mê người hiện rõ biểu tình vừa thương vừa sợ.

- Vì sao?

Đường Tiểu Đông nhất thời không giải thích được. Cop qua cop lại, 𝘵𝐫ở lại 𝘵𝐫a𝐧g chí𝐧h [ 𝑻𝐫Um 𝑻𝐫u𝘺ệ𝐧.v𝐧 ]
Kha Vân Tiên xấu hổ cười gượng nói:

- Người ta… Người ta… Đã rất lâu không có cái kia rồi… Chàng… Đêm qua chàng thô bạo như vậy…

Đường Tiểu Đông nhịn không được cười ha ha, Kha Vân Tiên đỏ bừng mặt vội che miệng của hắn, một tay chỉ chỉ bên ngoài, ý bảo tai vách mạch rừng.
Gian phòng của Lôi Mị ngay đối diện, lỗ tai của nàng rất thính nha.
Đường Tiểu Đông cười hắc hắc, sau đó vẻ mặt đau khổ:

- Ta đây làm sao bây giờ?

Kha Vân Tiên má ngọc ửng đỏ trợn mắt trắng nhìn, hàm răng khẽ cắn đôi môi đỏ mọng, thấp giọng nói:

- Hay là… Để Tiểu Vân tới…

Lông mày của Đường Tiểu Đông nhấc lên, ôm nàng cười nhẹ nói:

- Điều này sao có thể? Ta chỉ thích thân thiết với Vân Tiên tỷ…

Trong lòng Kha Vân Tiên vô cùng ngọt ngào, trợn mắt trắng nhìn, sẵng giọng:

- Ba hoa…

Đường Tiểu Đông nói nhỏ vài câu bên tai nàng, Kha Vân Tiên mắc cỡ cúi đầu.
Đường Tiểu Đông ngã chỏng vó nằm trên giường, Kha Vân Tiên bất đắc dĩ thở dài:

- Oan gia nha, kiếp trước của người ta thiếu chàng?

- Đây là duyên phận, ha ha…

Đường Tiểu Đông từ từ nhắm mắt hít thở, hừ hừ hầm hầm hưởng thụ khẩu kỹ có chút đông cứng của Kha Vân Tiên, thỉnh thoảng dạy cho nàng vài điều, thẳng cho tới khi tới đỉnhTrải qua hơn mười này huấn luyện khắc khổ, vũ kỹ của các cô nương đã càng ngày càng thành thạo, ba ngày sau chính là thời điểm Di Tình Viện khai trương một lần nữa, là lúc bắt đầu tổ chức quảng cáo. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn
Dựa theo an bài của Đường Tiểu Đông, Kha Vân Tiên thuê mấy thớt ngựa, chở theo chiếc xe, trải vải lụa các màu sặc sỡ, các cô nương thì mang theo khăn đen che mặt, mặc vũ y gợi cảm mê người, bên ngoài còn khoác thêm một lớp áo dài mỏng manh xinh đẹp, phía trước một đội nhạc sĩ mở đường, khua chiêng gióng trống dạo phố tuyên truyền.
Khua chiêng gióng trống dạo quanh phố như vậy, lập tức oanh động toàn bộ Lôi Châu Thành, sóng người theo đó bắt đầu khởi động, một lần khiến giao thông vô cùng bế tắc, đám người Kha Vân Tiên không để mất thời cơ càng số sức tuyên truyền, đáng tiếc lúc đó không có máy móc in ấn hàng loạn, thủ đoạn tuyên truyền thiếu thốn, trong lúc phân phát càng bị xé bỏ một ít, may mà thanh lâu chính là nơi tiêu tiền của người có tiền, đối tượng phân phát hầu như đều là người có tiền, coi như thu hẹp một bộ phận.
Một số người đoạt được tờ giấy tuyên truyền thối lui tới một góc, đứng ra đọc toàn bộ nội dung tuyền truyền cho mọi người nghe, trong lúc nhất thời toàn thành tràn ngập tiếng nghị luận, khen chê không đồng nhất.
Đường Tiểu Đông đi theo phía sau nhìn xung quanh vô cùng thỏa mãn, đây chính là hiệu quả mà hắn cần, chỉ cần chuyện này truyền rộng rãi, nhất định khiến mọi người vô cùng hiếu kỳ, khó tránh khỏi muốn tới Di Tình Viện xem xét một chút.
Tưởng tượng tới hình cảnh nóng nảy khách nhân muốn phá nát cửa Di Tình Viện tiến vào trong, từng bó từng bó bạc trắng thật lớn giáng xuống, hắn nhịn không được nở nụ cười.

- Tất cả đều là đăng đổ tử!

Lôi Mị một mực yên lặng đột nhiên hừ lạnh một tiếng, nàng vẫn luôn đi theo bên người Đường Tiểu Đông, tuy rằng nàng lấy khăn đen che mặt, nhưng vóc người yểu điệu vẫn đưa tới không ít ánh mắt si mê.
Đường Tiểu Đông muốn cười lại không dám cười, chỉ có thể cảm thán thời hiện đại và thời cổ đại khác biệt quá mức to lớn, nữ nhân hiện đại lấy khuôn mặt xinh đẹp, vóc người yểu điệu làm cao ngạo, để khoe khoang, mà nữ nhân thời cổ đại lại hoàn toàn ngược lại, nam nhân liếc nhìn một chút đã bị coi là đăng đồ tử.
Hành nghiệp tình dục thời hiện đại thực sự quá mức đa dạng đủ chủng loại, tất cả đều là phi pháp, chịu sự đả kích phi thường nặng của chính phủ, nếu như có chuyện bị bắt giữ khẳng định bị phạt tiền không nhỏ, chuyện này mà để lộ ra còn bị đơn vị kỷ luật nặng, không may sẽ bị khai trừ.
thanh lâu thời cổ đại lại hoàn toàn hướng về phía quang vinh, chỉ cần tới nha môn đăng ký, theo đó nộp một phần bạc thuế má là được, văn nhân mặc khách quan to quý nhân còn lấy trà trộn thanh lâu làm thú sự phong nhã, nhiều ít danh thi hảo thi đều từ thanh lâu hoàn thành.
Thời Đại Đường thịnh hành thi ca, đã xuất hiện rất nhiều danh nhân thi thư họa, nếu như có thể xuyên qua trở về, đoạt được những bộ tranh chữ các loại kia trở về bán đấu giá, như vậy phát đạt rồi, đáng tiếc chuyện này chỉ là mơ mộng.

- Ta trước kia không có nửa đồng quấn thân, nghèo tới mức không kiếp được cả lão bà, dù sao đã trở về rồi, lão tử nhất định sẽ hỗn ra trò tại Đại Đường này!

- Ngươi trợ giúp Kha Vân Tiên trọng chấn Di Tình Viện như vậy, mục đích chỉ là vì tiền?

Lôi Mị đột nhiên hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.