Phong Thả Đình Trú

Chương 3:




“Ưm…ưm…Rio a…Chậm một chút…Em… Em… Sắp không chịu được rồi…”
Trên chiếc giường lớn, một đôi nam nữ đang triền miên quấn chặt lấy nhau. Nữ nhân kia thật sự là đang ý loạn tình mê mà, còn tên nam nhân trước sau vẫn giữ bộ mặt lạnh lùng.
“A…”Cô ả đã đạt tới cao trào, hét lên thỏa mãn, một chút không chần chừ, hắn rút nhanh hạ thân, tinh hoa lập tức vương vãi trên ga giường trắng muốt.
“…Hừ…Lần nào anh cũng thế…” Kích tình qua đi, cô thở dốc khó khăn mà mở miệng, nằm dài ra trên giường.
Hắn thờ ơ khẽ nhắm hờ đôi mắt, sau khi nghỉ ngơi đôi chút, đứng dậy hướng phòng tắm đi đến…
Từ phòng tắm đi ra, vẫn thấy nữ nhân kia còn nằm trên giường, hắn tức giận mở miệng: “Cô sao còn chưa biến đi?”
Thấy hắn đi ra, cô ta lập tức lõa lồ nhảy xuống giường, đến trước mặt hắn, nhẹ nhàng đưa tay mân mê bộ ngực rắn chắc, ánh mắt toát ra vẻ nũng nịu, nhưng lại đầy ham muốn đối với người đàn ông đôi diện, giọng điệu ve vãn tiến gần đến tai hắn:” Rio…sao lại vô tình với em với như vậy… Chúng ta tiếp tục đi…”
“Bịch!”Cô gái vẫn chưa kịp nói xong, đã bị hắn đẩy ngã trên giường
“Anh!” Không cam lòng bị đối đãi lạnh nhạt, cô đang định đứng dậy phản kích đã bị hắn xiết lấy cổ tay.
Hắn không chút yêu thương nói:”Roxanne…Cô hẳn là rất rõ quy tắc của tôi! Biến…Đừng để tôi thấy cô lần nào nữa!”
“Hừ! Tôi chả biết cái quy tắc quái quỷ gì của anh, có là vấn đề giới tính của anh thì có!”Dáng vẻ kiều diễm khi nãy đã biến mắt, thay vào đó là một cô nàng chanh chua, điêu ngoa “Tôi đã nghe chuyện của anh và cái tên sinh viên kia rồi…Ha ha ha ha… Thực sự là buồn cười! Anh không chỉ để hắn gọi tên tiếng Trung của mình, mà còn mời hắn đến công ty thực tập nữa chứ… Tôi thấy có lẽ…. anh đã yêu hắn rồi…Ha ha ha!”
“Hừm…”Hắn nghe xong cô nói, vẫn không buồn giải thích, trái lại chậm rãi rút điếu thuốc rít từng hơi, rồi ngồi xuống một bên ghế sô pha, lấy điện thoại ra xem.
“Tôi nói đúng rồi chứ gì! Ha ha ha ha!” Roxanne thấy thế, tâm tình càng kích động “Thật sự là buồn nôn quá đi! Khó trách trước giờ chưa bao giờ anh đối với nữ nhân ôn nhu, làm tôi còn tưởng anh đối với vị hôn thê…”
“!!” Không để cho cô tiếp tục, hắn lập tức ném mạnh điện thoại xuống nền đất, ngữ khí của hắn vô cùng tức giận “Cô có tư cách gì nhắc tới cô ấy! Ngậm cái miệng chết tiệt của cô lại!”
