Phong Lưu

Chương 126: Nam chinh bắc chiến





Lôi Mị má ngọc ửng hồng, vươn vai nói:

- Ta mệt rồi, đi ngủ trước đây.

Sau đó Kha Vân Tiên tiếu diện hàm xuân cũng mượn cớ rời đi, tiếp theo là Đường Nhu, trong chúng nữ tài văn chương tốt nhất chính là nàng, ngay cả nàng cũng đều rời đi, chúng nữ mới lưu luyến giải tán.
Đường Tiểu Đông sau khi tắm xong, Kha Vân Tiên trở lại trong phòng, dán sát vào người hắn, trên mặt cười xuân tình nhộn nhạo, mị nhãn như tơ, đã hoàn toàn động tình.

- Phu quân...

Đường Tiểu Đông ôm nàng vuốt ve một phen, xấu hổ nói:

- Vân Tiên, ta...

Kha Vân Tiên bất đắc dĩ thở dài:

- Là Mị nhi muội muội sao?

Đường Tiểu Đông thành thật gật đầu, Kha Vân Tiên là người từng trải, đích biểu tình giấu đầu lòi đuôi của Lôi Mị há có thể giấu diếm được nàng, hơn nữa, Kha Vân Tiên luôn luôn dịu dàng, hắn cũng không muốn lừa dối nàng, bằng không cũng sẽ không kể cho nàng chuyện hắn cùng với Hoắc Hàn Yên yêu đương vụng trộm.
Thở dài một tiếng yếu ớt, Kha Vân Tiên đột nhiên ôm hắn thật chặt, nũng nịu nói:

- Hôm nay người ta rất muốn... Hay là... Hay là nửa đêm chàng quay lại đây...

Mẹ ơi, đây cũng không phải là đi chợ, một đêm n lần, mạng nhỏ sẽ rơi rụng. Vạn nhất sau này mấy lão bà hùa nhau một ngày đều muốn, vậy thì mất mạng a.
Trong lòng Đường Tiểu Đông thống khổ rên rỉ, xem ra nhiều lão bà cũng không phải chuyện tốt, khó trách ai làm hoàng đế đều đoản mệnh, tam cung lục viện bảy mươi hai phi tần, hàng đêm xuân tiêu, siêu nhân cũng tiêu đời.

- Người ta thật sự rất muốn...

Kha Vân Tiên đã là xuân triều tràn ra như nước lũ, thở gấp khó chịu nằm trong lồng ngực hắn vặn vẹo, hận không thể hiện tại tan ra làm một thể.

- Ừm...

Đường Tiểu Đông cố gắng đáp ứng, xem ra tối nay mất mạng nhỏ rồi.
Hung hăng hôn loạn trên mặt hắn, cưỡng chế dục vọng khôn cùng, Kha Vân Tiên đẩy hắn ra khỏi cửa.

- Nhớ rõ nha, sau nửa đêm...

