Phong Thả Đình Trú

Chương 56:




Mỗi lần tỉnh dậy, anh đều bên cạnh tôi nhẹ hỏi: “Thánh Khanh, ngủ đủ rồi sao?”
Tôi mỗi lần cũng cười đáp: “Đúng vậy, Hân dậy rất sớm nga?”
Lúc này anh sẽ cười thật tươi, cầm tóc tôi, đặt bên mép môi hôn: “Chu công đâu mị lực bằng Thánh Khanh, trẫm muốn sớm một chút nhìn thấy khanh, cho nên phải thức dậy!”
Tôi biết, có lẽ căn bản chỉ là gạt người, đối với anh không muốn tìm tòi chân tướng, chỉ cần anh và tôi đều vui vẻ, sự thật ra sao cũng không quan trọng.
Tôi thật sự ước nguyện anh có thể mãi mãi nhìn tôi như vậy, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt tôi khi vừa tỉnh lại vĩnh viễn là nét cười rực rỡ của anh…
...
“Ưm…” Nhưng khi tỉnh mộng, hết thẩy cũng chỉ là mộng mà thôi…”Hân>”
Chút mông lung, Đổng Hiền vô tình gọi tên Lưu Hân, trong khoảng thời gian ngắn, anh như lạc giữa thực tại cùng hư vô.
Gian phòng an tĩnh, không có bất kì ai đáp lại lời anh, Đổng Hiền có phần quái lạ nhìn chung quanh một lát, tình cờ lại trông thấy lịch rơi rải rác trên mặt đất, toàn bộ ký ức tức khắc nảy lên trong đầu —— đúng rồi, Hân đã xa rời, kết hôn lấy vợ, hai người đã không còn bất cứ dính líu gì nữa!
Nhớ tất cả, Đổng Hiền chậm rãi đứng dậy, lỡ đãng đụng phải con búp bê bên cạnh. Như ngày thường ôm lấy nó, nhìn khuôn mặt búp bê lộ ra nụ cười sáng chói, Đổng Hiền bỗng nhiên cũng cười rộ lên.
“A… Buồn cười lắm sao? Cứ cười đi!” Anh lẩm bẩm với con búp bê: “Hân đem em đến cho tôi, là muốn nói rằng anh ấy đang cười nhạo tôi phải không? Cũng có thể anh ấy ám chỉ… Tôi đã trở thành trò hề của mọi người?”
Đột nhiên hai mắt thoáng qua bên giường, lại trông thấy tấm chi phiếu tám trăn vạn, Đổng Hiền xuống giường nhặt lên, anh cười khổ: “Cảm tình nghìn năm sao có thể chỉ dùng tám trăm vạn mua đứt được?”
Đem nó đặt ngay ngắn trên bàn, Đổng Hiền lần nữa nhìn quanh gian phòng…
Đây không phải nhà anh, chẳng qua là bệnh viện thôi, phòng của cô chủ nhà cũng không phải nhà anh, chẳng qua là nơi anh chờ Lưu Hân đến thôi; còn tưởng rằng nơi của Hân mới là nhà của anh, nhưng anh sai rồi! Hân có nhà thuộc về mình, mà anh thì không có, từ đầu đến cuối tất cả đều chỉ là mong muốn tốt đẹp của anh thôi.
“Mình đã không đợi được Hân, nên không cần thiết ở nơi này nữa!” Dứt lời, anh buông búp bê xuống, gắp lại chăn, rồi dọn dẹp gian phòng.
Thay đồ bệnh nhanh, mặc quần áo của mình, Đổng Hiền liếc nhìn gian phòng lần cuối, mỉm cười với nơi trống trải này, nói khẽ: “Tạm biệt!”
Do Lưu Hân sơ sẩy, cửa phòng đóng lại, nhưng cửa sắt bên ngoàn không hề khóa, Đổng Hiền dễ dàng ra bên ngoài, anh đối với bệnh viện này cực kì xa lạ, không biết nên đi hướng này, nhìn đông nhìn tây một cái, nhưng sao cũng không thể tìm được đường rời khỏi.
“Thật là phiền phức mà!” Anh vừa đi vừa nói, cuối cùng đứng trước cửa thang máy: “Đúng rồi!”
Nhìn số không ngừng nhảy trên bảng điện tử, anh đột nhiên nghĩ ra được một chủ ý hay —— Cứ lên mái nhà đi, ở đấy có thể tìm được đường rời đi!
Nói là làm, Đổng Hiền mang theo nét mặt vui vẻ bước vào thang máy, nhấn nút…
Không sai, trên nóc tầng cao nhất chắc chắn có thể tìm được cửa chính, chỉ cần rời khỏi đây, mọi thứ đều có thể bắt đầu lại, dù không có Hân, mình cũng có khả năng bắt đầu một cuộc sống mới, một mình… hoàn toàn không có vấn đề gì! Đổng Hiền âm thầm nhắc nhở chính mình…
Buổi chiều, nhận được tin của Phó hoàng hậu, Chu Hủ liền tranh thủ cùng Từ Ngôn đến thăm Đổng Hiền, hai người cầm chìa khóa hân hoan dự định đem đến bất ngờ cho Đổng Hiền. Nhưng ai ngờ, chào đón bọn họ là một gian phòng yên ắng, ngăn nắp sạch sẽ…
“Sao lại như vậy? Tiểu Hiền đâu?” Từ Ngôn đánh rơi bó hoa trong tay.
