Hơn phân nửa tư kim của hắn đã chuyển về Hán Gang để giải quyết Đại Thông. Vốn lưu động hiện giờ ở Trường An so với Vương gia còn kém không ít. Nhưng hắn tin chắc, Vương Ngạo Phong muốn điều động vốn lưu động chống đỡ tất cả tiền trang ở Hán Giang cũng không dễ chịu chút nào.
Hai đại đầu sỏ thương giới đổ máu sớm đã oanh động cả thành Trường An, vui vẻ nhấtần dân sống ở tầng dưới chót nhất xã hội. Mỗi ngày đều mua được đồ dùng với giá cực rẻ, không mua sao được. Tự nhiên bán đi càng nhiều thì tổn thất cũng càng lớn, mà đã chống đỡ đến lúc này, cũng chỉ có kiên trì chống đỡ để xem ai giơ tay đầu hàng chịu thua trước.
Trong thư phòng của Vương phủ.
Lúc này hai mắt Vương Ngạo Phong đỏ bừng, hắn nghiến răng nghiến lợi mắng chửi Dương Quốc Trung là đồ hỗn trướng. Khuôn mặt anh tuấn lộ vẻ tiều tụy, vặn
vẹo trông dữ tợn đến dọa người.
Tiền trang ở Hán Giang rất nhiều, hiện tại chịu phong bạo hiện ngân trùng kích. Rất nhiều vốn lưu động từ tổng bộ điều đến cũng không thể chịu đựng được, trong
thành Trường An cũng có người bỏ đá xuống giếng kéo chân hắn. Hết lần này tới lần khác tại thời khắc chết người, Dương Quốc Trung bị dọa sợ, rút tài chính đi. Đồng thời thành viên của Kim Nguyên Thương minh đều dừng cung ứng tài chính, thối lui khỏi thương minh. Thoáng cái làm hắn sụp đổ toàn bộ.
Muốn chơi đen, hắn không dám, bằng vào thực lực của Hắc Long đường há lại có thể là đối thủ Trung Hoa đường cùng Hắc Ưng đường. Dương Quốc Trung sợ chết khẳng định không dám chơi, hơn nữa lấy thân phận Vũ Công hầu của Đường Tiểu Đông, ngay cả hữu tướng Dương Quốc Trung gặp mặt cũng phải cung kính chào hỏi một tiếng.
Dương Quốc Trung không thể không đi tìm Cao Lực Sĩ cùng đường muội Dương quý phi.
Tuy Cao Lực Sĩ là hoạn quan, cũng tham tiền, nhưng Đường Tiểu Đông thân với hắn đạt đến một trình độ nào đó, hắn sao có thể giúp Dương Quốc Trung? Cho nên chỉ nói cho có lệ mà thôi.
Tìm đường muội Dương quý phi tố khổ, ngược lại bị Dương quý phi khiển trách một trận, khiến cho hắn nghĩ mãi không thông. Vì sao đường muội giúp đỡ người ngoài như vậy?
Cũng may hắn rút tay kịp thời, không tổn thất bao nhiêu. Có chết chẳng qua là Vương Ngạo Phong mà thôi, dù sao đường muội đã nghiêm nghị cảnh cáo, không được trêu chọc Vũ Công hầu. Nếu không, chuyện sau này, bản thân tự mình gánh lấy.
Tuy Dương Quốc Trung vuốt đuôi Đường Huyền Tông lấy tiền, có bản lãnh. Nhưng không có Đường muội ở phía sau chống cho, chỉ sợ sớm đã xong đời.
Bởi vì Đại Thông tiền trang không thể trả tiền mặt khiến danh dự mất hết, rơi xuống vực sâu vạn trượng. Cho dù không lập tức đóng cửa, thì với tình huống mở cửa không có ai làm ăn, đóng cửa cũng chỉ là vấn đề thời gian.
Hạ giá đổ máu khiến hắn tổn thất khổng lồ, âm rất nhiều tiền trang đòi hiện ngân làm hắn không còn vốn lưu động. Mà làm ăn cho dù nhỏ đến mấy cũng cần rất nhiều tài chính rót vào. Không còn cách nào, hắn hạ lệnh dừng việc hạ giá, bán của cải, tài sản cố định lấy
tiền mặt đập vào.
Cuối cùng, sau một tháng, hạ giá đổ máu đã tuyên cáo kết thúc.
Uy tín của Vương gia như xuống dốc không phanh, còn Vũ Công hầu được khen là Quỷ tài Đại Đường hoàn toàn xứng đáng trèo lên vương tọa quang vinh Đại Đường thủ phú, danh dự đạt tới đỉnh.
Coi như đã trở mặt với Vương Ngạo Phong, Dương Quốc Trung cũng không có ý tứ ngửa tay đòi tiền hắn, cuối cùng ép Tiết Độ Sứ bẹp xuống đất, mâu thuẫn An Lộc Sơn, Sử Tư Minh càng ngày càng sâu.
