Phong Quá Vũ Lưu Vân

Chương 72: Tái kiến




Hai mùa xuân hạ – mùa đẹp nhất trong năm cứ thế lặng lẽ qua đi, trời đã vào thu, hoa cỏ dần tàn úa. Nhưng mà bên dưới Lạc Mang Nhai, đào vẫn như cũ nở hồng, mây mù che phủ, nước vẫn tầng tầng đổ xuống.
Lưu Vân tỉnh lại, phát hiện chính mình lẽ ra vẫn còn nằm trên bè trúc giữa hồ, lại nằm trong gian phòng hương trúc lượn lờ. Chăn lông ấm áp đắp trên người, ánh mắt lưu chuyển, đối diện là một đôi mắt hoa đào mang theo ý cười.
“Tỉnh rồi?” Mộ Dung Linh lười biếng nghiêng người dựa vào giường nhỏ, một tay chống lên gò má, tóc đen như mực đổ xuống, lẫn vào mái tóc tản ra trên gối của Lưu Vân, phân không ra ngươi ta.
Lưu Vân cười nói: “Ngươi có từng thấy người mở mắt ngủ sao?” Tiện thể kéo y lại, hôn lên má một cái.
Mộ Dung Linh thuận thế đè lên người hắn, hừ nhẹ: “Người mở mắt ngủ ta chưa từng thấy, người có giường không ngủ đi ngủ bè gỗ ta đã gặp rồi.” Hai ba cái đẩy ra quần áo vốn đã không chỉnh tề, lần tìm xuống eo Lưu Vân nhéo một cái, khiêu mi nói, “Không muốn cùng bản công tử cùng giường? Hả?”
Lưu Vân nắm tay Mộ Dung kéo lên trên, mất trọng tâm, cả người y ngã lên người Lưu Vân.
“Sao? Không phải là vì tối hôm qua chưa thỏa mãn, muốn làm thêm một lần sao?” Lưu Vân cười khẽ, nhẹ nhàng đổi đề tài.
Mộ Dung Linh trừng mắt nhìn hắn, nhưng không như thường ngày bổ nhào vào tranh cao thấp, cuối cùng chỉ khe khẽ thở dài.
Lưu Vân cũng không nói gì, bầu không khí có chút gượng gạo. Có một số chuyện, nói ra cũng không có ý nghĩa.
Mộ Dung Linh chợt nhớ tới cái gì, cười nói: “Thiếu chút nữa quên mất, ta làm đồ ăn sáng, mau dậy ăn thôi.”
Nghe vậy, Lưu Vân vẻ mặt biến đổi, lập tức lại là điệu bộ uể oải buồn ngủ, nói: “…Ngươi ăn trước đi, ta ngủ tiếp một chút…”
Mộ Dung Linh mắt phượng nheo lại, giận dữ nói: “Không ăn đúng không? Vậy khỏi ăn gì hết!”
Lưu Vân quay đầu lại, khiêu mi: “Ngươi sẽ không lại đem nhà bếp đốt đi chứ?
“Cái gì gọi là “lại”?! Lần trước gọi là “đốt” sao?” Mộ Dung Linh sắc mặt khẽ biến hồng, vẫn cứ sống chết cãi lại.
Lưu Vân buồn cười nhìn y, nói: “Không phải, không phải, không phải, lần trước là “đang đốt”, sau đó được ta dập tắt, vẫn còn lại một đống tàn tích, sao có thể gọi là “đốt” được? Được chưa?” Vừa ý rồi chứ… Vậy hắn có thể không ăn cái món “đồ ăn sáng” kia không?…
“Hừ!” Mộ Dung Linh kéo hắn dậy, nói, “Vậy cũng phải ăn! Đi mau!”
Mộ Dung Linh kéo tay Lưu Vân lôi đi, cả hai lôi lôi kéo kéo, đánh rồi lại nháo, lằng nhà lằng nhằng, đến khi tới nơi, đồ ăn đã sớm nguội.
Sau đó tránh không khỏi đấu võ mồm một phen, sau đó mới đem cơm canh nguội lạnh giải quyết hết.
Kỳ thực cái gọi là “đồ ăn sáng” cũng không có gì, chỉ là hai chén cháo nhỏ, một ít rau xanh, bởi vì gia vị cực ít, mùi vị thanh đạm đến cực điểm, thực sự không thể gọi là “đồ ăn sáng”.
