*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Từ phỉ quay đầu lại nhìn hắn, thở dài nói: "Lần này cũng không biết Ngữ Nhi có thể thành công hay không, hiện tại điều nương lo chỉ có hai con, chỉ tiếc là con không thể đi cùng, nếu không nương sẽ càng yên tâm hơn."
Kiều Quảng Lan sửng sốt nói: "Tại sao con không thể cùng?"
Kiều ngữ nói: "Tiểu đệ, lẽ nào đệ muốn vào cung làm hoạn quan sao?"
Kiều Quảng Lan: "..."
Tuy rằng đây cũng không phải thân thể hắn, thế nhưng mà, hắn cũng không muốn.
Quy định này thật sự quá bỉ ổi.
Con mắt Kiều Quảng Lan chuyển động một vòng, bỗng nhiên sinh ra một ý nghĩ: "Vậy nếu đệ giả thành nữ thì có thể vào cung không?"
Kiều Ngữ: "..."
Từ phỉ kinh ngạc nói: "Con giả nữ vào đó làm gì? Con muốn được vào cung thế sao?"
Đầu óc Kiều Quảng Lan vận chuyển rất nhanh, chỉ phút chốc ngắn ngủi đã nghĩ xong chủ ý, Bây giờ tuổi hắn còn chưa lớn lắm, hơn nữa dinh dưỡng không đầy đủ, vóc người nhỏ gầy, mặc đồ nữ cũng không có vấn đề gì, còn có thể để Cầu Minh giúp làm một cái thuật che mắt, trà trộn vào cung.
Thật ra lý do quan trọng nhất hắn phải vào cung đó là tìm được cây trâm kia và tìm nó về. Chuyện này thì chỉ cần sau khi hắn vào thì lựa chọn vị trí thích hợp bố trí phù nhân(bùa hình người) và sắp trận pháp là xong, chuyện sau đó hắn có thể điều khiển được mọi thứ từ xa, cũng không cần ở trong đó lâu dài.
Về phần Bùi Phong chỉ là tiện đường, không né cũng chả cần trốn, gã ta là cái thá gì, có khả năng khiến hắn sợ được sao?
Kiều Quảng Lan nghĩ xong, thuận tiện nói: "Khi phụ thân còn sống, có không ít đối thủ, vạn nhất sau khi tỷ tỷ vào cung bị người ta làm khó dễ, có con bên cạnh ít nhất cũng yên lòng hơn. Nương... người nói xem, nếu con giả nữ đi cùng tỷ tỷ..."
Kiều Ngữ nháy mắt một cái, nhìn đệ đệ nhà mình, nói: "Tiểu đệ, vốn dĩ đệ lớn lên còn đẹp hơn cả tỷ, nếu như đệ mặc đồ nữ, nhất định sẽ đẹp nghiêng nước nghiêng thành. Thế nhưng lúc chúng ta vào cung nhất định sẽ có người muốn kiểm tra thân phận, có khả năng đệ rất khó để trà trộn vào đấy."
"Thực ra cũng không phải không thể."
Từ Phỉ bỗng nhiên nói, nàng lấy từ trong một chiếc hộp nhỏ ra một sợi dây không quá đặc biệt: "Trước kia, có lần nương vào cung, đã từng gặp được một tiểu thái giám bị hoàng hậu... A, giờ đã là thái hậu, thái hậu muốn giết chết hắn, nhưng nương ngăn cản được, xem như là có ân cứu mạng với hắn, hiện tại hắn cũng phó tổng quản đại nội rồi.
Kiều Ngữ cùng Kiều Quảng Lan đồng thời "ò" một tiếng.
Từ phỉ nhịn không được cười cười, đưa sợi dây cho Kiều Quảng Lan: "Nếu Lan Nhi thực sự muốn đi, tìm hắn hỗ trợ là được. Bất quá, nương còn phải giúp con chỉnh sửa bên ngoài một phen."
