Phong Lưu

Chương 277: Đường Độc





Đường Tiểu Đông quan sát đối phương, khuôn mặt cũng có thể tính là anh tuấn, chỉ bất quá dáng người có vẻ hơi chút đơn bạc, gầy yếu, ánh mắt thỉnh thoảng hiện lên tia hàn mang lạnh lẽo khiếp người, tựa hồ còn có một tia u buồn và bất đắc dĩ nhàn nhạt.
Ừ, khí chất trên tựa hồ cũng có chút tương tự với những thiếu niên lãnh huyết này, đều là sát thủ sắt máu trời sinh.Thảo nào đêm vệ sĩ chết dưới ám khí của hắn. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn

- Người tìm ta có chuyện gì?

Đường Tiểu Đông hỏi. Lôi Mị cũng bất an đưa mắt nhìn xung quanh.
Thiếu niên này được Đường Độc mang đi trong lúc bị vây hãm Hắn xuất hiện ở chỗ này, Đường Độc kia đương nhiên cũng ở ngay gần đây.
Trận chiến trong cung đó, tất cả mọi người đều vô cùng khiếp sợ trước thân thủ tuyệt đỉnh của Đường Độc, tâm trạng đều hết sức khẩn trương, vũ khí bên hông đã ra khỏi vỏ, cảnh giác quét mắt nhìn bốn phía.
Thiếu niên kia ôm quyền nói:

- Ta là tiểu Mộc, gia sư ở bên kia. Đường công tử, xin mời qua đó một chút!

Theo tay hắn chỉ, sát biên giới bên kia đại mạc, Đường Độc ngồi xếp bằng, vẫn mang mặc nạ Thanh Đồng.
Đêm đó thích khách náo loạn trong cung, tuy rằng Đường Tiểu Đông ngủ say đến bất tỉnh, nhưng hôm sau vẫn nghe mọi người nhắc lại sự đáng sợ của Đường Độc, lúc này nhìn thấy trong lòng không khỏi kích động, tay phải theo bản năng chụp lên lựu đạn trên đai lưng.
Cảm nhận rõ ràng địch ý và vẻ khẩn trương của mọi người, tiểu Mộc ôm quyền nói:

- Gia sư chỉ muốn nói với Đường công tử một chữ, tuyệt đối không có nửa phần địch ý.

Vẻ mặt hắn vốn đã có vẻ lãnh đạm, khiến trong lúc nhất thời không thể phân biệt thật giả.
Lôi Mị nói:

- Để Mị nhi đi trước gặp Đường tiền bối.

Đường Tiểu Đông chặn ngang kéo nàng lại, mỉm cười nói:

- Không cần đâu, ta tin rằng hắn không có ác ý.

Nếu Đường Độc thực sự muốn giết bọn họ, có thể bố trí mai phục ngay trên đường họ trở về. Với tu vi đáng sợ của hắn, một kích bất ngờ, ai có thể thoát khỏi tay hắn?
Tuy Đường Độc là phản đồ của Đường Môn, nhưng dù sao cũng là trưởng bối của hắn, huống hồ bản thân mình cũng còn không trở về dòng họ, cũng có thể xem như là một phản đồ.
Phản đồ gặp phản đồ, có gì đáng sợ? Để Lôi Mị tới, chẳng bằng tự mình tới, đỡ phải nói bản thân mình là kẻ nhát gan.
Đương nhiên, đây là có suy nghĩ kỹ mới hành động, sau khi xác định Đường Độc không có ác ý mới dám làm như thế. Làm anh hùng đi toi mạng, chuyện ngu ngốc này, ai làm th làm, hắn tuyệt đối mặc kệ.

- Thế nhưng vạn nhất…

Vẻ mặt Lôi Vân Phượng vô cùng khẩn trương, lo lắng.
Đường Tiểu Đông mỉm cười với nàng, nói:

- Yên tâm đi, không có việc gì! Đường nhị bá chỉ là gọi ta đến trò chuyện mà thôi.

Hắn xuống ngựa theo tiểu Mộc đi qua, tới trước mặt Đường Độc, ôm quyền khom người nói:

- Tiểu chất Đường Tiểu Đông ra mắt Đường nhị bá!

Hắn có thể cảm giác được ánh mắt lạnh lùng khiếp người của Đường Độc đang nhìn mình chăm chú nhìn khắp người mình, vì vậy vẫn duy trì thần thái trấn tĩnh bình thường.
Cổ tay đột nhiên bị nắm chặt lại, khiến hắn giật mình kinh hãi, tới khi thấy Đường Độc chỉ muốn thử công lực nông sâu của mình, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

- Vì sao công lực của ngươi lại thấp như vậy?

Trong giọng nói của Đường Độc tràn đầy nghi hoặc.
Lôi Mị chậm rãi đi tới, bước lại bên cạnh Đường Tiểu Đông, quay sang Đường Độc dịu dàng hành lễ:

- Chất nữ ra mắt Đường nhị bá!

