Phong Lưu

Chương 274: Tỉnh lại





Trong tiếng kêu thảm thê lương, vệ sĩ tạo thành tấm chắn thịt ngã xuống, thanh kiếm gãy dư lực còn chưa hết, vẫn đang gào thét lao về phía trước.
Long Thiên, Tịch Thương Đại quốc sư và Đặng Phúc Điện che ở vòng thứ hai, sắc mặt đại biến, đều xuất đao kiếm, đánh về phía đoạn kiếm gãy đang bay đến.
Trong tiếng va chạm mạnh "Boong! Boong!", vũ khí trong tay ba người đều gãy đoạn, phun máu rồi ngã xuống.
Dưới một kích hợp lực của ba người, thanh kiếm gãy cuối cùng bị đánh rơi xuống.
Nhân cơ hội còn đang hỗn loạn, chân phải Đường Độc đạp lên thân kiếm của tên cận vệ lãnh huyết. Tên cận vệ phun máu rồi ngã xuống, hắn thì mượn lực bắn lên, người còn đang ở giữa không trung, hai tay đã vung ra.
||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba |||||
Một màn ám khí đột nhiên nổ tung, kêu to vang vọng, hàn mang bùng phát khắp bầu trời, giống như thiếu nữ tán hoa, khiến toàn bộ mọi người sợ hãi kinh hồn táng đởm.
Sắc mặt Lôi Mị đại biến, thất thanh nói:

- Thủ pháp Phong Lôi Bạo của Đường Môn, tiền bối là vị nào trong Đường Môn….?

Lời nàng còn chưa dứt, bốn phía đã vang lên những tiếng kêu thảm thiết thê lương. Đa số vệ sĩ kêu lên thất thanh rồi ngã xuống, người có thân thủ cao thì luống cuống tay chân tránh né, hoặc lấy binh khí trong tay đánh bay ám khí hung hiểm đang gào thét lao tới.
Trên mặt đất tràn đầy thi thể, máu tươi lênh láng.
ảnh Đường Độc sớm đã biến mất trong điện, chỉ còn thích khách gầy yếu bị chúng vệ sĩ gắt gao vây quanh.
Lôi Vân Phượng lui vào trong góc, mặt trắng bệch không chút huyết sắc.
Một kích giận dữ của Đường Độc trước khi đi, uy lực thật đáng sợ.
Trong đại điện này, người còn có thể đứng được ngoại trừ những người có thân thủ cực cao có thể tránh né hoặc đánh văng ám khí, toàn bộ những người trình độ kém hơn đều bị đánh gục.
Thi thể chất đầy đất, chí ít còn gần năm mươi người là chết dưi ám khí của Đường Độc.
Ám khí của Thục Trung Đường Môn, thực sự khiến kẻ khác kinh hồn táng đảm.
Ngoài điện truyền đến tiếng hét chói tai của Đường Độc, còn có tiếng rít kinh khủng của ám khí đầy khắp bầu trời như muốn phá vỡ tầng không.
Lại là Thiên Lôi Bạo!
Tiếng kêu thảm thê lương không dứt bên tai. Bên ngoài lại không biết đã chết bao nhiêu vệ sĩ trong cung. Nhiều vệ sĩ tập trung thành một đoàn đông nghịt như vậy, mục tiêu càng lớn hơn. Chỉ sợ lúc này đã có chí ít hơn trăm người chết dưới ám khí độc địa đó.
Sự đáng sợ của Đường Độc, khiến kẻ khác kinh hồn táng đảm.
Lôi Mị không biết người đó là Đường Độc, trong lòng nghi hoặc vì sao lại có cao thủ Đường Môn ở chỗ này. Hơn nữa, tu vi lợi hại như vậy, trong Đường Môn, Đường đại tiên sinh cũng vị tất đã so được với đối phương.
Từ khi nào Thục Trung Đường Môn xuất hiện một cao thủ lợi hại như vậy?
Đối phương khẳng định quen biết nàng và Phượng Cô Cô, bằng không, Thiên Lôi Bạo vừa rồi, tất cả mọi người trong điện trở thành mục tiêu công kích của hắn, chỉ có mình nàng và Phượng Cô Cô là không chịu. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
Khi trong lòng lo lắng tới an nguy của phu quân, nàng cố không suy nghĩ nhiều, chạy vội về phía phòng ngủ.
Thấy Đường Tiểu Đông nằm trên giường mê mệt ngủ say, trong lòng nàng mới trở nên thư thái.
Ai, người này lại có thể say đến mức thành ra như vậy. Bên ngoài phát sinh thảm sát kinh khủng tới mức đó vẫn còn không tỉnh…Thực sự là… Thực sự là…
Đột nhiên có cảm giác như bị đâm sau lưng, Lôi Mị theo bản năng quay đầu, liền bắt gặp hai luồng ánh mắt đố kỵ cùng hâm mộ, trong lòng không khỏi nao nao.
Ta và các nàng chưa bao giờ gỡ, không nói gì là quen biết, vì sao các nàng lại nhìn ta bằng ánh mắt này?
Bằng trực giác đặc biệt của nữ nhân, Lôi Mị biết việc này khẳng định có liên quan tới tên sắc lang còn đang ngủ say như chết trên giường kia.
Khẳng định là người này trong lúc uống rượu say như chết đã thể hiện ra bản lĩnh gì đó câu hồn hai nữ nhân kia mới có thể khiến các nàng sinh ra địch ý với mình như vậy.
Tên đáng chết này!
Thiết Bố Đô Đại Hãn thụ thương, khách sao vài câu, sau đó rời đi trong vòng vây của chúng vệ sĩ. Hai nữ nhân kia nhìn nam nhân còn đang ngủ say mê mệt trên giường lưu luyến không nỡ rời, đồng thời thở dài một tiếng, bất đắc dĩ ra ngoài.
Nhãn thần u oán kia, khiến ý nghĩ trong lòng Lôi Mị càng kiên định, nếu không phải có nhiều người như vậy ở đây, người này khẳng định đã cùng hai nữ nhân kia có gian tình.
Long Thiên trước khi đi, quay sang Lôi Mị chắp tay nói:

- Lôi cô nương, thích khách kia là Đường Độc.

- Đường Độc?

Lôi Mị ngẩn ra.
Đường Độc? Không phải người đã bị Đường đại tiên sinh trục xuất khỏi Đường Môn sao?
Nghe nói hắn đã chết, thì ra lại trốn ở nơi thảo nguyên xa xôi này.
Trong Đường Môn, Đường Độc đứng hàng thứ hai. Mặc dù võ công rất cao, nhưng vẫn kém Đường đại tiên sinh một khoảng khá xa. Vậy mà hôm nay, tu vi của hắn, chỉ sợ so với Đường đại tiên sinh còn cao hơn nhiều…
Nghĩ đến hai nữ nhân kia, nàng thấp giọng hỏi:

- Các nàng là ai?

Long Thiên giật mình đánh thót, ho nhẹ một tiếng nói:

- Các nàng là ái phi của Đại Hãn…

Trong lòng lại nói: Nữ nhân, thực sự là lợi hại. Vừa nhìn đã có thể nhận ra điểm bất thường trong đó. May mà ở đây có nhiều người, bằng không Đường công tử khẳng định là…
Thần sắc Long Thiên tuy có điểm là lạ, nhưng nghĩ đến hai nữ nhân kia là ái phi của Thiết Bố Đô, thiên hạ có nam nhân nào lại tự dâng nữ nhân mình âu yếm bồi nam nhân khác ngủ?
Càng huống chi Thiết Bố Đô là vua của đại thảo nguyên, hắn dám mạo phạm lớn như vậy sao?
Trong lòng Lôi Mị thoải mái hơn vài phần.
Có lẽ tên đáng chết này trong tiệc rượu không cẩn thận thể hiện ra mị lực thần bí khiến kẻ khác khuynh đảo, động dung, hai ái phi của Thiết Bố Đô cũng bị mê hoặc đến thần hồn điên đảo…
Náo loạn nguyên một đêm, dọn dẹp cung điện, vận chuyển tử thi, trời đã sáng rõ, tất cả mọi người đều ngáp ngắn ngáp dài, trở về nghỉ ngơi.
Cũng chỉ có mấy tên thích khách này, mà số vệ sĩ trong cung chết trận đã vượt quá ba trăm người, tuyệt đại bộ phận đều là chết vì ám khí. Ngay cả ba đại cao thủ dưới trướng Thiết Bố Đô Đại Hãn cũng đều thụ nội thương ở mức độ khác nhau.
Sáu đại cận vệ của Đường Tiểu Đông, vừa chết vừa bị thương mất bốn người. Sự lợi hại của Đường Độc, quả thực khiến kẻ khác tâm sợ mật run.
Tới khi hắn tỉnh lại, đã là buổi trưa.
Phát giác cận vệ đã đổi người, Đường Tiểu Đông ngẩn ra. Hỏi qua mới biết đêm qua thích khách náo loạn, hơn nữa, chém chém giết giết ngay bên cạnh mình, thật sự hữu kinh vô hiểm.
Hắn đưa tay gãi đầu, sáu đại cận vệ đã mất bốn người. Vệ sĩ trong cung tử thương càng thảm trọng, ngay cả Thiết Bố Đô cũng bị thương. Xem ra thích khách này thật sự lợi hại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.