Giống như mấy thế giới trước, tướng mạo nguyên chủ giống hệt Kiều Quảng Lan, sau khi hắn lớn lên thì có đường nét đẹp trai sáng sủa, thế nhưng trước 20 tuổi ngũ quan chưa nảy nở, nếu vấn tóc giả nữ tuyệt đối rất khó để bị nhìn ra. Thứ Từ Phỉ muốn làm cũng không phải là chỉnh y phục, mà là vẽ cho gương mặt hắn xấu đi một chút, để tránh bị người khác chú ý.
Kiều Ngữ vây xem bên cạnh, nàng vừa nhìn thấy bộ dáng Kiều Quảng Lan được vấn tóc, lập tức "òa" một tiếng, trêu nói: "Đây đúng là kinh thoa quần bố bất yểm quốc sắc thiên tư* mà, nương à, người làm cho tiểu đệ xấu đi, đến con nhìn vào cũng không đành lòng."
*Quần áo vải thô sơ cũng không che giấu được dung nhan khuynh thành
Từ Phỉ nói: "Chớ nói nhảm, nương nói cho hai con biết, sau khi vào cung phải thận trọng từ lời nói đến việc làm, Lan Nhi, bảo vệ cho tỷ tỷ con một chút, có nghe không?"
Kiều Ngữ nói: "Nếu tiểu đệ bị chọn trúng thì sao?"
Kiều Quảng Lan nói: "Tỷ, tỷ có thể yên tâm, muốn được chọn cũng không dễ đâu, thế nhưng muốn không bị chọn thì dễ hơn rất nhiều."
Lại như hắn nói, Kiều Quảng Lan bị Từ Phỉ đánh phấn cho màu da sạm đi, mặt mày cũng che bớt. Khi hắn vào cung thì chỉ đi một đường theo sau Kiều Ngữ, tỏ ra khù khờ đơn thuận, nhanh chóng được chọn vào như nguyện, cũng bởi được vị phó tổng quản đại nội kia mở đường, Kiều Ngữ vào đó được phân đến một phòng (bộ phận) khá là nhàn rỗi, chỉ phụ trách chuyện tưới cây quét nhà mỗi ngày.
Kiều Quảng Lan đã nhân cơ hội bố trí mấy chiếc phù nhân xong, bây giờ chỉ cần xuất cung là được. Thấy thắng lợi đã trong tầm tay, bỗng nhiên bên tai vang lên một thanh âm lười biếng có chút quen thuộc: "U, thật là náo nhiệt."
Này chỉ là một câu nói khẽ, thế nhưng lại mang theo uy nghiêm không tả nổi, thanh âm thuận thế truyền vào lỗ tai hắn, nhẹ nhàng chạm một cái trong lòng.
Kiều Quảng Lan vừa ngẩng đầu, người ở bên cạnh đều đã quỳ xuống, lần này hắn đã biết người đến là ai, có chút không tình nguyện, thế nhưng cũng chỉ có thể cùng quỳ xuống.
Người đến là tên hoàng đế đê tiện hắt cho hắn một người đầy bùn lần kia, Quân Đồng.
Khác với lần đầu gặp mặt... tràn đầy sức sống như thế, lúc này Quân Đồng có thêm mấy phần mệt mỏi lười biếng.
Con đường đá mà y đi, vốn dĩ vừa nhỏ vừa hẹp, chỉ đủ cho hai người sóng vai đi. Quân Đồng thế mà lại ngồi trên chiếc kiệu, có bốn mỹ thiếu niên mặc y phục màu xanh lục khiêng. Để hoàng đế bệ hạ thoải mái, bọn họ chỉ có thể đạp trên bãi cỏ trơn trượt, mỗi một bước đi đều nơm nớp lo sợ, chỉ sợ trượt chân.
Trong tay Quân Đồng cầm một bình rượu, lười biếng ngả về dựa lưng đằng sau, nhìn xuống đám người đang quỳ trên mặt đất từ trên cao, một hồi lâu mới chậm rãi nhấc tay, phát huy sự hoa mỹ của hai chữ "làm màu" đến cực hạn.
Thái giám bên cạnh sắc bén nói: "Bình thân —— "
Mọi người tạ ân, đứng lên, trong lòng có mắng cmn không thì không ai biết.
