Phong Lưu

Chương 142: Chế tác kiều sảng





Chỉ cần dùng lửa chưng cất nước trong rượu, thứ còn lại chính là cồn, đạt tới mức gặp lửa thì cháy là ok, độ tinh khiết tuy rằng không được 90% thì cũng phải 70, 80%, hoàn toàn đủ để sát trùng. Tinh luyện cả buổi, mang chén cồn thứ nhất ra thử đốt, nội tâm Đường
Tiểu Đông khẽ động.
Không phải là trong phim ảnh thường xuyên có cảnh đốt bình nổ xe tăng hay sao, thời đại này không có xe tăng, mang ra thiêu hủy các loại công trình, kiến trúc, tuyệt đối có lực phá hoại kinh người... Sau đó, hắn tìm một chiếc bình sứ nhỏ để thí nghiệm, thấm rượu cồn qua vải, sau đó ném ra.
Ầm!
Nhất thời liệt diễm trùng thiên, ngay cả tuyết phủ trên đất cũng bị tan
Uy lực như vậy khiến cho Đường Tiểu Đông vô cùng hài lòng. Uy lực kinh người khiến cho chúng nữ đứng ở một bên quan sát mặt mày trắng bệch, nếu như thứ đồ chơi này nổ ở trên người, chẳng phải là sẽ biến thành một người lửa hay sao?
Đôi mắt Lôi Mị tràn đầy dị sắc, ngay cả Đường Sương trước giờ đạm mạc lạnh lùng khiến cho người ta không thể nhìn ra tâm trạng cũng động dung, ánh mắt nhìn về phía hắn mang theo thần sắc tán thưởng cùng khâm phục. Thục trung Đường Môn lấy ám khí cùng độc dược uy chấn giang hồ, Phích Lịch đường Lôi gia cũng dùng hỏa khí bá đạo khủng bố chấn nhiếp giang hồ, hiện tại lại thêm bình thiêu đốt của Đường Tiểu Đông, uy vọng
hai nhà Đường, Lôi đã đạt tới đỉnh điểm, tương lai trở thành Võ lâm Thái đẩu, cũng có thể.
Bỏ ra vài ngày tinh luyện thu được mấy vạc cồn lớn, nhưng mà thứ này lại bốc hơi rất nhanh, suy nghĩ cả nửa ngày hắn mới tìm được biện pháp giải quyết. Mười lăm ngày sau, Ngọc Nhược Vân tự mình tới thông báo, chỗ vải bông theo yêu cầu của hắn đã được may xong, bước tiếp theo nên làm như thế nào?
Quan hệ mập mờ giữa hắn cùng Ngọc Nhược Vân, tuy rằng Lôi Mị đố kỵ nhưng cũng không có cách nào, hai người có mối quan hệ hợp tác làm ăn, việc thường xuyên tiếp xúc là không thể tránh khỏi, quan hệ tự nhiên là sâu sắc, còn về phần sâu đến mức nào, thì cũng chỉ hai người mới biết được. Chúng nữ có chung một ý tưởng, muốn nhìn xem băng vệ sinh Kiều Sảng được chế tạo như thế nào, nhất trí yêu cầu tự mình cầm lấy tài liệu.
Đắc tội với chúng tỷ muội, vạn nhất sau này các nàng liên hợp chèn ép, sau này quả thực là không hay, Ngọc Nhược Vân cũng không muốn khiến cho nhiều người tức giận, vui vẻ đáp ứng. Toàn bộ vải bông cùng bông đều được vận chuyển đến Túy Tiên lâu, trước tiên Đường Tiểu Đông dùng cồn khử trùng, đương nhiên chỉ là một ít nguyên liệu với tư cách là hàng mẫu. Mặc dù chỉ là một ít hàng mẫu, bất quá sau khi khử trùng xong lại gặp phải vấn đề nan giải rồi, trời đông khắc nghiệt tuyết rơi lả tả, không dễ phơi khô đồ.
Không còn cách nào khác, đánh phải dựng lên trúc cán trong phòng, sau khi vải bông cùng bông được khử trùng xong thì phủ lên trên đó, cách đó không xa đặt mấy chậu than hồng.
Sau khi phơi khô xong, theo như ý của Đường Tiểu Đông lấy vải chồng lên bông, sau đó khâu lại, nhưng làm như vậy có chút phiền toái, cuối cùng theo cách của chúng nữ, đầu tiên khâu lại một nửa, để lại một lỗ hổng nhét bông vào, cuối cùng khâu lại hoàn chỉnh.