“Thưa ngài!” Một nam nhân khoác trên mình bộ vest trắng, mở cửa phòng, cung kính nói với hắn” Còn lại tất cả cứ giao cho tôi xử lý, mong ngài yên tâm!” Dứt lời, đi thẳng đến bên Roxanne, không bận tâm cô ta còn chưa quần áo đầy đủ, dùng ga giường bao cô ta lại, trực tiếp vác cô ta trên vai, bước ra khỏi phòng “Xin ngài tiếp tục nghỉ ngơi”
“Buông…Ngươi bất quả chỉ là một con chó của hắn, sao có thể chạm vào ta…” Roxanne vừa đấm mạnh vào vai người mặc đồ trắng, vừa mở miệng nhục mạ.
Vẫn không chút bất vi sở động, anh ta tiếp tục khiêng cô ra ngoài.
“Hừm…!”Người đàn ông tênRio, thật ra, chính là Lưu Hân, vẫn tiếp tục thưởng thức điếu thuốc trên tay.
Một lúc sau, người vest trắng kia trở lại, hắn đã xử lý tốt chuyện của Roxanne, lần này trong tay hắn là một bộ hồ sơ! “Thưa ngài, đây là thứ ngài yêu cầu!”
“Ừ, để xuống đi!” Lúc này Lưu Hân mới đứng dậy “Kỳ Dương, Ỷ Á dạo gần đây thế nào?”
“Ỷ Á tiểu thư vẫn còn đang ở bên Mĩ, đối với chuyện này sẽ khó mà biết được, thưa ngài!” Kỳ Dương vẫn cung kính  trả lời.
Lưu Hân tiện tay rót một ly rượu “Tốt! Phong tỏa tin tức! Chuyện này không cần…để cô ấy biết!”
“Vâng!” Kỳ Dương cúi người “Ngài còn có chuyện gì phân phó?”
“Được rồi! Anh ra ngoài đi!”
“Vâng!”
Kỳ Dương ra khỏi khòng, Lưu Hân lắc nhẹ ly rượu trong tay, hướng mắt về phía bộ hồ sơ mà Kỳ Dương đem đến, nhếch miệng cười hung ác… Đổng Hiền a… Mặc kệ cậu là ai… Mặc kệ mục đích của cậu là gì… Nhất định tôi phải bắt cậu trả giá vì lời nói và việc làm của mình… Dám to gan trước mặt Lưu Hân này nói tiếng yêu sao… anh vốn muốn Đổng Hiền phải biết ra sai lầm của mình chứ không vì yêu thương gì cả!
“Được rồi! Chính là đây!” Đổng Hiền đã chuẩn bị tất cả…, đang đứng trước công ty Thụy Thừa.
Nhớ đến lúc Chu Hủ ra sức ngăn cản… Từ Ngôn thì nói tên Lưu Hân kia thật sự rất nguy hiểm a, loại khí thế của hắn có thể hủy diệt tất cả mọi thứ xung quanh. Mà Chu Hủ cũng nói thẳng Lưu Hân đã không còn là Lưu Hân ngày xưa nữa rồi! Đổng Hiền chỉ lắc đầu, đối với anh, Lưu Hân mãi là Lưu Hân! Bất luận ở thời điểm nào, cũng không bao giờ thay đổi, anh biết…! Đè nén bất an trong lòng, Đổng Hiền tuân theo ước định với Lưu Hân, đến công ty thực tập ba tháng…
“Xin hỏi, cậu có phải là Đổng Hiền?” Kỳ Dương tuân theo chỉ thị, đứng trước công ty đợi Đổng Hiền.
“Đúng vậy, xin lỗi ngài là…?” Đổng Hiền thấy người trước mặt lịch sự hỏi cũng lịch sự đáp lại.
“Ha ha… Tôi là Kỳ dương, là thư ký của Lưu tổng! Là ngài ấy bảo tôi đứng đón cậu! Mời cậu lối này…” Kỳ Dương đích thực đang cười, thế nhưng chẳng hiểu vì sao, Đổng Hiền đối với hắn có chút địch ý.
Theo Kỳ Dương bước vào thang máy, chỉ có hai người, Đổng Hiền mở miệng hỏi:”Anh Kỳ, xin hỏi công việc của tôi là gì?”