Câu hỏi của hoàng đế thì phải có câu đáp, một người phụ nữ trung niên cong lên gập người, khúm núm nói: "Bẩm bệ ạ, hôm nay đang tuyển chọn cung nữ..."
Quân Đồng ngắt lời nàng: "Đừng nói nữa, không thú vị, đi."
Mọi người vừa đứng lên không thể làm gì khác hơn là quỳ xuống để cung tiễn hoàng đế rời đi, thiếu niên nhấc kiệu lên, lại bắt đầu cẩn thận di chuyển. Vị trí Kiều Quảng Lan vừa khéo là ở đầu tiên, lúc cỗ kiệu đi ngang qua, hắn rũ mắt, liếc thấy một góc áo buông xuống từ cỗ kiệu, sợi kim tuyến thêu hoa văn phản quang nhè nhẹ.
Mắt thấy Quân Đồng sẽ phải rời đi, phía sau Kiều Quảng Lan truyền đến một tiếng thét kinh hãi, một nữ tử uyển chuyển ngã xuống đất, vừa vặn nằm xuống đường.
Lúc nàng ngã xuống tay còn nắm lung tung một cái, kéo xuống nửa vạt ống tay áo không phải là may vá kỹ càng gì cho cam, vạt áo bên trong lộ ra một chút mụn vá.
Kiều Quảng Lan: "..."
Thật là, muốn bò lên hoàng thượng thì đi mà bò đi, còn làm lôi người khác theo làm gì.
Nhìn tiết mục của nữ tử này hẳn là đã được dàn dựng luyện tập qua trước đó, tuy rằng té xỉu, thế nhưng tư thế cực kỳ xinh đẹp, tạo hình mới nhìn thôi cũng biết là rất tốn sức, lúc nằm trên đất còn vừa khéo để lộ ra nửa gò má xinh đẹp khiến người yêu thương.
Tiếc là Quân Đồng sống hơn 20 năm, ít khi đi con đường như thường, mắt thấy thân thể như ngọc của mỹ nhân nằm nang, nửa mí mắt y cũng không thèm nhấc một chút, nói thẳng: "Đi."
Bốn thiếu niên nhấc kiệu sững sờ không biết phải làm sao.
Thái giám bên cạnh giậm chân một cái: "Đồ ngu! Không nghe thấy bệ hạ nói đi sao? Dẫm lên mà đi!"
Vốn ngã ngửa như thế, bị giẫm một cái, mạng còn hay không thì không biết, nhưng bị hủy dung là nhất định.
Nữ tử kia vừa mới hôn mê bất tỉnh đã biến thành cá chép nhảy, dùng tốc độ không giống người thường nhanh chóng quỳ sang một bên, nói: "Hoàng thượng tha mạng, nô tỳ đáng chết! Nô tỳ đáng chết!"
Lúc này Quân Đồng ngược lại có chút hứng thú, ngồi trên kiệu liễn thẳng lưng lên: "Ngẩng đầu."
Vốn dĩ, cả người nữ tử kia đang run rẩy, cho là nhất định phải chết, nghe được hai chữ này liền cảm giác "tuyệt xử phùng sinh" (Tìm được đường sống trong chỗ chết) như trời giáng mưa, vừa mừng vừa sợ, vội vàng ngẩng lên lộ ra một gương mặt tươi cười cực kỳ xinh đẹp.
Quân Đồng nhìn nàng một cái, như có điều suy nghĩ rồi nói: "Việc ngày hôm nay, không trách ngươi."
Nữ tử kia động tình nói: "Bệ hạ!"
Quân Đồng than thở: "Lớn thành bộ dáng thế này, nếu không biết một chút thủ đoạn thì không sống được." Sau khi dứt lời vung tay lên, "Ném ra khỏi cung đi!"
Nữ tử: "..."
Thị vệ: "..."
Thái giám bên cạnh liền giậm chân một cái: "Đồ ngu! Không nghe thấy bệ hạ nói đi sao? Ném đi!"
Nữ tử bị kéo xuống, mà Quân Đồng liếc mắt nhìn thấy một nữ tử khác bên cạnh nàng, người này vóc người cao gầy, quỳ trên mặt đất còn dễ nhìn hơn người bên cạnh rất nhiều, nàng cúi đầu, làm cho người ta chỉ nhìn thấy nửa gò má đen vàng của nàng.
