Phong Lưu

Chương 250: Hỏa tiễn





Từ biểu tình thất vọng trên khuôn mặt các nàng thì có thể thấy được các nàng không tìm được đầu mối hữu dụng gì.
Hiện trường sớm bị phá hư và xử lý qua, muốn tìm ra dấu vết để lại, căn bản là không có khả năng.
Xem ra, chỉ còn trông chờ vào đám người Tần Thiên Bảo ở trong thành có thể nghe được một tin tức hữu dụng.
Không có đầu mối, không thể làm gì khác hơn là quay trở về thành, chờ đám "Cuồng Phong mã tặc" tiếp tục gây án, khi đó bọn chúng sẽ lưu lại dấu vết.
Mọi người đang muốn quay đầu ngựa trở về thành, chợt thấy xa xa trên sườn núi có người lảo đảo chạy trốn, sau đó lại lăn xuống triền núi, quỳ rạp trên mặt đất, giãy dụa đứng lên.
Lẽ nào phía trước có xảy ra chuyện gì?
Mọi người giục ngựa tiến đến, lúc đến bên cạnh người nọ thì tất cả mọi người đều hít một hơi lạnh.
Cánh tay phải người nọ đã bị chém đứt, toàn thân máu chảy đầm đìa, phía sau lưng còn bị bắn hai mũi tên, không chết tại chỗ coi như tính mạng của hắn đã quá ngoan cường rồi.
Một người huynh đệ nâng dậy hắn, lay động nói:

- Bằng hữu, đã xảy ra chuyện gì?

Người nọ thở dốc nói:

- Cuồng… Phong… Mã tặc…

Nói xong bốn chữ này, hắn liền tắt thở.
Ánh mắt đám người Đường Tiểu Đông sáng lên lên, đồng loạt thúc ngựa về phía trước.
Đang lo không tìm được đám Cuồng Phong mã tặc, nhưng bọn này lại cướp bóc giết người ở phía trước, ông trời đúng là có mắt.
Trên mặt đất, bên trong đám cỏ cây có hai mươi mấy cỗ thi thể, ngoại trừ mấy cỗ bị tên bắn trúng còn bảo trì nguyên vẹn ra, thì những thi thể còn lại không cái nào nguyên vẹn, có thể thấy cỡ nào.
Nơi này có ba con đường lớn, đều có dấu chân mất trật tự, có thể từ dấu bánh xe nhìn thấy chuyên chở hàng hóa nặng nề, Đường Tiểu Đông phái ba mươi sáu tên thiếu niên chia ra làm ba tổ, phân ra ba mặt tìm kiếm, những người khác thì xuống ngựa xem xét
hiện trường, hy vọng có thể tìm được một chút tung tích.
Những người chết đều là người của bộ tộc tái ngoại, có một nửa là giang hồ hảo hán Trung Nguyên, những người Trung Nguyên này thất bại trên giang hồ vì vậy trông cậy vào việc phát tài tại tái ngoại, ai ngờ lại bỏ cả tính mạng tại đây.
Ra ngoài lăn lộn, sớm hay muộn cũng có một ngày này, chẳng trách người khác được, chỉ nên trách vận khí của mình không tốt, trong cái xã hội phong kiến này, chính là nhược nhục cường thực, người thắng làm vua, người thua làm giặc.
Hàng hóa đã bị mã tặc mang đi, chỉ hy vọng bọn họ không chạy đi rất xa, còn có thể đuổi kịp.
Một tiếng kêu thống khổ yếu ớt từ trên sườn núi và bụi cỏ vang lên.
Có người sống sót!
Đám người Đường Tiểu Đông chạy tới, thấy có hai cỗ thi thể xếp chồng lên, trên lưng cắm đầy tên, giống như con nhím, vô cùng thê thảm.
Kéo hai cỗ thi thể kia ra, phía dưới có một thanh niên nhân sắc mặt trắng bệch, trên cánh tay, chỗ vai lỏm xuống, trên mông thì còn một mũi tên.
Không bắn trúng chỗ yếu hại, hơn nữa phía trên còn có thi thể của đồng bạn che chắn toàn bộ cung tên thay hắn, xem ra vận khí của hắn tốt đến thần kỳ. Truyện Tiên Hiệp - TruyệnFULL.vn
Tránh được một kiếp, nhưng lại không được tốt lắm, bởi vì bị trúng tên, động đậy một chút thì bị đau muốn chết, nếu rút tên ra, vậy thì thê thảm, trên người sẽ ít đi một miếng thịt.
Phượng Cô Cô cứu người phi thường lưu loát, trước điểm huyệt đạo làm cho hắn ngủ đi, sau đó lấy một tiểu đao bén nhọn ra, cắt vào cơ thể hắn, rút tên ra.
Vận khí tên tiểu tử này vô cùng tốt, mũi tên không bắn trúng chỗ yếu hại, nên rút ra rất dễ dàng, dù hắn bị điểm huyệt ngủ, nhưng khi bị rút tên ra, toàn thân hắn cũng cảm thấy đau đớn kịch liệt, thân thể co rúm, vừa nhìn là biết thống khổ đến cở nào.
Sau khi thoa kim sang dược lên miệng vết thương, băng bó xong, giải huyệt ngủ của hắn, thanh niên này vừa tỉnh lại đã kêu lên vài tiếng rên rỉ thống khổ.
Toàn bộ phần lưng của người này đề bị thương, cho nên chỉ có thể nằm sấp trên cỏ, chỉ cần động đậy một cái liền thống khổ, ngũ quan vặn vẹo, rên rỉ không ngớt.
Ở trên bả vai còn một mũi tên, chỉ cần xuống một chút nữa, thì chắc chắn hắn sẽ đi gặp diêm vương để trình diện.