Đường Tiểu Đông cười khổ không thôi, Lôi Mị mới là lần thứ hai, bây giờ còn dễ dàng đối phó, sau này thì khó nói, Kha Vân Tiên đã đến tuổi như lang như hổ, lại vừa học qua mị thuật, sức chiến đấu siêu cường, cũng không phải dễ dàng đối phó như vậy.
Xem ra ba thành sức chiến đấu tạm thời cũng đủ đối phó Mị nhi, Kha Vân Tiên, ít nhất lưu được bảy thành sức chiến đấu, nam nhân mà, ở loại phương diện này luôn chết vì sĩ diện, vạn nhất không đỡ được công kích hung ác của Kha Vân Tiên mà đầu hàng, vậy cũng quá mất mặt rồi.
Tuy trong lòng có đối sách, nhưng vẫn lo sợ bất an, lo lắng tương lai còn sẽ xuất hiện tình trạng giống vậy, như thế thật phiền toái, xem ra phải cẩn thận tránh xuất hiện loại cục diện bất lợi này mới được.
Đường Nhu biểu muội khẳng định cũng giống như Kha Vân Tiên và Lôi Mị, bởi vì hai bài đạo văn mà nảy sinh tình cảm ái mộ, lộ ra mị thái mặc cho quân vương vùi hoa dập liễu cũng không hối hận, tuy nhiên hiện tại hắn cũng không muốn động đến Nhu biểu muội.
Kỳ thật, mỗi ngày ngắm nhìn Nhu biểu muội cũng là một loại hưởng thụ, mặc dù nàng không giống như tiên nữ trên trời không nhiễm bụi trần, lại càng không giống như Đường Sương cao ngạo băng lãnh thánh khiết, khiến kẻ khác không dám xâm phạm, nàng mang đến cho người ta một sự trầm tĩnh dịu dàng như nước, một khắc này, thiên địa giống như đều yên lặng bất động, vạn vật không còn tồn tại, trong lòng cũng trở nên vô
cùng yên tĩnh, phân tranh, phiền não của cuộc sống đều ném qua sau đầu.
Đi ngang qua phòng của Đường Nhu thì trong lòng dâng lên xúc động mãnh liệt muốn đẩy cửa vào.
Hắn biết cửa phòng chỉ hở khép, chỉ cần đẩy cửa vào, Nhu biểu muội nhất định vui sướng vô cùng.
"Kẹt" một tiếng, cửa phòng của Lôi Mị mở ra một cái khe nhỏ, ngọn đèn leo lét từ bên trong hắt ra.
Đường Tiểu Đông giật mình, từ trong lòng lấy ra tờ Phượng Tê Ngô, nhét qua khe cửa phòng của Đường Nhu, sau đó nhẹ nhàng chui vào phòng Lôi Mị.
Tuy rằng đã qua một lần cá nước thân mật, nhưng Lôi Mị vẫn xấu hổ tắt hết đèn đóm trong phòng, rúc vào trong chăn khẩn trương chờ đợi.
Đường Tiểu Đông mò mẫm đi vào bằng tốc độ nhanh nhất lột sạch đồ trên người của mình nhào đến, vén màn lụa lên, ma thủ đột nhập, miệng bô bô hát:

- Một sờ, hai sờ, sờ muội muội...

Mới đoạn đầu bài thập bát mô của Vi Tiểu Bảo, mu bàn tay chợt đau điếng, giống như bị độc hạt đốt, hắn cả kinh rụt tay nhảy tưng, một cái gối đập vào mặt hắn.

- Huynh muốn chết...

Thanh âm xấu hổ của Lôi Mị từ trong chăn truyền ra.
Đường Tiểu Đông cười hắc hắc, đột nhiên quát to một tiếng:

- Ta tới đây.

Cứ như vậy bất chợt xốc mền tơ lên, như ác hổ lạc giữa bầy dê, ôm lấy nửa thân trần của Lôi Mị rúc ở trên giường.

- Nha...

Lôi Mị cả kinh kêu ra tiếng, liên tục uốn éo, xấu hổ- Tên chết bầm nhà huynh, lớn tiếng như vậy, không sợ người khác nghe được hả...
Đường Tiểu Đông cùng lúc sử dụng cả tay lẫn mồm, trong lúc cấp bách ha ha cười nhẹ nói:

- Sợ cái gì, dù sao sớm hay muộn nàng cũng phải gả cho ta.

Mông chợt đau, lại bị Lôi Mị hung hăng cấu véo một phen.

- Đáng ghét, ít nhất trên danh nghĩa người ta vẫn là hoàng hoa khuê nữ, truyền ra ngoài, mặt mũi người ta biết để vào đâu?

- Sợ cái gì, ai dám cười? Mấy trăm người ở Trung Hoa đường của lão tử tuyệt không tha cho hắn.

Đường Tiểu Đông v vào lồng ngực mình thình thịch.
Một người biết đã ghê gớm lắm rồi, còn xuất động mấy trăm người, đây không phải là càng làm lớn chuyện này sao?
Lôi Mị tức giận tới trợn trừng mắt, oán hận ôm lấy cổ hắn ấn về phía bộ ngực của mình, tứ chi như con bạch tuộc tám chân quấn chặt hắn.

- Mặc kệ huynh... Làm xong rồi tính... Ưm...