Hai người đã quen được người hầu hạ, hơn nửa năm ở đây lại không để ý chút nào, tuy rằng vẫn như cũ lớn tiếng cãi cọ, lại âm thầm bao dung tất cả của đối phương.
“… Ngươi…” Mộ Dung Linh có chút chần chờ, vẫn mở miệng hỏi, “Khi đó trúng độc, ngươi làm sao giải?”
“Không giải, nội lực hết sạch, dĩ nhiên là độc không còn rồi.” Lưu Vân thản nhiên như không, nói.
Mộ Dung Linh cả kinh: “Cái gì? Vậy sao bây giờ nội công ngươi ngược lại càng hơn trước, hơn nữa gần như là luyện đến cảnh giới phản phác quy chân vậy?”
Lưu Vân cười: “Vậy cũng phải cảm tạ vị lão tiền bối viết kiếm quyết kia, tâm pháp này vốn chỉ người không hề có nội lực mới có thể luyện, không nghĩ tới độc này lại giúp ta một đại ân, ha ha.”
Mộ Dung Linh hừ một tiếng: “Kẻ ngốc có phúc của kẻ ngốc!”
Lưu Vân nói: “Phải phải, lão bà của “kẻ ngốc” cũng có phúc.”
Mộ Dung Linh nhíu mày, hai tay chống tại hai bên ghế của Lưu Vân, cúi người ngậm lấy vành tay phải của hắn, nói: “Ngươi nói ai là lão bà của ngươi? Hả?”
Lưu Vân cười ha ha, hai tay choàng qua eo của y, hôn cổ y một cái, nói: “Đương nhiên là ngươi rồi.”
Mộ Dung Linh cười lạnh nói: “Còn chưa hẳn đâu!” Ôm lấy Lưu Vân khiêu khích lẫn nhau, bữa sáng ăn ăn vậy mà ăn tới trên mặt đất, hoá ra bữa ăn vừa nãy chỉ là món khai vị?
Bỗng nhiên, hồ nước cách đó không xa đột nhiên ầm một tiếng, hai người cả kinh, chỉnh sửa quần áo, lập tức vọt tới.
Hình như có vật nặng rơi vào trong nước, sóng lớn tung ra bốn phía, lúc hai người chạy tới, nhìn kĩ đã thấy trong hồ một bóng người lững lờ, quần áo huyền hắc dính sát trên người, khuôn mặt tuấn mỹ nhưng tái nhợt… Hết thảy đều cực kỳ giống người nọ…
Lưu Vân tim đập thình thịch, cơ hồ lập tức nhảy xuống nước. Đến khi chạm được đến da thịt lạnh lẽo của người nọ, hắn run rẩy một trận, tóc dài ướt sũng che mặt, Lưu Vân bỗng nhiên không dám nhìn, hy vọng là người kia, rồi lại không dám hy vọng…
Rốt cục lại là y.
Sao lại là y? Lúc này, y lẽ ra nên ở trong cung, sau đó từng bước leo lên vương tọa chí cao kia, thực hiện lý tưởng của mình sao?
Sao lại như vậy…
Lưu Vân trấn tĩnh tâm thần, giúp y độ khí, ánh mắt chăm chú nhìn y, chỉ lo y không cẩn thận liền tắt thở.
Mộ Dung Linh đứng một bên lẳng lặng nhìn Lưu Vân, ánh mắt hơi rủ xuống, im lặng, không biết là đang nghĩ gì. Thoáng nhìn hắn quần áo ướt dán sát vào người, yên lặng trở về phòng cầm hai bộ quần áo đến.
Dường như cả một thế kỷ trôi qua, lông mi Huyền Dục khẽ run lên một cái, hơi thở yếu ớt dần dần đều đặn. Lưu Vân thở phào một hơi, ôm y về phòng, thay áo ướt, rửa mặt một chút.
Xong hết toàn bộ, trời đã chạng vạng tối. Chợt nhớ mình còn chưa ăn cơm. Quay đầu lại, đã thấy Mộ Dung Linh tựa vào cạnh cửa, tay bưng một chén canh.
