Phong Thả Đình Trú

Chương 7:




“…Chuyến bay 317 sắp cất cánh, mời tất cả hành khách lên máy bay…”
Sân bay không ngừng phát loa thông báo, Lưu Hân đang ngồi trong đại sảnh sân bay, lúc lại nhìn thời gian các chuyến bay đang chạy nhảy trên bảng điên tử, khi thì nhắm mắt lại, tựa hồ đang suy nghĩ điều gì…
“Hừ, nhìn cái bộ dạng của hắn kìa!” Chu Hủ trốn ở một ngách cách đó không xa, âm thầm quan sát Lưu Hân, vừa nhâm nhi đồ uống vừa thấp giọng nói, “Chả có việc gì, thế mà lại ngồi đó diễn trò là cho ai xem đây?!”
“Tiểu Hiền, rốt cuộc là hắn có điểm gì mà cậu lại yêu thích chứ?!” Một bên lại là tiếng trách cứ của Từ Ngôn.
Ở cùng bọn họ lúc này chính xác là Đổng Hiền, anh đành bất đắc dĩ lắc đầu thở dài, chưa bao giờ anh cảm thấy hối hận về việc gì như lúc này…
Vài ngày trước, Chu Hủ cùng Từ Ngôn tranh thủ thời gian cuối tuần mà đến kéo anh đi ra ngoài dạo chơi cả ngày! Trước đây, có Từ Ngôn hoạt bát, năng động bên cạnh, anh còn chấp nhận được, đôi lúc còn coi đó là niềm vui trong khoảng thời gian dài tìm kiếm Hân, thế nhưng bây giờ, lại còn có thêm một hủ nữ điên cuồng – Chu Hủ, thật sự thì đến đâu cũng chỉ có thể dùng hai chữ ” Ồn ào” để hình dung.
Sau khi tìm anh đi chơi mệt mỏi, vẫn tiếp tục kéo anh đi uống cà phê, đến đây mới lộ mục đích thật, hỏi một lèo nhưng chủ yếu vẫn chỉ là anh cùng Lưu Hân đã sống chung chưa? Tình trạng hai người thế nào. Chu Hủ từ ban đầu đã rất nhiệt tình, còn Từ Ngôn, ngày đó chứng kiến anh bày tỏ với Lưu Hân, cũng về nhà dằn vặt suy nghĩ, cuối cùng quyết định ủng hộ toàn tâm! Được hai người bọn họ đứng về phía mình, nói không hài lòng là sai, nhưng mỗi khi anh nhìn thấy biểu tình của một nam một nữ kia, thì chút ít vui sướng của anh cũng tan thành mây khói.
Để sớm tống khứ hai người bọn họ, Đổng Hiền đành chịu đem chuyện ở công ty kể ra một chút. Nhưng là trong lúc vô ý, cư nhiên lại đề cập đến chuyện Lưu Hân có vị hôn thê, cô gái kia sắp quay về để chuẩn bị cho hôn lễ của hai người! Thật sự là quá sai lầm mà…
“Cái gì!” Chu Hủ là người phản ứng nhanh nhất, cô hung hăng đập tay lên bàn, “Mẹ nó, tên hoàng đế chết tiệt, đã dám quên đi tình xưa, lại còn có gan mà cùng nữ nhân khác?! Hắn như vậy chính là không xem Tiểu Hiền ra gì, tên điên đó không muốn sống mà!”
“Hoàng đế chết tiệt?” Từ Ngôn nghe đến đây thì trở nên u mê, thế nhưng anh cũng vì Đổng Hiền mà cảm thấy bất bình thay, “Đúng vậy! Tiểu Hiền so ra cũng chả kém người đàn bà nào… Nếu như cậu ấy mà yêu tôi, tôi sẽ nhất định không do dự mà đem cậu ấy về bên cạnh!”
“…”
“A? Hai người làm gì nhìn tôi dữ vậy” Từ Ngôn vẫn không biết mình lỡ lời.
Chu Hủ hoàn hồn, lập tức lấy tay mà đánh lên vai Từ Ngôn, lời nói đầy sự cảm thông:”Huyng đệ à, tôi biết cậu rất muốn cùng một chỗ với Tiểu Hiền, thế nhưng nếu đem cậu cùng Lưu Hân ra cân đo đong đếm, thì thật sự là… Cậu hiểu ý tôi chứ?”
“Ai, tôi biết Tiểu Hiền không thích tôi, nhưng thỉnh thoảng nghĩ tới thì có sao đâu?” Từ Ngôn không cam chịu mà cãi lại.
“Cậu rãnh rỗi suy nghĩ việc đó thế không bằng suy nghĩ làm sao mà đối phó tên Lưu Hân kia đi” Chu Hủ vỗ vỗ vai hắn nói.