Ánh mắt Quân Đồng dời xuống, câu lên một nụ cười lạnh. Sau khi ống tay áo nàng ta bị kéo xuống lộ ra cánh tay bị che chắn, trắng noãn, dường như hòa cùng màu với tuyết trên đất.
Bệ hạ không đi cũng chẳng nói gì, ai cũng không dám nhúc nhích, mấy người ai cũng run lẩy bẩy, đúng lúc này, thái giám lại giậm chân.
Giày của hắn vừa giẫm trên đất một cái, trong lòng mọi người đều đọc thầm: "Đồ ngu!"
Thái giám nói: "Đồ ngu! Không nhìn thấy bệ hạ đang nhìn ngươi sao? Ngẩng đầu lên!"
Kiều Quảng Lan: "..."
Xung quang vang lên tiếng hít vào trầm thấp, còn chưa chờ hắn kịp làm gì, thiên tử đã trực tiếp nhảy xuống từ liễn kiệu, duỗi một tay, nhẹ nhàng nâng cằm hắn.
Theo bản năng Kiều Quảng Lan lui về sau trốn một chút, cằm sượt qua lòng bàn tay Quân Đồng, khiến bàn tay y rơi vào khoảng không.
Hắn bật thốt lên: "Ngươi muốn làm gì?"
Câu này vừa ra khỏi miệng, Quân Đồng còn chưa bày tỏ cái gì, thái giám kia đã sắp trừng rớt con ngươi: "Bệ, bệ hạ, nữ tử này dám né tránh đụng chạm của bệ hạ, còn chất vấn ngài."
Kiều Quảng Lan vốn cũng không phải kiểu người dễ chịu thỏa hiệp, thấy dù sao mình cũng đang được nâng, đơn giản vỗ vỗ tuyết trên đầu gối, đứng lên từ mặt đất.
Quân Đồng híp mắt lại, dõi theo hắn, thị vệ xung quanh vây lên, đao kiếm rút ra khỏi vỏ.
Trước khi Kiều Quảng Lan đứng lên thì đã có chủ ý, đối mặt với lưỡi kiếm trước mắt nhưng lại đi về trước một bước.
Quân Đồng nói: "Nữ nhân, ngươi được ta để ý, cho nên mừng đến điên rồi sao?"
Kiều Quảng Lan như cười như không nói: "Bệ hạ, thường soi gương có thể chữa bệnh nghĩ nhiều."
Quân Đồng: "..."
Đây là đang mắng y nhanh đi soi gương xem lại cái đạo đức của mình chứ không được suy nghĩ quá nhiều sao?
Y cảm thấy dường như mình nghe hiểu câu nói này của Kiều Quảng Lan, lại không dám tin trên đời này có người dám chửi mình như thế.
Kiều Quảng Lan nói xong câu đó, ngạo mạn hất cằm với Quân Đồng sau lưng, ra hiệu y quay đầu. Quân Đồng nửa nghiêng người, sắc mặt quái lạ, nửa bên lông mày nhướng lên.
Xung quanh vang lên một tiếng kinh ngạc trầm thấp.
Sau lưng Quân Đồng, bên kia con đường lát đá là một hoa viên xinh đẹp, mà chính giữa hoa viên đặt một bức tượng thiên nữ, vốn dĩ thiên nữ chắp hai tay trước ngực bái trời, từ lúc bao nhiêu cung nhân vào đây đã nhìn nhiều thành quen, kết quả bây giờ, tư thế tượng đã thay đổi!
Thiên nữ đang chỉnh đốn trang phục làm lễ, quay về hướng Kiều Quảng Lan khom lưng cúi đầu.
Bên trong hoàn cảnh yên tĩnh, có người run giọng nói: "Trong << Chí dị lục >> từng nói, trời có thần nữ, trăm năm chỉ có một người, chúng tiên nơi nơi kính ngưỡng, tên là Ha Lăng chân nhân, đi đến nơi nào, mang theo điềm lành đến đấy —— lẽ nào, điều này là thật?
