Phong Thả Đình Trú

Chương 47:




“Không phải, tôi…” Lưu Hân tự trên vách tường không biết nói gì để chống đỡ.
“Không phải cái gì? Anh còn muốn viện cớ gì? Anh còn muốn chối trả gì?” Phó hoàng hậu từng bước hướng về phía anh, “Lưu Hân, nghe tôi nói, anh đã khiến cậu ấy trở nên thảm hại thế này, xin anh đừng đến quấy rầy cuộc sống của cậu ấy nữa!”
Lưu Hân cắn răng một cái, cố lấy dũng khí hỏi: “Cậu ấy như bây giờ… Các người cho rằng… tốt sao?”
“Rất tốt!” Đây là cô, Vương Mãng, Chu Hủ còn có Từ Ngôn nhất trí như vậy: “Chúng tôi không có khả năng đem đến một Lưu Hân mà cậu ấy yêu sâu sắc, cũng chỉ có thể cho cậu ấy một giấc mộng đẹp thôi.”
“Hoang đường.” Loại lý luận này không thể khiến Lưu Hân đồng tình hỏi: “Các người chưa từng hỏi ý kiến Đổng Hiền, cứ như vậy lưu cho cậu ấy một hư cảnh, không thấy quá đáng sao?”
Lời lẽ của anh khiến cho một người trước giờ luôn nhã nhặn như Phó hoàng hậu trở nên tức giận: “Anh mới là người quá đáng!”
“…!”
“Anh cứ như vậy mà quên đi tất cả, còn đem tâm của Đổng Hiền xem như rác rưởi chà đạp dưới chân, cuối cùng khiến cho cậu ấy phải lừa gạt bản thân để có thể tồn tại, những điều này đều bởi vì anh!” Phó hoàng hậu sắc bén, đem Lưu Hân bức đến góc chết: “Bây giờ anh vui vẻ rồi, cậu ấy sẽ không trở lại quấy rầy anh, anh nên trở về ôm cô vợ bé nhỏ của anh kìa!”
Bọn họ tranh cãi quyết liết như vậy ảnh hưởng đến giấc ngủ của Đổng Hiền, lông mi dài của cậu khẽ động, không lâu sau mở hai mắt: “Ưm… Phó hoàng hậu?” Anh dường như nghe tiếng của cô ấy.
Phó hoàng hậu nghe tiếng anh gọi chính mình, lập tức không cùng Lưu Hân giằng co nữa, ngồi ngay bên giường anh: “Cậu tỉnh sao? Sao không ngủ thêm đi.” Còn tiến đến săn sóc cho cậu, kéo gối lên, giúp cậu thoải mái ngồi.
Cô nhanh chóng thay đổi như thế làm Lưu Hân không kịp phản ứng, phụ nữ đối mặt với người khác có thể bất đồng đến như vậy sao, loại năng lực này gọi là “yêu” sao?
Đổng Hiền vẫn còn buồn ngủ, anh vân vê dụi mắt để nhìn rõ xung quanh hơn, lúc này anh mới phát hiện Lưu Hân đứng bên kia: “A, vị tiên sinh kia.”
“A?” Bị kêu lên Lưu Hân cả người ngẩn ra, trong nháy mắt, anh trông thấy được một dáng vẻ tươi cười tuyệt trần.
Đổng Hiền ôm búp bê nở nụ cười, cười đến ngây thơ sáng lạng như vậy: “Cám ơn anh đã giúp tôi chờ người, thật là làm phiền anh rồi.” Vừa nói, anh dù ngồi trên giường vẫn khom người, ý muốn cảm kích.
“Không, không, không có gì.” Anh đang sợ hãi, anh cư nhiên có thể sợ hãi Đổng Hiền!
Cậu ấy thuần khiết như vậy, cùng bản thân dơ bẩn của chính mình thật hoàn toàn trái ngược, thế nhưng sao cậu ấy có thể yêu mình chứ? Hơn nữa còn là một tình yêu hơn nghìn năm…
Sau khi cám ơn, Đổng Hiền quay sang Phó hoàng hậu: “Phó hoàng hậu à, cô xem hôm nay Hân có đến không nhỉ?”
Phó hoàng hậu mỉm cười, khẩu khí kiên định: “Ai biết được, nhưng mà anh ấy yêu cậu như vậy, một ngày nào đó sẽ đến đón cậu thôi, cậu không cần lo lắng.”
“Ừm… Có lẽ vậy!” Đổng Hiền như trẻ con, đem con búp bê bỏ qua một bên.
“Không phải là có lẽ, mà là chắc chắn!” Phó hoàng hậu vội vàng chỉnh lại cậu, “Nhìn xem, con búp bê này không phải anh ấy tặng cho cậu sao?”
Đổng Hiền nhìn con búp bê, lại nghĩ đến, liền lộ ra nụ cười tươi tắn: “Như vậy, anh ấy nhất định sẽ đến, chúng ta sẽ đợi.!”
Nhìn haii người nói chuyện, hoàn toàn vứt Lưu Hân một bên, dường như không xem anh có hay không tồn tại nơi đây… Anh thế nhưng lại không hề tức giận, chỉ có ưu thương nhàn nhạt tản mạn trong lòng, nhất là được trông thấy Đổng Hiền hạnh phúc đến nhường nào khi nhắc đến “Lưu Hân”, tâm anh như bị ai đó bóp chặt, đau đớn dần lan ra khắp cơ thể, anh chưa bao giờ trải qua cảm giác này!
Đổng Hiền cùng Phó hoàng hậu nói chuyện hồi lâu, lấy lại tinh thần mới phát giác Lưu Hân vẫn còn đúng ở kia, liền chân thành hỏi: “Tiên sinh, anh còn chưa về sao?”
“Tôi…” Anh vừa muốn nói, lại phát hiện ra Phó hoàng hậu đứng bên cạnh Đổng Hiền trừng mắt, ý bảo anh không được nói lung tung: “Tôi…”
Lòng Lưu Hân rối loạn, đây là lần đầu tiên anh cảm thấy mình khó mở miệng như vậy.
“Ai!” Phó hoàng hậu thở dài một tiếng, tiếp đó nói: “Anh ta là do tôi mời đến trông nom cậu, không có ai, chỉ có mình cậu chờ người không phải rất tịch mịch sao?”
“Tịch mịch… Ừm, có một chút!” Đổng Hiền thành thật biểu đạt cảm nghĩ của mình: “Nhưng cô nhờ người khác như vậy có phiền phức gì không?”
“Không đâu, anh ấy là bạn tôi mà!” Phó hoàng hậu giản đơn giới thiệu, sau đó mượn cớ lôi Lưu Hân ra ngoài nói chuyện.
Một đường bị lôi kéo, Lưu Hân không khỏi hỏi: “Sao lại nói dối? Hơn nữa…” Cô không phải muốn anh rời xa Đổng Hiền sao?
“Ừm, tôi không muốn thấy anh vui vẻ cùng với cậu ấy một chỗ!” Phụ nữ luôn luôn đố kị, nhất là đối với người đàn ông mình yêu thương, “Thế nhưng, tôi lại càng muốn thấy nụ cười của cậu ấy hơn!”
Có lẽ do bản năng đi, chỉ khi Đổng Hiền trông thấy Lưu Hân, mới có thể lộ ra dáng vẻ tươi cười thoải mái rung động lòng người kia…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.