“À, sắp tới tôi phải đi Mỹ công tác ba tháng, trong thời gian đấy, cậu sẽ thay thế vị trí của tôi” Kỳ Dương ngữ khí vẫn như cũ trả lời.
“Thư kí của Hân?” Đổng Hiền không khỏi kinh hãi, anh còn cho rằng, trong khi thực tập căn bản sẽ không có gặp mặt Lưu Hân, không nghĩ tới…
“Có chuyện gì sao? Cậu Đổng không hài lòng sao?” kỳ Dương giọng điệu châm biếm.
Đổng Hiền thế nhưng vẫn đang chìm vào trong suy tư của chính mình, có chút không chú ý mà nói “Không, không phải! Chỉ là không nghĩ tới Hân anh ấy…”
“Cậu Đổng, mong cậu chú ý đến cách xưng hô, tên của Lưu tổng không phải để tùy tiện kêu như thế, ở nơi này, cậu phải kêu ngài, ông chủ hoặc là Lưu tổng”. Kỳ Dương nhắc nhở.
“A…Thật xin lỗi…Nhất thời vẫn chưa sửa được… Tôi sẽ chú ý… Cám ơn anh!” Đổng Hiền khiêm tốn tiếp thu lời nhắc nhở,” À còn có…Mong anh Kỳ sau này đừng gọi tôi là cậu Đổng, gọi Đổng Hiền là được rồi!”
“Ừm…tôi biết…Đổng Hiền… Chúng ta đến rồi!” Kỳ Dương đi trước bước ra khỏi thang máy nói, Đổng Hiền tùy tiện đi theo sau bước ra.
“Thưa ngài, tôi đã mang Đổng Hiền đến!” Kỳ Dương cẩn thận gõ cửa phòng của tổng tài.
“Vào đi!” Giọng nói Lưu Hân vọng ra.
Bước vào, Lưu Hân đang ngồi trên ghế da xử lý hồ sơ… Thấy bọn họ tiến đến, Lưu Hân chỉ lướt mắt qua Đổng Hiền, rồi ánh mắt rơi trên người Kỳ Dương, ” Anh đưa cậu ta đi làm quen với công việc cùng môi trường làm việc ở đây, tôi còn có chuyện phải làm, đến bữa trưa quay lại đây báo cáo cho tôi!”
“Vâng, Đổng Hiền! Đi theo tôi, phòng làm việc của cậu ở bên này!” Kỳ Dương kéo Đổng Hiền rồi khỏi.
“A? Vâng” Đổng Hiền từ khi bước vào, mọi chú ý của anh đều đổ dồn lên người Lưu Hân. Anh ấy vẫn như vậy, cả người tràn ngập khí chất vương giả, hệt như lần đầu họ gặp mặt… Lưu Hân điều binh khiển tướng ngữ khí đích thị hào hùng, Đổng Hiền vẫn mãi không quên được…!
“Chính là đây…Đổng Hiền cậu vào đi!” Kỳ Dương dắt anh đến phòng bên cạnh phòng làm việc của Lưu Hân, “Cậu … ba tháng sau tới sẽ làm việc ở nơi này! Công việc của cậu chủ yếu đều ở đây, còn về buổi trưa, Lưu tổng sẽ đích thân nói với cậu. Hiện tại tôi phải ra sân bay rồi, cậu trước tiên làm quen một chút. Đến trưa đừng quen đến báo cáo với ngài ấy! Được rồi, tôi đi đây!”
“Được, anh Kỳ đi đường cẩn thận!” Đổng Hiền hướng Kỳ Dương tạm biệt.
“Cẩn thận phải là cậu mới đúng!” Kỳ Dương trước khi đi nhẹ giọng nói.
“Sao cơ…” Kỳ Dương vội vàng bước đi, Đổng Hiền cũng nghe không có nghe rõ điều hắn vừa nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.