Vẻ mặt Kiều Quảng Lan lộ ra mỉm cười thong dong, trong lòng âm thầm ca ngợi: "Cái trò thổi phồng này vui ghê!"
Nếu để hắn tự mình giới thiệu thì không biết chừng dù uy phong cỡ nào, cũng không tránh khỏi có chút mất giá.
Hắn nhếch môi nhìn Quân Đồng, mong đợi phản ứng của y, mặc dù hắn có thể nhìn ra, tên hoàng đế này cũng không phải loại đầu đất dễ gạt, lúc này hẳn là trong lòng hơn nửa là không tin, thế nhưng có tin hay không cũng không ép buộc y được ——
Đại Tề vẫn còn rất tin tưởng vào pháp thuật, cái sự kính ngưỡng với quỷ thần dường như đã mọc rễ ghim sâu vào trong lòng mỗi người, kể cả quân quyền cũng không đè ép được thần quyền, Quân Đồng nhất định không thể lật mặt vào lúc này.
Quả nhiên, chỉ chốc lát sau, sự sắc bén và châm chọc trong đáy mắt Quân Đồng tản đi, khóe miệng nhếch lên, cất tiếng cười to.
"Tốt! Tốt lắm! Quả nhiên là trời phù hộ Đại Tề ta!"
Mắt mọi người ngấn nước, cùng nhau quỳ bái, hô to lên: "Trời giáng thần nữ, phù hộ Đại Tề ta!"
Kiều Quảng Lan bày ra một bộ dáng thanh nhã, trịnh trọng gật đầu, cảm thấy kỹ năng diễn xuất của mình hôm nay thật sự tăng mạnh, diễn đến mức tuyệt vời không gì bì nổi.
Quân Đồng nắm lấy cánh tay lộ ra bên ngoài của hắn, tự mình nâng Kiều Quảng Lan lên, làm bộ làm tịch ngửi nhẹ bên vành tóc mai hắn, thấp giọng nói: "Quả nhiên là điềm lành khắp người, chỉ sợ phúc khí nhiều thế này Đại Tề của ta dùng mãi không hết."
Kiều Quảng Lan nói: "Thỉnh bệ hạ yên tâm, có bệ hạ ở đây, điềm lành nhiều như nào e là cũng không đủ."
Quân Đồng: "..."
Y lớn đến thế này nhưng chưa từng có ai đối nghịch lại, sau khi nghe Kiều Quảng Lan nói xong, y thấy buồn bực nhiều hơn là tức giận: "Trẫm rất muốn biết, đến tột cùng, ngươi ỷ vào cái gì dám nói chuyện cùng trẫm như thế này?"
Kiều Quảng Lan hơi cong khóe mắt: "Tự nhiên là ỷ vào bệ hạ tạm thời sẽ không giết ta."
Quân Đồng cười gằn một tiếng, không tỏ rõ ý kiến.
Sóng mắt hắn lưu chuyển, trong nháy mắt chợt nghĩ ra được một chủ ý hay, động tác trên tay thoáng ngừng lại, nhanh chóng khôi phục sự bình tĩnh, trong ánh mắt dâng lên ý cười không có ý tốt.
Quân Đồng dùng sức nâng tay Kiều Quảng Lan lên, cất giọng nói: "Tam sắc vi duật, hồng hi vân tập. Nay có thần nữ giáng thế, vừa đức hạnh lại thanh nhã đoan trang, thuận theo tự nhiên, ấy là mang đến phúc lành. Duyên này được trời tác hợp cho trẫm, nay trẫm thuận theo sắc phong làm quý phi."
*Tam sắc vi duật: ý chỉ mây ba màu, người xưa TQ quan niệm rằng khi trời có mây 3 màu, có nghĩa là có điềm lành; Hồng hi vân: Chim nhạn (hồng 鸿) cũng là loài chim báo hiệu điềm lành. Nghĩa cả câu là: Khi mây ba màu xuất hiện thì mang theo điềm lành, đám chim nhạn mừng vui cùng nhau tập hợp lại
Khi ban chỉ tuyên hôn của Trung Quốc cổ đại người ta thường thêm câu này làm câu mở, Nếu dịch ra nghĩa sẽ cảm giác nó không thuận, nên mình để vậy nhé.