“Làm gì mà đối phó?” Đổng Hiền thấy khó hiểu hỏi, “ChuHủ… Các người muốn làm gì đấy?”
Chu Hủ quay đầu lại nhìn Đổng Hiền, nở ra một nụ cười duyên, thế nhưng trong mắt Đổng Hiền lại hết sức khó coi:”Ha ha ha… Có muốn làm gì đâu… Chỉ định quấy rầy bọn họ một chút mà thôi!”
“Quấy rầy… Này, hai người đừng có làm bậy đấy!” Đổng Hiền mạnh tay kéo hai người đang xúm lại thảo luận kia ra.
“Chúng tôi sẽ không làm càn đâu!” Từ Ngôn cười an ủi.
“Tụi tôi sẽ dần dần mà tiến đến thôi!” Chu Hủ cũng cười mà giảng giải.
Vậy là hai người lại chụm đầu, quay lưng về phía Đổng Hiền, tiếp tục thảo luận vấn đề…
“…”
Cuối cùng… Kết quả thành ra tình cảnh hiện tại đây… Hai người bọn họ quyết định sẽ đi coi mặt vợ chưa cưới của Lưu Hân vào ngày cô ta về nước, để xem cô ta có gì mà dám cướp chồng của người khác…
Đổng Hiền thân cô thế cô, sao có thể chống lại hai người bọn họ, cuối cùng cũng bị sức mạnh đè bẹp, bất dắc dĩ đi theo làm “khán giả”.
“Hai người không nên làm việc gì thất lễ đấy!” Đồng Hiền liên tục căn dặn.
“Biết rồi, biết rồi! Tiểu Hiền a không nên quá lo lắng…” Từ Ngôn phất tay, hiển nhiên không bận tâm đến câu nói kia của Đổng Hiền
“…” Thật sự không cần lo lắng… mới là lạ đấy! Đổng Hiền lén lút suy nghĩ…
Lúc này, bỗng nhiên…
“A, nhìn kìa, Lưu Hân di chuyển kìa!” Vẫn thận trọng quan sát từ đầu, Chu Hủ bỗng hướng Từ Ngôn sốt sắng nói:” Cô ta, cô ta đâu?”
Bọn họ, ba người, đồng loạt nhìn về hướng Lưu Hân, cố gắng tìm kiếm người vợ chưa cưới kia…
“Tôi thấy rồi! Kia kìa…” Từ Ngôn là người đầu tiên nhìn thấy, nhưng…
“Woa!…” Chu Hủ từ đầu đằng đằng sát khí, đến lúc này cũng không khỏi buộc miệng, “Đại mỹ nhân!”
So với Đổng Hiền thật sự khác biệt, Đổng Hiền dù có xinh đẹp đến đâu thì cũng vẫn là đàn ông, làm sao có được vẻ tươi đẹp mơn mởn của phụ nữa cơ chứ! Người phụ nữ kia đích thị là con lai, cả người toát ra nét quyết rũ mê người, đủ để khiến cho bất cứ tên đàn ông nào cũng phải điên loạn. Đôi mắt cô ấy đang linh hoạt tìm kiếm ai đó, khi nhìn thấy Lưu Hân thì ánh lên tia sáng ấm áp!
“Ý Á, mừng em trở lại!” Sắc mặt Lưu Hân thoáng chốc trở nên mềm mại.
Cô gái xinh đẹp kia, chạy nhanh đến rúc vào lòng Lưu Hân: “Hân, lâu lắm không gặp em, có nhớ em không đấy?”
“Đương nhiên là nhớ rồi!” Lưu Hân đặt một nụ hôn lên trán cô, rồi tay nhanh chóng lấy hành lý từ trong tay cô, “Được rồi, chúng ta trở về thôi!”
“Vâng!” Ỷ Á nhu thuận, choàng tay Lưu Hân, rời khỏi…
“Hừ, cái trò gì đấy!” Chu Hủ cắn cắn đầu ngón tay, cho dù cô ta xinh đẹp đến dường nào thì cũng không có quyền cướp đi hạnh phúc của người khác như thế. Chu Hủ lập tức đứng phất dậy, chạy nhanh đến hai người kia, “Hai người, chờ một chút!”
“ChuHủ….!” Đổng Hiền lúc này mới lấy lại tinh thần, muốn ngăn cản, nhưng đã không kịp…
Từ Ngôn thấy cô như thế, cũng vội vàng thực hiện theo kế hoạch, lôi lôi kéo kéo Đổng Hiền đi ra ngoài.