Nhìn y mỉm cười nhàn nhạt, lòng Lưu Vân bỗng nhiên phức tạp chưa từng có.
“Ngươi…” Lưu Vân cầm lấy, nhất thời không biết nên nói cái gì, hồi lâu mới nói, “… Ăn rồi sao?”
Mộ Dung Linh khiêu mi cười nói: “Ngươi cho rằng bản công tử sẽ vì một tên hỗn đản nào đó mà bỏ đói chính mình sao?”
Lưu Vân cười khẽ, nhẹ nhõm như vừa trút được gánh nặng.
Hơi nhíu mày, “Ôi ôi, vẫn khó uống như vậy…”
Mộ Dung Linh khóe miệng giật giật, hừ lạnh nói: “Có giỏi thì đừng uống!”
Lưu Vân than thở: “Ôi, có thể uống thứ khó nuốt như vậy của ngươi, chỉ sợ cũng chỉ có ta…”
Mộ Dung Linh hừ nhẹ, quay đi, khóe miệng hơi cong lên.
Một tiếng ho khan nhỏ bé từ trong phòng truyền ra, hai người giật mình, Huyền Dục tỉnh rồi!
Lưu Vân nhanh chân trở về phòng.
Huyền Dục còn đang mê mang, trán hơi nóng, sợ là cảm lạnh phát sốt rồi. Không biết thấy ác mộng gì, ngủ vô cùng không yên ổn, lông mày nhíu chặt thành hình chữ “xuyên”, trong miệng không ngừng lẩm bẩm gì đó.
Lưu Vân nhẹ nhàng lau đi mồ hôi trên trán y.
“…Lưu Vân… Đừng đi…”
Bỗng y nắm được tay Lưu Vân, vẫn chưa tỉnh, chỉ đang ngủ mê man mà gọi tên hắn, một tiếng lại một tiếng. Cầm thật chặt lòng bàn tay đầy mồ hôi, bàn tay nóng bỏng, đầu ngón tay lại lạnh kinh người.
Lưu Vân nắm chặt tay y, nhẹ giọng thầm thì: “Ta ở đây, ta không đi đâu cả.”
Như là cảm nhận được nhiệt độ từ lòng bàn tay truyền tới, Huyền Dục dần dần yên tĩnh lại, chỉ cố chấp nắm lấy bàn tay kia, không chịu buông ra.
Mộ Dung Linh nhìn hắn, khẽ thở dài, đi thẳng đến bờ hồ.
Hoàng hôn dần tắt, mặt hồ phản chiếu ánh sáng nhàn nhạt, sóng nước lăn tăn, bên hồ cánh hoa rơi rực rỡ, chợt có tiếng chim náo động không gian, núi non trùng điệp, bình thản cùng an tĩnh.
Mộ Dung Linh đứng bên hồ, vẫn một bộ bạch y tiêu sái. Vẻ mặt điềm tĩnh đã bớt đi mấy phần liều lĩnh của tuổi trẻ, lại nhiều hơn mấy phần thành thục ổn trọng.
Y ngẩn người nhìn mặt hồ trong trẻo, bỗng nhiên khẽ nở nụ cười.
Còn nhớ lúc vừa rơi xuống vách núi, chính mình không bơi giỏi lắm, bị ngạt sắp chết, kết quả tên hỗn đản nào đó cho là y chết rồi, chặt chẽ ôm y vào lòng không chịu buông tay, suýt chút nữa khiến y thở không được mà chết.
Kỳ thực, bản thân y vẫn không nói cho hắn biết, lúc đó y đã tỉnh rồi, chỉ là không có sức nói chuyện mà thôi. Hơn nữa… Tư tâm, muốn thấy hắn vì chính mình mà khổ sở.
Có điều, sau đó y nhanh chóng hối hận. Bởi vì chợt phát hiện tên kia rơi nước mắt, một kẻ lạnh lùng vô tình như vậy…
Nghe được “đáp án” mà hắn rốt cục cũng chịu nói ra, lần đầu tiên phát hiện, hắn quan tâm chính mình như vậy. Lúc đó, tâm trạng mừng rỡ đến phát điên, thậm chí còn hơn cả lúc sống sót qua hoạn nạn.