Kiều Quảng Lan dùng sức giật tay, thế nhưng bị Quân Đồng nắm chặt lại: "..."
Trong nháy mắt đó, dường như hắn cho là tai mình hỏng rồi, không dám tin nhìn Quân Đồng. Sau khi hắn chạm đến ý cười trong mắt đối phương mới hiểu, quân vô hí ngôn (quân vương không nói đùa), lời tên khốn kiếp này nói là thật!
Con mẹ nó đúng là một mũi tên trúng hai con chim, cứ như thế bức hắn không nói được gì, còn tiện thể củng cố hoàng quyền. Nếu như thật sự hắn đến mang điềm lành cho Đại Tề thì lúc này nhất định không có khả năng phản kháng!
Người kinh ngạc không chỉ có Kiều Quảng Lan, những cung nhân xung quanh đều giật mình, trong lúc nhất thời không khí xung quanh tĩnh lặng như tờ.
Đến rồi, đây là lúc các ngươi nên nổi đấy! Phản kháng đi! Có chết cũng phải khuyên can đi! Ta đây là con của một tội thần xuất thân thấp kém, nhan sắc lại càng không... làm sao xứng với hoàng thượng anh minh thần võ các ngươi chứ.
Thế nhưng định sẵn phải làm hắn thất vọng rồi, từ lúc Quân Đồng làm Thái tử đến bây giờ, nói một không nói hai, làm việc tùy ý, đã nhiều năm như thế, người theo bên cạnh y đã sớm rõ ràng, chuyện y muốn làm, không ai cản được.
Vì vậy sau khi phản ứng lại, đám người bên dưới vang lên từng mảnh tiếng chúc mừng.
Quân Đồng không buông tay, Kiều Quảng Lan chỉ trở bàn tay một cách đơn giản, siết chặt tay y, lực tay giống như chỉ hận không thể bóp nát xương của y.
Trên mặt hắn nở nụ cười, hàm răng nghiến chặt phun ra một câu: "Chỉ vì chỉnh ta, ngươi không cần phải hạ vốn lớn đến mức thế này chứ, bệ hạ!"
Quân Đồng có sức chịu đựng cực kỳ tốt, cười nói: "Ái phi về cung thay y phục trước đi."
Kiều Quảng Lan ngậm một ngụm máu, phẩy tay áo bỏ đi.
Mặc dù Quân Đồng đã hơn hai mươi tuổi, thế nhưng trước đó chưa từng có một phi tần nào, mặc cho các đại thần khuyên can ra sao, y vẫn cứ không đổi, bây giờ vừa mở miệng liền phong cho Kiều Quảng Lan là quý phi, đây cũng là lần đầu tiên, người trong cung cực kỳ coi trọng chuyện này, an bài cung thất cho Kiều Quảng Lan cực kỳ nhanh chóng.
"Thật ra đột nhiên tôi thấy... Cuộc sống thế này, cũng không tệ lắm ha?"
Vất vả lắm mới trải qua xong dằn vặt, Kiều Quảng Lan đuổi toàn bộ người xung quanh đi. Ngón tay hắn gảy gảy đèn đồng hạc hoa sen trên chiếc bàn gỗ lê, tổ yến trong chiếc bát vàng khắc hoa văn cánh bướm đang tỏa ra hương thơm ngào ngạt: "Xã hội phong kiến... Ha ha ha, thật là thối nát."
Cầu Minh nói: "... Cậu còn nhớ mục đích mình đến đây không?"
Kiều Quảng Lan nói: "Được, vậy nói chuyện chính, tôi cảm thấy, khí sắc của tên hoàng đế này không ổn."
Hắn lắc đầu một cái không quen lắm. Cung tỳ ban nãy giúp hắn sửa soạn ăn mặc một phen, sợi châu buông xuống bên tóc mai cứ va vào mặt hắn, truyền đến cảm giác lạnh băng băng.