“Không có khả năng, không có khả năng a!” Chu Hủ lập tức vào trong ấn nút gọi bác sĩ: “Bác sĩ, bệnh nhân ở đây không thấy đâu, mau đến đây đi!”
Từ Ngôn bên cạnh cũng lập tức tìm kiếm manh mối, bất thình lình một tờ giấy nhỏ trên bàn thu hút sự chú ý của anh, cầm lên nhìn cư nhiên là… “Đây là… Chu Hủ, đến xem này!”
Chu Hủ nghe vậy liền tiến tới, cúi đầu nhìn: “Cái gì? Tám trăm vạn? Sao lại có tờ chi phiếu này ở đây?”
Hai người nhìn nhau ngơ ngác, lục lọi trong đầu tìm đáp án, có thể đưa Đổng Hiền nhiều tiền như vậy, mục đích của người kia là…
“Lưu Hân!” Hai người đồng thanh.
“Cái này nhất định có liên quan đến anh ta!” Từ Ngôn phẫn hận nghiến răng: “Quá đáng, mỗi lần Tiểu Hiền gặp hắn ta đều không có chuyện gì tốt đẹp, khốn nạn.”
Chu Hủ lẳng lặng lấy di động ra, bấm vài con số, nếu Vương Mãng không có lừa cô, thì đây chính là sô của Lưu Hân… Không lâu sau điện thoại được nối máy!
Chu Hủ cũng không cùng anh ta nói nhảm nhiều, đơn giản thăm dò một chút báo cho anh ta việc Đổng Hiền mất tích, đối phương dường như rất kinh ngạc, vừa nghe xong liền cúp máy, nghe khẩu khí của anh ta, Chu Hủ có chút xúc động… Dường như, Lưu Hân so với bọn họ tưởng tượng càng quan tâm Đổng Hiền hơn!
Bác sĩ nhận được thông báo rất nhanh chóng xuất hiện, không nhìn thấy bệnh nhân trong phòng, lập tức phát động toàn nhân viên đi tìm, nhưng vì không thể quấy nhiễu nhưng bệnh nhân khác nên chỉ có thể bí mật tiến hành, Chu Hủ với Từ Ngôn cũng tham gia tìm kiếm, không chờ Lưu Hân, mọi người đã bắt đầu tìm…
Mà ở sân sảu của bệnh viện, hộ lý đang đẩy xe giúp Lưu Hàng đi dạo, bệnh nhân cần được đúng giờ ra ngoài hít thở cùng phơi nắng, thả lỏng như vậy đối với bệnh tình củ họ là rất có ích, nhưng Lưu Hàng hôm nay có chút lạ lẫm, thấy anh vẫn thẳng tắp nhìn bầu trời, người hộ lý không chịu đựng được đành hỏi: “Anh đang nhìn gì vậy?”
Tưởng rằng anh sẽ giống như hằng ngày lặng yên, thế nhưng không nghĩ đến, lúc này Lưu Hàng lại có thể mở miệng nói: “Người… Có người…”
“Sao?” Người hộ lý kinh ngạc nhìn chăm chú theo ánh mắt của Lưu Hàng…: “A A A A A!”
Đổng Hiền đi đến mái nhà, ở đây gió rất lớn, trống trơn không một vật, anh đảo mắt nhìn bốn phía, sau cùng quyết định đi theo hướng đông, dừng bước ngay sát mép. Đứng trên cao, anh ló đầu nhìn xuống một chút, nhưng vẫn không tìm được cổng chính, thất vọng mà lắc đầu, anh dứt khoát ngồi xuống, hai chân duỗi ra ngoài, hai tay chống đỡ thân phía sau, ngẩng đầy nhìn trời xanh, dáng vẻ cư nhiên giống như đang nhàn nhã, thong dong.
Cùng lúc đó, người bên dưới đã chú ý có người hành động quái lạ bên trên, lập tức liền báo cho bác sĩ, nhất thời, hầu như tất cả bác sĩ cùng chạy đến, mà trong đó cũng bao gồm cả Chu Hủ và Từ Ngôn…
“Trời ạ, là Tiểu Hiền!” Chu Hủ sửng sốt che miệng lại: “Trời ơi, cậu ấy muốn chết sao?”
Từ Ngôn nắm chặt quyền, nhấc chân bước đi: “Tôi đi dẫn cậy ấy xuống!”
“Chờ đã!” Bác sĩ tiến lên ngăn cản anh: “Tình hình hiện tại của bệnh nhân không ổn, e rằng cậu ấy căn bản sẽ không nghe chúng ta nói gì đâu, anh không thể đi lên như vậy sẽ gây kích động cho cậy ấy!”
“Vậy phải làm sao? Chờ cậu ấy tự mình nhảy xuống sao?” Từ Ngôn thật sự muốn trực tiếp đánh cái tên bác sĩ lắm lời trước mặt này.
Lúc này, xe Lưu Hân cũng đã đến bệnh viện, anh hầm hầm chạy vào nhưng lại phát hiện một đám người tập trung bên dưới, anh ngờ vực đi đến.
“Các người xảy ra chuyện gì sao?”
“Lưu Hân!?” Từ Ngôn bước dài vọt đến trước mặt anh: “Anh còn hỏi nữa sao.Ngón tay chỉ lên mái nhà: “Tiểu Hiền hiện tại không muốn sống nữa, tên khốn kiếp như anh còn ở nơi đây hỏi chúng tôi xảy ra chuyện gì sao?”
“Sao có thể như vậy?” Lưu Hân khó tin mà ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên bắt gặp thân ảnh kia: “Đổng Hiền!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.