- Ồ…

Đường Độc giật mình một chút, ánh mắt nghi hoặc nhìn Đường Tiểu Đông, hiển nhiên đang đợi hắn trả lời.
Lôi Mị đáp:

- Đường nhị bá, bá mẫu không dạy Đông ca nửa điểm võ công.

Đường Độc ngẩn ngơ, lặng lẽ không nói gì.
Một lúc lâu sau mới buồn bã nói:

- Không có võ công cao thâm, làm sao chấn hưng Thục Trung Đường Môn ta?

Đường Tiểu Đông mỉm cười nói:

- Đường nhị bá, võ công tất nhiên trọng yếu, nhưng trí tuệ mới là trọng yếu nhất.

Đường Độc cúi đầu không nói, hiển nhiên đang suy nghĩ lời của hắn.
Hắn đột nhiên ho khan dữ dội, hai mắt bắn ra hàn mang lạnh lẽo khiếp người, lại tựa hồ ảm đạm đi rất nhiều.

- Sư phụ, người không sao chứ?

Vẻ mặt tiểu Mộc vô cùng khẩn trương.
Lôi Mị thấp giọng nói:

- Đường nhị bá, hỏa khí này lực sát thương rất lớn. Tất cả đều là phát minh của Đông ca ca.

Nhãn tình Đường Độc sáng lên, ánh mắt lại chăm chú dán lên người Đường Tiểu Đông.
Một trận trên đại mạc đó, Đột Lợi Khả Hãn lấy một vạn thiết kỵ tinh nhuệ vây công đám người Đường Tiểu Đông, lại tổn thất thảm trọng. Lúc đó hắn là hộ vệ bên người Đột Lợi Khả Hãn, đã từng tận mắt thấy lực sát thương kinh khủng của hỏa khí này. Cho dù ngươi võ công siêu tuyệt thế nào, cũng không chịu đựng nổi oanh kích đáng sợ của loại hỏa khí này.
Đường Tiểu Đông ho nhẹ một tiếng:

- Cái đó… Cái đó…

- Lực sát thương của hỏa khí quả thực rất kinh khủng!

Đường Độc thở dài nói:

- Quả không hổ với danh xưng quỷ tài Đại Đường! Ha ha ha…

Hắn lại kho khan dữ dội một lần nữa, quang mang lạnh lẽo trong mắt càng lúc càng ảm đạm…
Lôi Mị cau mày:

- Đường nhị bá, người bị thương thế nào?

Đường Độc lắc đầu, cười khổi nói:

- Bệnh cũ thôi, thường xuyên phát tác giày vò hành hạ ta… Khụ khụ khụ…

- Sư phụ…

Tiểu Mộc luống cuống tay chân vội nhẹ nhàng đấm lưng cho hắn.
Đường Độc lấy từ trong lòng ra một bình sứ nhỏ, lấy ra một viên dược hoàn màu đen nuốt vào, tiếng ho khan kịch liệt kia mới dừng lại.
Lắc lắc bình sứ nhỏ, hắn đặt lên mặt cát vàng.
Thấy quang mang trong mắt hắn đã khôi phục lại vẻ lạnh lùng khiếp người trước kia, Lôi Mị thở phào nhẹ nhõm.
Đường Độc nắm tay Đường Tiểu Đông:

- Đường gia muốn lớn mạnh, phải dựa vào ngươi rồi!

Thanh âm của hắn tuy có chút lãnh đạm, lại khiến Đường Tiểu Đông cảm nhận được sự quan tâm, từ ái và mong đợi trong đó, trong lòng không khỏi xúc động.
Mặc dù Đường nhị bá bị trục xuất khỏi Đường Môn, nhưng trong lòng vẫn luôn luôn suy nghĩ về Đường Môn. Trước đây có lẽ là hắn đã làm việc sai lầm…
Đường Độc lấy từ trong lòng ra một gói nhỏ, đặt vào tay hắn:

- Hiền chất, bên trong có ba bộ chưởng pháp do bá phụ tĩnh tọa ba ngày ba đêm tại đại mạc cảm ngộ ra, còn có một vài tâm pháp nội công và tinh túy về ám khí của Đường Môn, nếu ngươi muốn học thì học, còn không giao cho đại bá phụ đi.

Hắn lại kéo tay tiểu Mộc nói:

- Phụ mẫu của hài tử này đã bị mã tặc sát hại, trở thành cô nhi, bá phụ đổi tên cho hắn, gọi là Đường Mộc.

Đường Mộc ho khan một tiếng, quay sang Đường Mộc nói:

- A Mộc, sở học toàn thân của vi sư, con đã học xong toàn bộ, còn kém chỉ là kinh nghiệm và nội công mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.