Phong Lưu

Chương 410: Hoang dâm vô độ





Châu báu vàng bạc cùng đồ đạc lục soát được từ trong chiến thuyền Uy nhân, Đường Tiểu Đông chỉ chọn mấy thứ đồ dễ dàng mang theo và có giá cả xa xỉ.
Mấy thứ thu được qua tay của Lý Hưng Chu, chuyển tới phủ Hán Châu thì chỉ còn lại có một phần ba.
Điều dưỡng hơn một tháng, thân thể Lan Đình đã bình phục như cũ, chẳng qua muốn khôi phục lại công lực đỉnh cao, còn cần thời gian khoảng hai tháng, chuyện này ít nhiều nhờ vào Đường Sương không tiếc hao tổn công lực bản thân, vận công giúp nàng hồi phục trước thời gian.
Mà quan hệ giữa nàng và Đường Tiểu Đông, trong chúng nữ sớm không phải là bí mật gì, ngay cả Đường Sương cũng chưa từng ý kiến, Đường Điềm và Lý Đằng Giao càng không phản đối.
Vào một đêm, Lan Đình vừa mới tắm xong trở về phòng, Lý Đằng Giao và Đường Điềm đã cười hì hì chui vào.
Trên người hai nàng chỉ khoác váy ngủ gợi cảm mỏng như cánh ve, đường cong linh lung tuyệt mỹ cực kỳ mê người, ngay cả trên thân Lan Đình cũng vậy. Trái tim không khỏi nhảy tưng tưng.
Khuôn mặt nàng đỏ bừng vì xấu hổ, thấp giọng nói:

- Hai vị muội muội, đã trễ thế này còn chưa nghỉ ngơi sao?

Đường Điềm và Lý Đằng Giao hi hi ha ha chen đến bên người nàng, mỗi nàng bắt lấy một tay của nàng, vẻ mặt quỷ dị, chẳng qua chỉ cười không nói lời nào, khiến Lan Đình không khỏi trở nên khẩn trương.
Hai tiểu ny tử muốn làm gì?
Từ nụ cười quỷ dị trên mặt hai nàng cùng ánh mắt ám muội, Lan Đình tựa hồ cảm thấy ý đồ bất lương gì đó, mặt đẹp đỏ lên, đang muốn giãy dụa, sau lưng đột nhiên tê rầ đã bị Đường Điềm chế trụ.

- Ai yêu, các ngươi...

Lan Đình không khỏi kinh hô lên.
Lan Đình há nghĩ tới hai muội muội này lại giở trò xấu, không hề có chút phòng bị, đột nhiên bị Đường Điềm xuất thủ chế trụ, toàn thân mềm nhũn không có một tia khí lực.
Đường Điềm cùng Lý Đằng Giao nở nụ cười quỷ dị một trái một phải ôm lấy nàng, ha ha cười nhẹ, song song duỗi tay, luồn vào ngực nàng.

- Ai...

Lan Đình đỏ bừng cả mặt kinh hô một tiếng, muốn giãy dụa, nhưng toàn thân mềm nhũn không có một tia khí lực.

- Các ngươi... Ngô... Ngô...

Nàng vừa thẹn vừa vội vừa giận, muốn lên tiếng răn dạy và quở mắng hai cô gái nhỏ thần kinh này, Lý Đằng Giao lại dùng cái miệng nhỏ của mình chặn miệng nàng lại.
Hai nha đầu chết tiệt này điên rồi...
Lan Đình khóc không ra nước mắt, chỉ bất quá bộ vị mẫn cảm trên thân thể bị hai cô gái nhỏ sờ loạn, không ngờ dâng lên cảm giác quen thuộc khiến nàng run rẩy.
Mỗi một lần thân mật, cặp ma thủ kia của Đường Tiểu Đông sẽ âu yếm trên dưới toàn thân của nàng, khiến thân thể và linh hồn của nàng run rẩy, thoải mái đến rên rỉ.
Nếu như nói, sự âu yếm của Đường Tiểu Đông có chút thô cuồng, thì sự sờ loạn của hai nha đầu chết tiệt kia lại làm nàng cảm thấy ôn nhu tinh tế của cùng giới.
Ai, đều là nữ nhân, ta sao lại sinh ra loại cảm giác này chứ?
Lan Đình vừa thẹn vừa vội, hai cái cô nàng chết dẫm kia càng sờ càng hăng say, áo tơ tằm trên người chẳng biết lúc nào bị hai người cởi hơn phân nửa, lộ ra bộ ngực sữa tuyết trắng.

- A...

Đột nhiên toàn thân nàng run rẩy, kìm lòng không nổi phát ra một tiếng rên rỉ.
Đường Điềm chết tiệt không ngờ... Không ngờ... Dùng miệng mút bộ ngực của nàng...

- Không được...