"Mặc dù hắn là ngôi cửu ngũ chí tôn, thế nhưng dương khí trên người không đủ, giữa mi tâm có khí đen, giống như trúng độc, giống như bị đồ vật chí âm nào đó ăn mòn thời gian dài, nếu cứ kéo dài như thế, e là không qua được tuổi 40."
Cầu Minh lạnh nhạt nói: "Quả nhiên ngươi quên mất. Quân Đồng chết hay sống cũng không liên quan gì đến cậu. Cậu nên nghĩ cách làm sao để hắn vui vẻ, rồi lấy được cây trâm tổ truyền Kiều Gia... Còn có, khi Bùi Phong về thì phải làm sao."
Kiều Quảng Lan vươn tay nắm lấy ngọc giản, bóng người của hắn xuất hiện trước mặt Cầu Minh trong chớp mắt, hắn cười xấu xa lắm: "Oan gia à, vì sao thái độ ngài đối với nô lại lạnh nhạt như thế?"
Vốn dĩ Cầu Minh đang đứng dưới vầng trăng, đột nhiên trước mặt thình lình xuất hiện một mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, mày tựa núi xa, mắt tựa sao trời, bên khóe miệng lúc cười còn lộ ra lúm đồng tiền xinh đẹp, thế nhưng hành động lại có chút vấn đề —— hắn đang muốn đặt tay lên vai hắn như người anh em tốt.
Cầu Minh bị làm cho kinh hãi cực độ, liên tục lùi về sau vài bước, mặt trăng trên trời lung lay, bỗng nhiên có một đám mây đen từ đâu kéo đến, giữa không trung vang lên tiếng sấm "Ầm ầm ầm —— ", sau đó có mấy viên mưa đá lập tức rơi xuống.
"Mịa nó!"
Kiều Quảng Lan nhấc váy nhảy về phía sau vài bước, né tránh được mưa đá trong gang tấc, hắn nhịn không được mà cất tiếng cười to: "Anh thế mà lại sợ phụ nữ cơ à?"
Cầu Minh thẹn quá hóa giận, phất tay áo: "Cút ra ngoài."
Cảnh tượng xung quanh lập tức biến trở về cung điện tráng lệ. Kiều Quảng Lan nhớ tới bộ dáng ban nãy của Cầu Minh, cười không chịu được, đột nhiên ngoài điện truyền đến tiếng vang: "Nương nương! Bệ hạ tới, thỉnh nương nương nhanh chóng chuẩn bị nghênh giá."
Kiều Quảng Lan đứng dậy, ra khỏi cửa, nhưng vừa mới bước đến cửa đã thấy Quân Đồng vào đây, sau khi thấy hắn thì không đi nữa, chỉ đứng lại chỗ cũ.
Dưới ánh bạc, y khoác lên mình một thân ánh trăng, nhìn chăm chú Kiều Quảng Lan, biểu cảm cực kỳ khó giải thích.
Kiều Quảng Lan hành lễ với y, Quân Đồng nhanh tay nâng hắn dậy, bàn tay đặt trên cánh tay hắn cứ chậm chạp không buông, đôi mắt y trừng trừng nhìn hắn, như thể đang tìm kiếm thứ gì.
Thật lâu mà Hoàng đế cũng không có động tác khác, những người khác đứng bên cạnh y cũng không biết làm sao, chỉ sợ long thể nhiễm phong hàn, gây bệnh, nội thị cả gan tiến lên, cẩn trọng hỏi: "Bệ hạ, ngài có muốn dùng bữa tối cùng nương nương không?"
Quân Đồng lẩm bẩm nói:
"Đôi mắt nàng như mang theo tình ý
Làn da nàng sáng loáng tựa ngọc ngà,
Mật ngọt nàng mang vẫn còn chưa ngỏ,
Khiến thần tình thơm ngát tựa u lan,
Nàng xinh đẹp thướt tha lại nhiều vẻ,
Làm ta say tới bữa quên ăn."
*Trích từ bài thơ "Lạc thần phú" (Bài thơ về nữ thần sông Lạc) được viết thời Tam Quốc của Tào Thực.