Sau đó, đương nhiên là chính mình “khởi tử hoàn sinh”, sau đó đương nhiên là chiếm lấy toàn bộ ôn nhu của hắn…
Cuộc sống như thế, thực sự hạnh phúc đến mức hư ảo, lại trôi qua nhanh chóng. Khi y thật sự sắp cho là hai người bọn họ sẽ cùng nhau sống dưới đáy vực cả đời, lại bị Huyền Dục miễn cưỡng phá tan.
Nói không tức giận là nói dối, nhưng mà đã như vậy thì biết làm thế nào?
Thời điểm hắn nhớ những người kia, đều là chính mình lén lút trốn vào một góc mà buồn bã. Bản thân y hiểu, chỉ là không nói ra. Tâm hắn trước giờ không hoàn chỉnh, thiếu đi bất luận người nào, cũng sẽ không hoàn chỉnh…
Sáng sớm hôm sau, ánh nắng ôn hòa xuyên qua song cửa.
Huyền Dục lông mi run rẩy, mơ hồ tỉnh lại. Vừa mở mắt liền thấy tia nắng nhỏ nhoi chiếu xuống, chưa kịp biết rõ đây là đâu, khuôn mặt mình hằng nhớ mong rơi vào trong mắt, phút chốc y hoàn toàn ngây ngẩn cả người. Không chớp mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt đang ngủ của Lưu Vân, không dám thở mạnh một cái.
Bỗng nghĩ lại, chính mình chắc là đã chết thật rồi, bằng không sao lại có thể gặp được hắn? Trời cao chung quy đối với y không tệ, để cho cả hai chết rồi vẫn có thể cùng nhau như vậy, vẫn có thể nhìn hắn, còn có gì không vừa lòng đây?
Lưu Vân vừa mở mắt đã thấy Huyền Dục nhìn mình chằm chằm không chớp mắt, tâm cũng xem như nhẹ nhõm. Thấy y không nói câu nào, lại không khỏi lo lắng.
“Này, ngươi làm sao vậy? Sao không nói chuyện? Không thoải mái sao?” Lưu Vân nhíu mày sờ sờ trán y, nhiệt độ đã hạ.
Huyền Dục không để ý tới hắn, dường như vẫn còn chìm đắm trong suy nghĩ của chính mình, giơ tay khẽ chạm vào gò má hắn, nói “…Lưu Vân, rốt cục chúng ta cũng đã chết, sẽ không phải tách ra nữa…”
“Cái gì?” Lưu Vân bật cười, hoá ra cái tên này vẫn cho là hắn là cương thi sao?
Lưu Vân khẽ cười hôn trán y một cái, nói: “Chúng ta chưa chết, nơi này là dưới đáy Lạc Mang Nhai...”
“... Cái gì... Chúng ta không chết?!” Huyền Dục trong lòng thắt lại, vui sướng lớn lao như bọt nước phút chốc bành trướng trong lòng, y đột nhiên ôm chầm Lưu Vân, dùng hết sức bình sinh ôm chặt lấy hắn, chỉ lo buông lỏng tay, tất cả đều biến thành mây khói phù vân, lúc tỉnh mộng, lại chỉ còn một mình y.
Huyền Dục chợt đem Lưu Vân đẩy ngã xuống giường, hai tay liên tục nhéo nhéo mặt hắn.
“Này!” Lưu Vân sợ hết hồn, nắm lấy tay y,”Ngươi làm gì vậy?”
Huyền Dục nâng cằm Lưu Vân, nhìn chung quanh, lẩm bẩm nói: “... Không phải là đồ giả...”
“Kháo!” Lưu Vân đột nhiên trở mình, ở bên tai y gặm cắn, tà tà cười nói, “Để ta lập tức cho ngươi biết ta là thật hay giả!”
Huyền Dục đưa tay ôm chặt Lưu Vân, không hề lên tiếng, như là cảm thụ ấm áp của hắn, cảm thụ hơi thở của hắn, cảm thụ đụng chạm của hắn, chỉ là đầu ngón tay còn không khống chế được, nhẹ nhàng run rẩy.
Một thời gian dài sau đó, đôi khi tình cờ thức dậy lúc nửa đêm, mãi đến lúc tận mắt nhìn thấy Lưu Vân ở ngay bên cạnh, đưa tay là có thể chạm vào, cảm nhận được da thịt ấm áp của hắn, y mới có thể an ổn ngủ lại.