Trong chúng nữ, ngoại trừ Đường Điềm cùng Lý Đằng Giao là không biết nữ công gia chánh, những người còn lại đều có tay nghề thiện nghệĐường Sương, khiến cho Đường Tiểu Đông được mở rộng tầm mắt. Mặc dù hai gò má chúng nữ đỏ hồng, nhưng nhiều người thì náo nhiệt, tiếng cười hi hi ha ha hòa tan không ít khẩn trương cùng ngượng ngùng.
Rất nhanh, đã hoàn thành mười bán thành phẩm băng vệ sinh Kiều Sảng, sau khi nhét bông vào, khâu lại, thành phẩm đã được hoàn tất, bước cuối cùng chỉ là khử trùng thêm lần nữa. Đã có một vị MM không đợi được, vội vàng cầm theo Kiều Sảng, cười toe toét chạy lên lên lầu dùng thử.
Các cô nương cũng theo sát ở phía sau, chờ xem kết quả. Đường Tiểu Đông cười khổ, đây quả thực là có chút nóng vội mà!
Tuy rằng đã hoàn thành xong lần khử trùng cuối cùng, nhưng vẫn chưa thử nghiệm tính thấm hút, chưa biết hiệu quả như thế nào.....
Rất nhanh chúng nữ mang theo nụ cười toe toét đi từ trên lầu xuống, liếc mắt trao đổi một hồi, rốt cục lại đẩy Kha Vân Tiên ra làm lá chắn, ai bảo nàng là đại tỷ, hơn nữa còn công khai chung chăn chung gối với hắn. Da mặt các cô nương rất mỏng, lại là hoàng hoa khuê nữ chưa gả đi, cho dù Lôi Mị đã qua chuyện ân ái phu thê, nhưng ít nhất trên danh tự vẫn là hoàng hoa khuê nữ, có vài lời, nói ra vẫn là bất tiện. Kha Vân Tiên chỉ phản ánh lại hiệu quả khi dùng thử, cảm thấy khá hài lòng, bất quá chỉ có một vấn đề, lúc đi đi lại lại, nhỡ đâu Kiều Sảng lại rơi ra, vậy thì mắc cỡ chết đi được.
Đường Tiểu Đông cũng không nghĩ tới điểm này, thời hiện đại, băng vệ sinh có thể dán vào, nhưng mà hắn không làm được điều này.
Điều kiện không cho phép, chỉ có thể tìm cách khác.
Khâu lên trên quần lót? Quá phiền toái.
Nội tâm khẽ động hắn nghĩ ra một biện pháp giải quyết. Kỳ thực rất đơn giản, chỉ cần đính thêm hai cái dây lưng buộc lại là ok, có chút giống với băng vệ sinh vài thập niên trước mà thôi, hắc hắc...
Sau khi vấn đề này được giải quyết, kế tiếp chính là thử nghiệm tính thấm hút vào rò rỉ nữ là ok.
Hiệu quả thấm hút khiến cho hắn rất vừa lòng, bất quá sau khi thử nghiệm thấm hút lại xuất hiện hiện tượng rò rỉ, đây mới là vấn đề lớn.
Chúng nữ đều động não suy nghĩ biện pháp, có vài đề nghị được đưa ra nhưng cũng không mấy khả thi. Cuối cùng vẫn là Ngọc Nhược Vân đưa ra được biện pháp, tầng ngoài cùng lót thêm một lớp giấy dầu có thể ngăn cách nước, toàn bộ vấn đề đã được giải quyết xong xuôi.
Chúng nữ hoan hô, vô cùng mừng rõ, bắt đầu chế tác Kiều Sảng dự phòng. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn
Ngọc Nhược Vân mặt đỏ bừng, liếc Đường Tiểu Đông một cái, sau đó quay người bước đi.
Đường Tiểu Đông đi sát phía sau.
Ngọc Nhược Vân ngồi ngay ngắn trên ghế, tú mục lấp lánh dị sắc, hai gò má đỏ bừng, kiều diễm động lòng người.

- Người ta đã tính toán qua rồi, tài liệu cùng quy trình sản xuất đều là thủ công, chỉ có thể sản xuất số lượng nhỏ, bán cho tiểu thư cùng phu nhân của nhà quyền quý, nhất định sẽ là một thị trường tiềm năng.

Một tấm Kiều Sảng thành phẩm trị giá một lượng bạc, xác thực nữ nhân bình thường không dùng nổi. Đường Tiểu Đông không hề nghĩ tới vấn đề này, chỉ quan tâm đến giá bán ra, cho nên không tinh toán số lượng thành phẩm có thể sản xuất, nếu như Ngọc Nhược Vân đã tin tưởng, hắn sao có thể phản đối?
Dù sao ban đầu chỉ sản xuất nhỏ lẻ, bán không hết cũng chỉ thiệt hại một món tiền nhỏ, hơn nữa có thể để cho người của mình dùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.