Mười thành, đây chẳng phải là cả Di Tình Viện sao?
Điều này làm sao có thể? Di Tình Viện chính là cả sinh mệnh của Kha Vân Tiên, trừ phi... Trừ phi Kha Vân Tiên cũng bán cả bản thân mình đi, nếu không bất kể ai cũng không thể dụng vào Di Tình Viện.
Di Tình Viện ở Lôi Châu này chỉ xếp vào loại trung, tuy rằng không đến nỗi chật vật, nhưng lời lãi cũng chẳng có là bao, chỉ đủ trang trải mà thôi, cố gắng cũng chống đỡ được, trái lại lão bản Kha Vân Tiên lại rất nổi danh, khuôn mặt xinh đẹp, so với những cô nương đầu bảng hiện nay nàng cũng không kém cạnh gì, có khi còn xuất sắc hơn, không ít công tử trẻ tuổi, quý nhân tai to mặt lớn quỵ lụy dưới váy của nàng, nhưng xem ra nàng mắt để cao quá đỉnh đầu, chẳng bao giờ thèm hạ mình chứ đừng nói là một cái liếc mắt đưa đẩy.
Lẽ nào nàng lại bị Đường
Tiểu Đông
La Mạn kiên quyết phủ định, Di Tình Viện khai trương đã một ngày, xem tâm trạng nàng hết sức vui vẻ không có biểu hiện của sự cưỡng bức, thậm chí là có tình ý với Đường Tiểu Đông mới có dáng vẻ nhu thuận đến vậy.
Nàng cùng Kha Vân Tiên đều là nữ nhân lưu lạc chốn phong trần, trải qua bao nhiêu sóng to gió lớn, dạng nam nhân nào chỉ là chơi bời, những dạng nam nhân nào có thể kết duyên, trong lòng đều minh bạch, nàng biết mấy năm nay Kha Vân Tiên giữ mình trong sạch, chỉ vì muốn kiếm mốt đấng phu quân tốt để gửi gắm thân mình.
Mục đích của các nàng, khi tuổi trẻ thì liều mạng kiếm tiền, khi đã dành dụm được chút ít thừa lúc thân thể chưa đến độ hoa tàn bướm ít vội vội vàng vàng hoàn lương kiếm lấy một phu quân, nếu may mắn có thể tìm được một đấng trượng phu tốt, bằng không thà rằng gả cho một nông dân trung thực, chứ không nguyện gả cho một lão nhà giàu đầy tiền bạc làm tì thiếp.
Có thể thấy rằng Kha Vân Tiên chọn hắn làm ý chung nhân thì nhất định hắn là một nam nhân không tệ.
Nàng lại quan sát Đường Tiểu Đông một lần nữa.
Khuân mặt như đao đâm búa bổ, nhìn bên ngoài thì có vẻ thô nháp, nhưng cũng không đến nỗi nào, lại làm cho nàng có cảm giác không thể nói lên lời, rất kiên cường, rất cương nghị, tuy con mắt không sáng sủa nhưng cái thâm thúy bên trong không phải ai cũng biết được, cũng không thể đo đếm được trí tuệ của hắn thâm sâu đến đâu, còn nữa ý chí của hắn làm cho hắn có phần tàn bạo, khóe môi luôn nở ra một nụ cười nhàn nhạt, như là bất cần đời, lại làm cho nàng có cảm giác rất kích thích, rồi lại như mưa xuân tuy lất phất nhưng rất ấm áp, đa tình, chân thành.
Nói chung, tướng mạo của hắn không xuất chúng nhưng nam nhân này lại thập phần thân bí, mà những thứ thần bí thế này lại vô cùng hấp dẫn những người hiếu kỳ như nàng.
Nam nhân này nhìn qua thì có vẻ rất đơn giản, thì thực lại như mê hồn trận khiến người ta không thể nào hiểu rõ được, rất khó khống chế, Kha Vân Tiên lựa chọn hắn, thực sự là đánh cược hạnh phúc của cả đời mình.
Hắn rốt cuộc là một loại nam nhân như thế nào?
Trong lòng La Mạn mê man.
Đường Tiểu Đông ho nhẹ một tiếng, trong lòng hắn có chút ngượng nhùng, hắn chắp tay nói:
- La lão bản, không còn sớm nữa, Đường mỗ xin cáo từ.
- A... Đi....
Khi tinh thần phục hồi trở lại La Mạn ngây ngốc nhìn theo bóng dáng dần dần nhỏ lại cuối cùng biến mất, trong lòng từng dợt sóng miên man không dứt.
- Đại tỷ!
- Đại tỷ, đại tỷ làm sao vậy? Có phải là trúng tà không?