Lưu Vân ôm Huyền Dục nằm ngửa trên giường, nhẹ nhàng xoa nắn eo y, vắn tắt kể lại chuyện phát sinh mấy tháng nay.
“.... A, vậy ta ngược lại thật sự nên cảm tạ Kính hoàng thúc nhỉ, nếu không có hắn, chỉ sợ cả đời đều không gặp được ngươi....” Ánh mắt Huyền Dục khẽ động, bỗng nhiên xoay một cái, trở mình tự tiếu phi tiếu nhìn hắn nói, “Nói vậy, ngươi cùng tên Mộ Dung Linh kia vẫn ở nơi này?”
Lưu Vân cười gượng hai tiếng, nói: “Đúng vậy...”
Huyền dục ánh mắt lóe lên, sáng quắc nhìn chằm chằm Lưu Vân, không hề lên tiếng.
Lưu Vân bị y nhìn chăm chú, sợ hãi, khiêu mi nói: “Ngươi...”
Mới vừa mở miệng nói một chữ, lại bị y cắt ngang.”Hừ, ngày sau còn dài...” Sau đó vùi đầu vào cổ hắn, lại ngủ thiếp đi.
Lưu Vân bật cười, đợi y ngủ say, đứng dậy sửa sang quần áo một chút, mới nhẹ nhàng đóng cửa lại đi ra ngoài.
Ánh nắng dịu dàng bao phủ rừng đào như mộng ảo. Gió lướt qua, cánh đào bay lả tả, rơi xuống tầng tầng lớp lớp màu hồng.
Nhân ảnh trắng như tuyết nghiêng người dựa vào gốc đào, tóc đen như mực tùy ý tản ra sau gáy, còn vương lại vài cánh hoa. Thu lại thái độ đùa bỡn, khuôn mặt lộ ra mấy phần thành thục, chân mày khóe mắt tuấn lãng mà nhu hòa, hai gò má có chút gầy, vẫn như cũ không che giấu được phong tư anh tuấn. Vài sợi tóc bay bay trên trán, lại tăng thêm vài phần phiêu dật.
Lưu Vân nhẹ nhàng đến gần, giẫm nát một khoảnh cánh hoa như phấn.
Hương rượu nhàn nhạt lượn lờ, Lưu Vân rũ mi, thuận tay nhặt lấy cánh hoa vương trên tóc Mộ Dung Linh, tóc dài mềm mượt tạo ra xúc cảm êm ái, như là tơ lụa thượng hạng, tỏa sáng mê người.
Đang chuẩn bị ôm y về phòng, không ngờ người trong lòng không biết đã tỉnh từ lúc nào.
“Tỉnh rồi?”
“... Ngươi có từng thấy người mở mắt ngủ?” Nguyên câu đáp trả.
Lưu Vân cong khóe miệng, khẽ mỉm cười.
“... Hắn tỉnh rồi?”
“Ừ...”
“... Vậy ngươi định làm sao bây giờ?”
“... Đương nhiên là ở lại, chỉ là nhiều hơn một cái phòng.”
Mộ Dung Linh hồi lâu không nói lời nào.
“Sao vậy?”
“… Không có gì. Tùy ngươi.”
Lưu Vân trầm mặc, từ phía sau ôm chầm lấy y, cằm gối lên vai y, nhẹ giọng: “Xin lỗi…”
“…” Mộ Dung Linh chóp mũi run lên, bỗng nhiên khẽ cười, nói “Vậy ngươi bồi thường ta như thế nào?”
“Ách…”
Mộ Dung Linh quay đầu lại ôm lấy cổ Lưu Vân, khóe mắt cong cong cười nói: “Ngươi để ta thượng một lần ta liền tha thứ cho ngươi, thế nào?
Lưu Vân khiêu mi nở nụ cười: “Mơ, tưởng.”
“… Hỗn đản.”
“Ha ha, quá khen rồi.”
“….”
Tại trúc lâu cách đó không xa, Huyền Dục không biết tỉnh lại từ lúc nào. Một bộ huyền y, một mình đứng bên cửa sổ, ánh mắt thâm trầm nhìn hai người thân mật dưới cây đào, cuối cùng khẽ thở dài, đóng cửa lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.