Lan Đình thở hổn hển, giãy dụa thân thể, cảm thất bàn tay của Lý Đằng Giao đang rà từ bộ ngực của nàng đi xuống, tới bụng, tiếp tục đi xuống, cho đến phần hông của nàng, khiến toàn thân của nàng không khỏi run rẩy kịch liệt.

- Không được... thở hổn hển cầu xin tha thứ, thỉnh thoảng phát ra tiếng rên rỉ khó nhịn.

Hai nha đầu từ lúc được Đường Tiểu Đông hướng dẫn và dạy dỗ, thường xuyên liên thủ khi dễ Đường Nhu, Ngọc Nhược Vân, Hà Hiểu Nguyệt, Kha Vân Tiên, khiến tứ nữ muốn chết muốn sống, vừa thương vừa sợ.
Ngay cả Kha Vân Tiên có sức chiến đấu siêu cường cũng hơi sợ đối với hai nàng, Lan Đình càng không cần phải nói.
Dưới sự vỗ về chơi đùa của hai nha đầu, nàng sớm đỏ hồng đầy mặt, mi mục hàm xuân, hơi thở hổn hển, thở gấp không thôi, môi đỏ mọng khẽ nhếch thỉnh thoảng phát ra tiếng rên rỉ, thân thể đã lộ ra trọn vẹn giãy dụa khó nhịn, giống như đã bị mất phương hướng.
Trong xấu hổ tức giận, nàng cực lực muốn bảo trì tâm linh trong sáng, tuy nhiên thân thể lại không nghe đầu óc chỉ huy, từng đợt ba đào cảm giác mãnh liệt tuyệt với khiến linh hồn nàng run rẩy, từng đợt từng đợt kích thích thần kinh của nàng, làm nàng khó có thể kiềm chế, không thể suy nghĩ, càng trở nên mê loạn.
Linh hồn nhỏ bé vẫn từ từ phiêu du trên bầu trời bát ngát mờ mịt, một thân thể cường tráng mạnh mẽ đột ngột dán chặt vào thân thể màu hồng trôi nổi của nàng.
Nhiệt độ kia, lực lượng kia, mùi vị kia, nàng đều cực kỳ quen thuộc, nàng không kìm lòng nổi ôm lấy thân thể cường tráng mạnh mẽ kia, phát ra tiếng rên rỉ liên tiếp...
Vài lần mê loạn, vài lần điên cuồng, vài lần mất hồn...
Trong mơ mơ màng màng, một hồi gõ cửa dồn dập làm bốn người trong cơn ngủ say bừng tỉnh.

- Mau đứng lên, đặc sứ hoàng thượng tới!

Ngoài cửa truyền tới tiếng thúc dục có phần bất mãn của Đường Sương.
Lan Đình là người bừng tỉnh đầu tiên, muốn đứng dậy, trên người lại bị mấy cái tay cái chân ngăn chặn, hơn nữa toàn thân mềm nhũn, nhất thời giãy dụa không dậy nổi.
Trên giường không tính là lớn, bốn người nằm ngổn ngang, tứ chi như dây leo trải khắp giường.
Lan Đình xấu hổ muốn kéo mền qua, hai cái cánh tay lại bị hai chiếc cổ gối lên, nàng xấu hổ đến nữa thiếu chút nữa khóc ra thành tiếng.
Đường Tiểu Đông đứng lên trước kéo chăn tơ, giúp nàng che đậy, tiếp theo là Đường Điềm, Lý Đằng Giao nhảy dựng lên, luống cuống tay chân mặc quần áo.
Đường Sương chờ ở ngoài cửa sắp mất kiên nhẫn, khi cửa phòng mở ra thì lập tức choáng váng. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
Nàng ngoại trừ thời điểm cùng tướng công ngủ chung khiến thân thể rã rời phải ngủ nướng ra, bình thường đều có thới quen luyện công sáng sớm.
Hôm nay vừa vặn luyện công xong, có thủ hạ báo lại, đặc sứ hoàng thượng đến đây, muốn lão đại đi tiếp chỉ.
Tướng công không có trong phòng, trong phòng của Đường Điềm và Lý Đằng Giao trống rỗng không người, sáng sớm không biết chạy tới chỗ nào rồi, vậy tối hôm qua, tướng công hẳn là vào phòng Lan Đình.
Nàng suy đoán gần như chính xác, tướng công là người đầu tiên mở cửa đi ra, phía sau là Đường Điềm và Lý Đằng Giao, nhìn váy ngủ trên thân hai người cùng vẻ mặt ngái ngủ mới tỉnh dậy, còn có hình người nổi lên trong chăn gấm, thuyết minh Lan Đình còn ngủ, điều này làm nàng sợ tới mức trợn mắt há hốc mồm?
Trời ạ, bốn người bọn họ... Đêm qua không ngờ... Không ngờ... Hoang dâm vô độ...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.