Bên tai truyền đến những âm thanh nhộn nhạo làm nàng tỉnh giấc, nhìn thấy các cô nương đang xúm lại quanh mình nhìn mình chằm chằm, hai gồ mả không khỏi ửng hồng lên.
- Xem ra đại tỷ có tâm ý với Đường công tử rồi?
Có người ha hả cười nói.
- Hắn? Hắn không đẹp trai!
- n, nhìn qua thì rất bình thường nha!
- Giống một quả táo tầu...
- Bản thân ta thì có cảm giác rất đặc biệt...
Các cô nương này thật náo nhiệt!!! Mới thể đã tổ chức thành một hội nghị bàn tròn.
- Đặc biệt, Diễm Hồng tỷ cũng coi trọng hắn sao? Có muốn muội làm mối cho không đây? Hì Hì...
La Mạn trong lòng bỗng run lên.
- Diễm Hồng cũng có loại cảm giác này?
Gò má của cô nương Diễm Hồng không những đỏ như trái mận chín, hàm rằng ngà khẽ cắn lên bờ môi mọng, gật gật đầu khẳng định.
Các cô nương hướng đôi mắt cổ quái nhìn về phía hai người, những đôi mắt xinh đẹp thoáng lên một tia hiếu kỳ.
…
Khi trở lại Di Tình Viện thì trời đã tối, mọi người đã kết thúc công việc, hắn sà vào bàn ăn cơm tối, rồi lại đi tắm trong bồn có vòi hoa sen, sau đó lên giường nghỉ ngơi.
Đường Tiểu Đông không nhớ là ở Túy Hoa được các cô nương chuốc cho bao nhiêu chén rượu, gió đêm thổi tới, hơi rượu bốc lên, liêu xiêu đi dạo vài bước, bỗng có cảm giác lồng ngực rất nặng nề, hô hấp khó khăn, hai chân như nhũn ra, trời đất xoay vòng, hắn lảo đảo một cái ngã ngồi xuống đất.
- Ôi...
Kha Vân Tiên trông thấy vậy liền hoảng hốt, chạy vội xuống lầu, theo sau là mấy cô nương chân tay luống cuống mãi mới vức hắn dậy được, muốn khiêng hắn lên lầu, thế những Đường Tiểu Đông quá to lớn, mà các nàng thì sức vóc có hạn, căn bản là không thể dìu hắn được.
- Làm thế nào mà say đến nỗi này?
Tiếng bước chân xuống lầu nặng chình chịch chính là Lôi Mị, mặt nhăn mày nhó, thấy ánh mắt mọi người nhìn khắp người mình, hai má nàng ửng hồng, cố gắng lắm mới dìu hắn lên trên lầu được, nàng ném hắn lăn quay giữa giường.
Các cô nương thêm một trận bận rộn, nào là bưng chậu nước rửa mặt, rửa chân, nào là nấu canh giải rượu, Lôi Mị còn là khuê nữ, đỏ mặt đứng sang một bên, Kha Vân Tiên ôn nhu như một thê tử hiền thục, tỉ mẩn chăm sóc hắn.
- Nhìn ngươi kìa, mặt đỏ như đít khỉ thế kia, rồi sau này còn muốn uống rượu nữa hay không...
Vẫn cảm giác tức ngực khó chịu, Đường Tiểu Đông kịch liệt ho khan một trận, thở đốc nói:
- Ta... Không việc gì... Hụ hụ... Cái loại rượu này... hụ hụ... Ta muốn nôn....
Ngực nặng nề muốn nổ tung, trong ruột như là hàng ngàn kim đâm xuống, đau đến nỗi hai gõ má hắn co rúm lại, chất dịch trong bụng dân trào mãnh liệt, nhịn không được nôn thốc nôn tháo ra.
- A, máu... Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - https://trumtruyen.vn
Trông thấy bã nôn tanh tưởi có một chút chất mầu hồng, Kha Vân Tiên cả kinh tay chân phát lạnh, hoảng hốt la lên.
Trông vào chiếc chậu có dịch thể mầu hồng, Lôi Mị đang đứng ở một bên cũng hoảng sợ biến sắc, ngón tay run run cầm lấy mạch của Đường Tiểu Đông sau đó nàng móc ra một bình sứ, dốc toàn bộ thuốc trong bình cho vào miệng hắn.
Đầu óc vốn có chút thanh tỉnh của Đường Tiểu Đông bỗng nhiên nhận thức được cảm giác không ổn, bụng dạ đau đớn dị thường, như là hàng nghìn hàng triệu cây kim không ngừng đâm tới đâm lui, làm cho hắn thống khổ vô cùng, da của hắn đỏ gay gắt như mận chín, toàn thân máu huyết sôi sục muốn phá tung ra, huyết quản không ngừng co thăt, một lúc lại làm cho hắn nôn dữ dội.