Mọi người là quan đồng liêu, còn chưa tới mức vạch mặt nhau, chỉ là tranh đấu ngầm đã đấu tới mức ngươi chết ta sống rồi.
Dương Quốc Trung một lòng muốn đưa An Lộc Sơn, Sử Tư Minh vào chỗ chết, hắn phái người âm thầm sưu tập tội chứng của hai người, chuẩn bị một kích trí mạng.
Thiên Bảo năm thứ mười lăm, phụ tá môn khách của An Lộc Sơn tại Trường An vì say rượu ẩu đả, đánh tàn phế người ta. Nhưng tội không đáng chết, Dương Quốc
Trung triệu tập binh mã, bắt giết toàn bộ phụ tá môn khách An Lộc Sơn.
An Lộc Sơn giận tím mặt, rốt cục khởi binh tạo phản tại Phạm Dương. Được xưng Bách Vạn, lấy lá cờ tru diệt gian thần Dương Quốc Trung.
Đại Đường hoàn toàn suy sụp, loạn An sử rốt cục cũng bộc phát.
Phạm Dương có động tĩnh, gián điệp tiềm phục trong thành nhiều năm, một khi có động tĩnh gì lập tức dùng bồ câu đưa tin. Lúc này đây, Đường Tiểu Đông đã biết An Lộc Sơn khởi binh mưu phản.
Đọc Truyện Online Tại https://trumtruyen.vnMặc dù vừa mới khởi binh, trăm vạn liên quân An Lộc Sơn, Sử Tư Minh vẫn còn chưa đánh tới Trường An. Nhưng nghĩ vì an toàn, Đường Tiểu Đông vẫn đưa Kha
Vân Tiên, Ngọc Nhược Vân, Hà Hiểu Nguyệt và một số gia quyến huynh đệ nguyện ý đi đến Hán Giang trước.
Chỉ để lại Đường Sương, Lôi Mị, Lan Đình ở bên người.
Tam nữ đều đã là cao thủ trác tuyệt, các nàng lưu lại bảo vệ tướng công, chúng nữ không người nào có dị nghị, nhắn nhủ tướng công sớm đến Hán Giang một chút để đoàn tụ.
Chuẩn bị nhiều năm như vậy chính là giờ khắc nAn Lộc Sơn, Sử Tư Minh khởi binh tạo phản, tên hỗn trướng Dương Quốc Trung ngược lại rất vui vẻ. Rốt cục đã có đại lý do quang minh chánh đại tiêu diệt hắn, lúc này thượng tấu Đường Huyền Tông, sai đại quân bình loạn.
Trăm vạn đại quân của An Lộc Sơn, Sử Tư Minh cũng là binh lính tinh nhuệ, thân kinh bách chiến, há lại dễ dàng tiêu diệt như vậy?
Cuộc giao chiến đầu tiên, ba mươi vạn Đường quân bị đánh tơi bời, quân lính tan rã.
Danh tướng Đại Đường Cao Tiên Chi trấn thủ Lạc Dương, đóng chặt cửa thành không ra chiến, mạnh mẽ ngăn trở quân phản loạn ở ngoài thành ba tháng.
An Lộc Sơn bày kế ly gián, một đại danh tướng bị vu cáo tư thông với địch, Đường Huyền Tông ra lệnh chém đầu.
Đồng Quan là môn hộ Trường An, địa thế hiểm yếu, đạo lộ nhỏ hẹp, dễ thủ khó công. Danh tướng Đại Đường Ca Thư Cán suất lĩnh hai mươi vạn tinh nhuệ tọa trấn nơi đây.
Phong Hỏa Đài ở Đồng Quan thành mỗi ngày đều phải đốt Bình An hỏa, truyền lại bình an tin tức về quan nội để hoàng thượng tại Trường An yên tâm.
Quân phản loạn tấn công nửa năm, Đồng Quan vẫn đứng vững không ngã. An Lộc Sơn, Sử Tư Minh chỉ có thể trông quan than thở.
Danh tướng Đại Đường Quách Tử Nghi thỉnh mệnh lĩnh quân đánh thọc sườn Phạm Dương, bức bách quân phản loạn phải lui về. Dương Quốc Trung nói một câu khiến cho Đường Huyền Tông không thể tiếp thu đề nghị của Quách Tử Nghi, dẫn tới sai lầm bỏ cơ hội phá địch.
Hiện tại quân phản loạn thế lớn, vừa đánh thắng trận, tinh thần đang vượng. Đáng lẽ phải đóng chặt cửa thành thủ vững không ra, hết lần này tới lần khác Dương Quốc Trung lại đề nghị Đường Huyền Tông, bắt buộc Ca Thư Cán ra khỏi thành nghênh chiến.