- Huynh đệ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Người thanh niên nhân này không phải là người giang hồ Trung Nguyên, hắn nghiến răng nghiến lợi nói ra:

- Là Cuồng Phong mã tặc, chúng ta bị tập kích…

Theo như lời thanh niên nhân này nói, bọn họ hộ tống thương đội tới đây, đầu tiên loạt vào mai phục, bị bắn ba loạt tiễn, tử thương không ít người, sau đó, ở hai bên sườn núi, có hơn hai trăm tên mã tặc lao xuống, lúc đó hắn đang hôn mê, chuyện lớn xảy ra sau đó, hắn hồn nhiên không biết.
Thanh niên này bị mũi tên bắn đau đớn quá mức hôn mê đi, biết được rất ít, cũng không nói được điều gì hữu ích, hiện tại chỉ có thể trông đợi vào đám thiếu niên lãnh huyết.
Suy tính thời gian, thời gian bọn họ đi tới hiện trường thì đám mã tặc này đã rời đi gần một giờ, hy vọng còn tìm được.
Đường Tiểu Đông không khỏi hối hận khi không mang Tần Thiên Bảo theo, tiểu tử này là hành gia trong việc truy tung, có hắn ở đây thì có thể tìm được đám mã tặc chết tiệt này rồi.
Đợi gần nửa canh giờ, trên ba con đường lớn đều cho một người trở về bẩm báo, đều không phát hiện dấu vết mã tặc, chỉ có thể dựa theo dấu vết trên đường mà tiếp tục truy tung.
Tuy mã tặc đã rời đi được một canh giờ, nhưng mang theo hàng hóa cướp đoạt được, nhất định không đi quá nhanh, ba tổ thiếu niên lãnh huyết toàn lực truy tung, nhưng không đuổi theo được mã tặc, chẳng lẽ mã tặc cố ý bố trí nghi trận?
Chờ đợi không phải là một biện pháp, Đường Tiểu Đông hỏi Ngả Cổ Lệ:

- Đại tẩu, ba con đường này đi thông tới nơi nào?

- Bên trái thông tới đại sa mạc hoang vu, bên phải thông tới Tuyết Sơn Kỳ Hàn Băng Xuyên, chính giữa đi tới Tô Nạp Thành.

Lôi Mị nói:

- Thạch đại tẩu, nếu đại tẩu là mã tặc, sẽ chọn con đường nào?

Ngả Cổ Lệ không cần suy nghĩ, nói:

- Chính giữa!

Bên trái đi thông tới đại sa mạc mênh mông vô tận, bên phải đi tới sông băng cực kỳ lạnh giá, ở đó có một ít bộ tộc, nhưng đường rất khó đi, tuy là địa phương rất tốt để lẫn trốn, nhưng nơi đó không có phương tiện chuyên chở.
Chính giữa là đại thảo nguyên, đường bằng phẳng, Tô Nạp Thành lại là nơi thương lữ tụ hợp, cũng là chợ giao dịch lớn nhất trên thảo nguyên từ trước đến nay, xưa nay mã tặc chuyên cướp đoạt ở vùng này, đều mang hàng hóa đến đây tiêu thụ.
Nếu đã quyết định đi tới Tô Nạp Thành thử thời vận, Đường Tiểu Đông lập tức phái người đi thông tri cho ba tiểu đội thiếu niên lãnh huyết truy kích mã tặc, nếu như phát hiện mã tặc thì phải tìm một nơi ẩn thân và trở về bẩm báo, nếu không phát hiện thì chuyển hướng đi Tô Nạp Thành.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.