Nàng thở gấp, mị nhãn nửa khéo, bờ môi đỏ mọng phát ra tiếng rên rỉ.
Liên tiếp hai lần xuất khẩu thành thơ, làm nàng vui sướng, sùng bái ái mộ, thế cho nên xuân tâm nhộn nhạo, xuân tình bộc phát, khó có thể tự kiềm chế.
Lúc tắm, nước lạnh không những không thể dập tắt sự nhộn nhạo trong cơ thể, trái lại còn giống như chất xúc tác kích thích gấp trăm lần, khi trở về phòng chờ đợi đã là xuân triều ngập lụt, giờ phút này thân thể cọ xát, càng không thể vãn hồi, không ngừng rên rỉ.
Kỳ thật đã không cần thiết phải dạo đầu, nhưng Đường Tiểu Đông lại không nhanh không chậm thái độ hờ hững, ra sức kích thích nàng.

- Đáng chết, cứ hành hạ người ta...

Lôi Mị không thỏa mãn được dục vọng giống như con ngựa hoang được cởi cương, phản khách thành chủ, Đường Tiểu Đông mừng rỡ bảo tồn sức chiến đấu, nằm hừ hừ hưởng thụ mùi vị tuyệt vời không thể tả.
Một tiếng rên rỉ thật dài, Lôi Mị cả người xụi lơ nằm sấp trên người hắn, thở hổn hển... Nguồn: https://trumtruyen.vn

- ... Nguyên lai phu thê hoan hảo là tuyệt vời... Như vậy... Mị nhi không dám... Nhạo báng những dâm phụ kia nữa...

Đường Tiểu Đông ha ha cười nhẹ nói:

- Lão bà lý tưởng nhất trong lòng nam nhân đó là bên ngoài giống phu nhân, trên giường là dâm phụ.

- Chỉ tổ sướng huynh... Ai... Huynh...

Đường Tiểu Đông đột nhiên nàng xoay người, cười nhẹ nói:

- Vậy sau này nàng không cần đóng cửa phòng nữa.

-... Ưm... Ưm...

Cũng không biết là đáp ứng hay là vì đột nhiên có lực mạnh đánh vào, làm nàng kìm không được một lần nữa phát ra tiếng rên rỉ tiêu hồn thực cốt.
m thanh giao hưởng tuyệt vời động lòng người một lần nữa hòa vang...
Vài lần triền miên, sau kích tình là cực độ mệt mỏi, ngoại trừ tiếng thở dốc dồn dập, trong phòng hoàn toàn yên tĩnh.

- A... Huynh... Huynh... Còn muốn...

Lôi Mị vừa yêu vừa sợ lên tiếng xin tha thứ.

- Oan gia, huynh muốn mạng người ta...

- ... Không được... Huynh... Đi tìm Vân Tiên tỷ đi...

Đường Tiểu Đông đang ước gì nàng nói lời này, an ủi một hồi, muốn đứng lên mặc quần áo thì hai cánh tay trắng nõn như rắn quấn lấy cổ của hắn, một lần nữa kéo hắn quay về trong chăn.

- Trước tiên phải dỗ dành người ta ngủ mới được đi...

Giọng điệu nũng nịu khiến Đường Tiểu Đông không khỏi rung động, thiếu chút nữa lại muốn chống thương lên ngựa xông pha chiến đấu, nghĩ đến còn có một Kha Vân Tiên với sức chiến đấu siêu cường đang chờ, đành phải cưỡng chế dục niệm sôi sục.
Bàn tay vỗ nhẹ trên tấm lưng ôn nhuyễn trắng mịn của nàng, miệng khẽ ngâm nga:

- Tiểu Yến Tử, mặc hoa y, mùa xuân hàng năm tới nơi đây...

- Y, đây là bài ca dao dân gian gì vậy?

Lôi Mị trở mình bò dậy, bàn tay chống cằm, nằm sấp ở trên giường, vẻ mặt rất hiếu kỳ và hưng phấn.
Biến khéo thành vụng, Đường Tiểu Đông dở khóc dở cười, cười khan nói:

- Là nhạc thiếu nhi, khi còn bé mẫu thân thường hát bài này dỗ cho ta ngủ.

Dù sao bầu trời tối đen, nhắm mắt nói lời bịa đặt, mặt đỏ cũng nhìn không thấy.

- Nha...

Lôi Mị một lần nữa nằm lại trong lồng ngực của hắn, nhắm mắt lại.
Có lẽ là bởi vì Đường Tiểu Đông hát nhạc thiếu nhi, có lẽ là quá mức mệt mỏi, nàng rất nhanh tiến vào mộng đẹp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.