Phong Lưu

Chương 136: Chém giết thảm thiết





Trên tờ giấy chỉ có một dòng chữ: bang phái vẫn yên tĩnh như trước, Phi Hổ bang không gặp bất cứ đợt công kích nào.
Phi Hổ bang xuất động toàn bộ cao thủ tinh anh đã bị phục kích toàn diệt, tổng đàn hoàn toàn trống rỗng, cho dù là người đần cũng biết đây là một cơ hội tốt, với tài trí của Đường Sương há lại có thể bỏ qua, nàng trở về chính vì muốn thanh trừ tàn dư của Phi Hổ bang, tiến tới th toàn bộ địa bàn mà Phi Hổ bang nắm trong tay. Nếu mọi chuyện bung bét ra, đã có Tiếu Diện Quỷ Bộ Tần Thì Phong dọn dẹp hậu quả, hơn nữa còn có Lý Lâm Phủ quyền khuynh thiên hạ áp chế, mọi chuyện đều ok. Trung Hoa đường không có hành động, chứng minh Đường Sương chưa trở lại nội thành, chủ trì hành động, với cước lực của nàng, trước khi mấy người Đường Tiểu Đông phát động công kích với cao thủ Phi Hổ bang đã có thể trở lại trong thành.
Như vậy, chỉ có một giải thích, trên đường trở về nàng đã xảy ra chuyện!
Đường Tiểu Đông chỉ cảm thấy da đầu run lên, tay chân lạnh như băng, sắc mặt khó coi đến không thể khó coi hơn.

- Làm sao vậy?

Cảm giác được hắn có chút không ổn, Lôi Mị bất an hỏi thăm.
Đưa tờ giấy cho nàng, Đường Tiểu Đông nhìn Chu Bất Vi nói.

- Bất Vi, ngươi lập tức trở về Trường An, tập trung toàn bộ cao thủ tinh anh của Trung Hoa đường thanh trừ toàn bộ tàn dư của Phi Hổ bang.

- Vâng, lão đại!

Chu Bất Vi lĩnh mệnh, mang theo mười thuộc hạ vội vàng rời đi.
Lo lắng hắn trên đường gặp phải chuyện ngoài ý muốn, Đường Tiểu Đông lại để cho Lý Ngạo chọn lấy sáu người thiếu niên đi theo hộ vệ. Sau đó, lệnh cho Lý Ngạo tập trung toàn bộ nhân thủ trong thôn, tản ra bốn phía tìm kiếm tung tích của Đường Sương, nếu như có vấn đề, lập tức hô lớn làm tín hiệu. Lo lắng an nguy của Đường Sương, Đường Tiểu Đông đi qua đi lại trong thôn, thẳng cho đến khi phía tây truyền đến tiếng hô lớn, hắn vội vàng dẫn người chạy tới.
Trên đám cỏ dại cố vô số dấu vết bị dẫm đạp lên, chí ít cũng phải có bảy, tám người, khung cảnh tan hoang, rõ ràng có dấu vết đánh nhau. Đường Sương khẳng định đã đụng phải cường địch! Đường Tiểu Đông khẩn trương đến ứa mồ hôi, mắt hổ tràn ra sát cơ.
Truy đuổi theo dấu vết để lại, trên đường bắt đầu xuất hiện vết máu, còn có vài loại ám khí mà chỉ Đường Môn mới có. Nội lực Đường Sương thâm hậu, có thể bức nàng phóng ra ám khí, chứng minh địch nhân vô cùng lợi hại. Hắn đang muốn nhắc nhở thủ hạ coi chừng, phía trước đột nhiên truyền đến tiếng kêu thảm, hiển nhiên đã có người gặp phải ám toán. Thân ảnh Lôi Mị nhanh như tia chớp phóng lên phía trước, giao thủ cùng với một hắc y nhân che mặt.
Thân thủ tên này rất lợi hại, đối mặt với công kích liên hoàn như phong ba bão táp của Lôi Mị vẫn có thể thong dong ứng phó, vừa đánh vừa lui, tránh cho việc bản thân bị hãm vào khốn cảnh. Tuy rằng phía Đường Tiểu Đông nhiều người, nhưng vẫn không thể bao vây hắn, chỉ có thể đuổi theo Lôi Mị, dần dần đi xa. Đường Tiểu Đông dấn người tiếp tục truy tìm theo dấu vết để lại trên mặt đất, đột nhiên từ trong bụi cỏ phóng ra hàn mang lãnh lệ.
Lúc này người mở đường đã sớm có đề phòng, bất quá trong lúc vội vàng, tay chân vẫn có chút luống cuống.
Sáu thiếu niên lập tức tạo thành hai tam tài kiếm trận, địch nhân tập kích một mực dùng chiến thuật du đấu, tránh phải việc lọt vào vòng vây.
Từ trang phục cùng chiến đao trong tay đối phương, Đường Tiểu Đông đã biết được nhóm người này là ai, lập tức chửi ầm lên.