“Cô là ai?” Lưu Hân nhìn thấy Chu Hủ, cư nhiên dám cản đường mình giữa đám đông, vô cùng tức giận, lại thấy Từ Ngôn cùng Đổng Hiền, thì đã rõ ràng mọi chuyện, ra là thế à… Hắn khinh miệt mà nói:”Sao lại là cậu, cậu có thể cho tôi một lời giải thích hợp tình hợp lý hay không?”
“Tôi…” Đổng Hiền vừa định giải thích, Chu Hủ lập tức ngăn lại.
Cô dùng giọng điệu chất vấn với Lưu Hân: “Lưu Hân, anh đừng có mà quá đáng!”
“Tôi quá đáng, tôi không rõ tôi quá đáng chỗ nào?” Thân thể cao lớn, Lưu Hân có hơi cuối đầu nhìn Chu Hủ.
“Anh…” Chu Hủ lúc này đây thật sự muốn bầm nhỏ hắn ra.
Ba người bọn họ lúc này đây đều chú ý đến Lưu Hân, không ai để ý đến Ỷ Á bên cạnh, đang nhìn Đổng Hiền với ánh mắt kinh hoàng…
“Hân, bọn họ là ai?” Mãi một lúc, Ỷ Á mới mở miệng hỏi.
Ánh mắt Lưu Hân lại tràn ngập nhu tình, “Đổng Hiền, nhân viên của anh, bọn họ là bạn bè… Việc này em không cần lưu tâm, trước tiên cứ lên xe đợi anh đi!”
“…Được!” Ỷ Á nở nụ cười ngọt ngào, hướng về phía chiếc xe mà rời đi.
Lúc đi ngang qua Chu Hủ, trong nháy mắt cô mỉm cười lạnh lùng, dùng thanh âm chỉ đủ hai người nghe được:” Thông minh thì lần này đừng có tới tranh giành…”. ngôn tình hài
“…!” Chu Hủ kinh ngạc quay đầu, nhưng cô ta đã đi mất.
Cô gái này… Cũng là người kiếp trước à… Sao lại không có ấn tượng nhỉ?
“Cô còn nhìn gì thế!” Lưu Hân kéo ánh nhìn của Chu Hủ quay về.
Chu Hủ quay đầu lại, biểu tình cực kì nghiêm túc: “Lưu Hân, tôi hỏi anh, anh thật sự yêu cô gái kia à?”
“Phải thì sao? Không phải thì sao?” Lưu Hân ngữ khí châm chọc, “Có liên quan gì đến cô à?”
Đổng Hiền thấy hắn đối xử với Chu Hủ như thế, lên tiếng ngăn cản: “Chu Hủ là bạn tôi,ngài có tức giận thì trút lên tôi, không nên đối với cô ấy như vậy!”
Câu nói kia đến tay Lưu Hân, lại biến thành nghĩa khác…”Sao nào? Không nỡ sao? Bạn bè của cậu thật không đơn giản nhỉ…” Câu nói mỉa mai này của Lưu Hân đã đâm thẳng một nhát vào lồng ngực Đổng Hiền.
Đổng Hiền nắm chặt tay thành quyền, ngẩng đầu, không chút yếu thế mà trả lời: “Đây là chuyện của tôi, không cần anh quan tâm! Hôm nay, chúng tôi chỉ là tò mò về vị hôn phu của anh, anh không nên để trong lòng!”
“A…” Lưu Hân trào phúng cười, “Tôi chưa bao giờ để cậu trong lòng à!”
“Bốp!” Tiếng vang lên là âm thanh của một cái tát!
Nửa mặt của Lưu hân bỗng chốc lưu lại năm dấu tay, hắn khó tin mà xoa mặt mình, “Cô…”
Đánh hắn không ai khác, chính là Chu Hủ, cô lau tay, xem thường nói: “Anh không để ý đến chúng tôi, chúng tôi cũng chả quan tâm, nhưng còn Tiểu Hiền, anh không có tư cách! Cậu ấy vì anh đã nỗ lực rất nhiều!”
“ChuHủ!” Đổng Hiền lập tức can ngăn, “Không cần nói nữa… Chúng ta đi thôi!”
“Thế nhưng, anh ta…” Chu Hủ thật sự không cam lòng!
“Đừng nói nữa, chúng ta đi!” Đổng Hiền nhanh chóng rời đi.
“Này, chờ chúng tôi với!” Từ Ngôn liếc nhìn Lưu Hân, rồi cũng lập tức đuổi theo Đổng Hiền.
“Tiểu Hiền!” Chu Hủ trước khi đi, để lại cho Lưu Hân một câu, ” Kiếp này nếu anh bỏ lỡ Tiểu Hiền, anh nhất định sẽ hối hận cả đời!”
Lưu Hân không trả lời, chỉ là kinh ngạc đứng ngây ngốc tại chỗ, nhìn bọn họ dần đi xa… Hối hận sao…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.