Phong Lưu

Chương 152: Mê muội





- Đi vào.

Khổ đại sư hừ một tiếng, quay đầu về phía Đường Tiểu Đông liên tục nịnh nọt:

- Đường công tử, cứ cho ta nhìn một lát đi mà, chỉ một lát thôi, được không? Nếu không, ta để một ít đồ chơi nho nhỏ cho công tử, công tử cho ta mượn một chút, được không? Được không hả?

Ngã lộn nhào, một người lão nhân tám mươi tuổi dĩ nhiên giống như một tiểu hài đồng lăn lộn đòi kẹo đường hồ lô, khiến cho kẻ khác trợn tròn mắt.
Lôi Mị vừa đẩy cửa vào liền ngẩn ngơ, che cái miệng nhỏ nhắn không dám cười ra tiếng, trừng mắt liếc nhìn Đường Tiểu Đông, oán trách nói:

- Huynh cho Khổ đại sư nhìn một chút đâu có sao?

Đường Tiểu Đông chầm chậm lấy ra súng lục từ trong cánh tay phải, vừa muốn đưa qua, trên tay bỗng nhiên cảm thấy nhẹ tênh, đến lúc nhìn lại đã thấy súng trên tay Khổ đại sư.
Đường Tiểu Đông vừa lại kinh sợ, động tác của lão gia hỏa này nhanh đến dọa người, chỉ bằng chút bản lĩnh hắn vừa nhảy lên lầu, thật sự nếu để hắn cẩn thận đề phòng, đối mặt mặt với họng súng, sợ rằng hắn có khả năng né tránh được viên đạn.
Bản lĩnh của cao thủ đỉnh cấp, thực sự dọa người.
Khổ đại sư như lấy được trân bảo, cẩn thận từng li từng tý cầm lấy khối sắt, tỉ mỉ lật đi lật lại quan sát, đối với tiếng kêu của hai người bỏ mặc như không thấy.
Xác thực mà nói, tất cả tâm trí hắn đều đặt trên súng lục, cho dù hiện tại sét có đánh bên tai hắn cũng không nghe được.
Đường Tiểu Đông và Lôi Mị nhìn nhau cười khổ, nghe được âm thành chào từ biệt của Trưởng công chúa Ngọc Chân, vội vàng xuống lầu đưa tiễn.
Trưởng công chúa Ngọc Chân và Hoắc Hàn Yên rời đi trước, sau đó là Ngọc Nhược Vân, Đường Tiểu Đông liền phái mấy vị huynh đệ hộ tống các nàng trở về.
Mấy vị huynh đệ canh giữ ngoài cửa toàn bộ đều bị Khổ đại sư điểm huyệt nói, Đường Sương và Lôi Mị mất rất nhiều công sức, đến nỗi sắc mặt hai người trắng bệch, vô cùng mệt mỏi mới giải được huyệt đạo.
Dựa theo lời của Lôi Mị, đây còn là thủ pháp điểm huyệt rất bình thường, Đường Tiểu Đông nghe được như vậy, lông mi nhíu lại, thầm hô lợi thật lợi hại.
Đến thời gian ăn cơm, Lôi Mị lên lầu gọi Khổ đại sư xuống dùng cơm, nhưng mà đi lên một mình, đi xuống cũng một mình, Khổ đại sư đã quá mê muội vào trong đó rồi, không thể làm gì khác đành để hạ nhân mang bữa cơm lên phòng cho Khổ đại sư.
Vào lúc đêm, Khổ đại sư vẫn nhu cũ mê muội tại khối sắt chưa bao giờ nhìn thấy kia, tựa hồ nếu như không hiểu sẽ không tỉnh táo lại, thức ăn đặt lên bàn lúc trưa sớm đã nguội lạnh, Kha Vân Tiên không thể làm gì khác hơn là dọn toàn bộ mọi thứ trên bàn đi.
Có thêm một lão gia giống như ma ở đây, gian phòng này sợ rằng không thể ở, Kha Vân Tiên đành cho hạ nhân thanh lý dọn dẹp gian phòng chứa đồ để làm phòng ngủ.
Sáng sớm ngày hôm sau, Đường Tiểu Đông và Lôi Mị đẩy cửa vào thấy Khổ đại sư, cả hai người đều giật mình.
Chỉ trong vòng một đêm, Khổ đại sư đã biến thành quỷ đại sư.
Tóc rối tung như cỏ khô, màu tóc ngả sang màu tuyết trắng, chói mắt vô cùng, con mắt vẫn lấp lánh có thần như cũ, chỉ bất quá bên trong đã tràn đầy tơ máu, nếp nhăn trên mặt càng lúc càng sâu, toàn thân trở nên già nua đến mức dọa người.
Trên bàn, đặt rải rác các linh kiện súng ống bị hắn mới tháo rời.
Khổ đại sư ngồi ở bên cạnh bàn, cằm đặt trên bàn, hai đôi tay khô gầy cắm trên mái tóc rối tung, con mắt phóng xạ ra ánh sáng điên cuồng nhìn thẳng chằm chằm vào đống linh kiện đặt trên mặt bàn.
Thân thể hắn cũng không nhúc nhích, vẫn duy trì như vậy, nếu như không phải nghe được tiếng thở dốc gấp gáp kia, thật đúng là làm cho người ta nghĩ rằng hắn đã tiêu đời.
Đường Tiểu Đông và Lôi Mị hai mặt nhìn nhau, không khỏi đều lo lắng thay hắn.
Sắc mặt Lôi Mị tỏ vẻ không yên tâm, đi tới bên người Khổ đại sư, nhẹ giọng kêu lên:

- Khổ đại sư….

Lời còn chưa nói hết, một cổ lực lượng cường đại không thể chống cự đột nhiên bạo phát xông đến, để nàng và Đường Tiểu Đông bị đẩy ra ngoài cửa, cửa phòng kêu rầm… Một tiếng, liền đóng lại.
Ta kháo, nội công lợi hại như vậy hay sao?
Hai người nhìn nhau cười khổ, bất đắc dĩ đi xuống lầu.
Cả ngày hôm đó, hạ nhân phụ trách đưa cơm đi lên nói, cơm nước vẫn đặt ở bên cạnh bàn, một miếng cũng chưa từng bị động qua.
Một ngày một đêm không chợp mắt, không ăn một chút gì, kia còn sống được sao? Người máy đều phải bổ sung năng lượng, vì sao người này chịu được?
Mọi người không khỏi cảm thấy lo lắng thay Khổ đại sư, ngay cả thông minh tuyệt đỉnh như Lôi Mị và Đường Sương cũng không nghĩ ra biện pháp để giải quyết chuyện này.
Đường Tiểu Đông liều mạng xoa hai gò má, Lôi Mị đã nói cho hắn, Khổ đại sư tinh thông cơ quan thiên văn địa lý, phát minh sáng tạo ra mỗi một thứ đồ đều vô cùng điêu luyện sắc sảo, giá trị vô cùng, bởi vì thiếu một món nợ tình cảm cho Lôi gia, cho nên hắn vẫn dừng lại ở Giang Nam Lôi gia chuyên tâm nghiên cứu các loại đồ vật đó.
Cho nên mọi người đoán rằng bởi vì Phượng Cô Cô mang về hình vẽ, hơn nữa để nàng còn nói về súng lục mình được xem qua, khiến cho Khổ đại sư nổi lên lòng hiếu kỳ mãnh liệt, đột nhiên chạy đến Trường An. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
Đường Tiểu Đông không nghĩ tới Khổ đại sư sẽ mê muội đối với cây súng lục như vậy, nếu tiếp tục để hắn tiếp tục như vậy, không phải chết đói cũng là mệt chết, hoặc là điên chết, phải nghĩ một biện pháp tốt mới được.
Chúng nữ đều nhíu mi nhăn mặt nhìn hắn, Đường Điềm và Lý Đằng Giao càng gấp đến độ đi lại quanh nhà, hối thúc hắn mau chóng nghĩ ra biện pháp.

- Ai, vậy phải làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?

Đường Điềm đi lại một lúc lâu đến hoa cả mắt liền phe phẩy cánh tay Đường Sương nói:

- Đại tỷ, tỷ mau chóng nghĩ xem có biện pháp nào

Đường Sương và Lôi Mị nhìn nhau cười khổ, loại sự tình này không giống đánh giết đơn giản như vậy, sao dễ dàng có thể tìm ra cách giải quyết?
Đứng ở trước song cửa, vuốt một viên đạn súng lục còn lại, Đường Tiểu Đông cười khổ ném ra ngoài cửa sổ, đạn rơi xuống trong rừng cây, rất nhanh liền bị hoa tuyết vùi lấp.
Súng đều bị Khổ đại sư tháo ra rồi, hắn không hiểu cách lắp đặt, giữ lại cũng thành vô dụng, sau này đi ra ngoài phải mang theo súng tự động MP5 rồi.
Ừm, còn một chiếc cung nỏ kia cũng chưa từng sử dụng, không biết uy lực ra sao? Lúc bận thì nhớ thật kỹ, không ngờ lúc rảnh rỗi lại quên mất tiêu.
Trong lòng khẽ động, hắn đi nhanh lên trên lầu.
Chúng nữ ngây ngốc nhìn cử động của hắn, Đường Điềm nhanh mồm nhanh miệng nghĩ muốn nói câu gì, liền bị đại tỷ Đường Sương ngăn cản, không có cách nào khác đều ngậm lại cái miệng nhỏ nhắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.