- xxooxx đám quỷ Uy Quốc, lão tử xxx 18 đời tổ tông nhà các ngươi!

Biểu tỷ Đường Sương gặp phải cường địch, hắn đang lo muốn chết, đối với mấy tên địch nhân quấy rối này, hắn căn bản không thèm để ý đến, mang theo thủ hạ tiếp tục truy tìm. Sau khi xuyên qua một khu rừng, đi tới một ngọn đồi, Đường Tiểu Đông cảm thấy có chút bất ổn. Địch nhân quấy rối không nhiều lắm, ngẫu nhiên mới xuất hiện một vài tên, đều bị cao thủ bên người hắn thu hút, hiện tại, bên người hắn chỉ còn lại ba người thiếu niên, một vị cao thủ của Ngọa Long biệt viện phụ trách việc truy tìm dấu vết trên mặt đất.

- Cẩn thận một chút.

Hắn quay lại nhắc nhở thủ hạ chú ý. Lời còn chưa dứt, từ trong bụi cỏ đột nhiên bộc phát ra vô số hàn mang, cao thủ đằng trước lập tức rên thảm một tiếng, khom người lui lại phía sau. Đường Tiểu Đông duỗi tay đỡ lấy hắn, không khỏi hít một hơi khí lạnh. Ổ bụng rách toác, ruột lòi ra cùng với máu vương đầy đất. Trên khuôn mặt tái nhợt của vị cao thủ này hiện lên một nụ cười thảm, dựa vào ngực hắn, thở dốc nói.

- Thuộc hạ vô năng... Tổng chưởng thứ tội...

- Đừng nói nữa.

Đôi mặt tràn ngập phẫn nộ, có chút phớt hồng, Đường Tiểu Đông luống cuống tay chân xé toạc ống tay áo, muốn thay hắn băng lại miệng vết thương dọa người, chỉ là người dựa vào ngực hắn đã tắt thở. Trong lúc này, ba người thiếu niên đã quấn lấy tên thích khách.
Ngay tại lần giao thủ đầu tiên, thích khách đã chịu lỗ vốn, bụng dưới bị rạch một kiếm, bất quá tên này là cao thủ thân thủ vô cùng khá, phản ứng cực nhanh, lưỡi kiếm vừa tiến vào cơ thể hắn đã lập tức lùi lại. Trường kiếm chỉ đâm vào mấy thốn, không có tạo thành vết thương chí mạng.

- xxxx000xxx

Tên này vừa chật vật lùi lại, vừa rống lên vài tiếng điểu ngữ, hiển nhiên là đang kêu gọi đồng bọn
Quả nhiên cách đó không xa, một tên võ sĩ đạo từ trong bụi cỏ đứng lên, kêu lên vài tiếng sau đó lập tức xông tới. Ba thiếu niên ba kiếm đồng thời công kích, bức lui địch nhân, quay lại nghênh đón tên võ sĩ đạo đang xông tới, đột kích, ngăn cản, xông lên, hành động liền mạch lưu loát, phối hợp dị thường ăn ý, bất quá cũng chỉ có thể khiến cho địch nhân luống cuống tay chân, chật vật né tránh lui lại phía sau. Ba người thiếu niên lập tức thừa thế đột kích, lập tức cuốn lấy hai tên quỷ Uy Quốc. Võ công hai kẻ này cực cao, thế công hung mãnh ác liệt, vô số tiếng nổ vang lên, song phương đồng thời lui lại năm bước. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn
Ba người thiếu niên lui đến trước người Đường Tiểu Đông, một người thấp giọng nói.

- Thế địch rất mạnh, xin tổng chưởng mau lùi lại.

Trên mặt ba thiếu niên tràn đầy mồ hôi, y phục trên người ướt đẫm, một người trong số đó hổ khẩu đã rách bươm, không ngừng chảy máu.

- Đám quỷ Uy quốc chết tiệt!

Đường Tiểu Đông hung hăng chửi một câu, đang muốn giơ súng xạ kích, ba người thiếu niên đã quát lên một tiếng, huy kiếm xông lên, cuốn lấy hai tên địch nhân.
Đao quang kiếm ảnh khiến cho người ta hoa mắt, sợ ngộ thương người mình, Đường Tiểu Đông không dám nổ súng, chỉ có thể khẩn trương quan sát, bàn tay cầm súng đã ướt đẫm mồ hôi. Đúng lúc này, một tiếng rên thống khổ vang lên, một thiếu niên thân thể không tính là cường tráng đã gục ngã, tuyệt khí bỏ mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.