Thơ:
"Chuyển miện lưu tinh
Sáng loáng ngọc nhan,
Hàm từ vị thổ,
Khí nhược u lan.
Hoa dung a na
Linh ngã vong xan.*"
Thơ trên bài là mình tự làm, mình tham khảo nghĩa của nguồn thivien.net và cả Baidu, bên baidu thì người ta phân tích nghĩa từng chữ sâu hơn nên mình làm lại như trên đó.
Nội thị: "..."
Kiều Quảng Lan: "..."
Kiều Quảng Lan quyết đoán rút tay ra, phân phó: "Bệ hạ đói bụng rồi, ngươi xuống chuẩn bị đi."
Quân Đồng nhìn hắn, đáy mắt dâng lên một luồng ý cười, gật đầu với nội thị nọ.
Hai người một trước một sau bước vào phòng, cảm xúc của Quân Đồng dường như đã điều chỉnh lại được, nhìn Kiều Quảng Lan cười nói: "Quả nhiên là tuyệt đại giai nhân. Một đời này của trẫm đã thưởng thức qua vô vàn cái đẹp, đá cứng hay là mỹ ngọc, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn ra."
Kiều Quảng Lan nói: "Thần... Thiếp lại không có ánh mắt tốt như thế, nhìn vẻ ngoài của bệ hạ, thực sự rất khó tưởng tượng nổi bệ hạ lại cơ trí như thế."
Quân Đồng: "..."
Kiều Quảng Lan nói xong câu đó cũng rất buồn bực, tuy rằng hắn nói chuyện chưa từng cần nể mặt, thế nhưng cũng rất ít khi hung dữ thế này, có thể là do cái gương mặt với vẻ mặt kia của Quân Đồng quá thiếu đòn, cho nên hắn vừa nhìn liền muốn đối nghịch, căn bản không khống chế được mình. Giống như đối nghịch với y là một loại bản năng của hắn.
Quân Đồng cười một cái, nhàn nhạt nói: "Ban ngày hôm nay ngươi nói rằng ta không dám giết ngươi. Nhưng trên thực tế, ngươi có biết, ta đối với ngươi, so với nói không dám... Chẳng bằng nói là không nỡ thôi."
Kiều Quảng Lan nói: "Hoàng thượng cất nhắc rồi."
Quân Đồng cười cười thong thả từng bước đi đến bên cạnh tủ trang điểm của hắn, nhặt lên cây bút vẽ lông mày, giả vẽ vẽ mấy cái trên mặt mình, động tác thanh nhã cực kỳ.
Y mỉm cười nói: "Dù sao có rất ít nam nhân mặc y phục nữ được đẹp như thế này."
Kiều Quảng Lan nháy mắt, giấu đi khiếp sợ trong nháy mắt, không bày tỏ cái gì, cười nói: "Quả nhiên là bệ hạ nhận ra ta."
Hắn tự mình soi gương, thân thể này giả nữ cực giống, Quân Đồng có thể nhanh chóng xác định thân phận thực sự của hắn, giải thích duy nhất đó là y nhận ra được, hắn là thiếu niên đầu đường lần đó.
che đậy đi trong nháy mắt khiếp sợ, bất động thanh sắc cười nói: "Bệ hạ quả nhiên nhận ra ta đến."
Quân Đồng nói: "Tốt lắm, phản ứng của ngươi rất nhanh. Nếu không ngại thì đoán thử xem, ta giữ ngươi ở lại đây làm gì?"
Hết chương 56.
Đôi lời muốn nói: Tui biết lắm mà, kiến thức thơ ca của tác giả không phải dạng vừa đâu, chắc về sau sẽ còn gặp nhiều nữa.:> May hồi xưa tui học lệch văn nên còn biết tí diễn đạt, chứ không chắc giờ ngồi đây khóc ròi á. Nếu mấy bồ có gặp chỗ nào rối rối hoặc diễn đạt chưa ổn thì mấy bồ giúp tui nhe, tại tui ít đọc cổ trang lắm, chỉ sợ nó bị kiểu như diễn đạt nó lỡ cỡ không nhập được cổ trang ấy.
Đèn đồng hồng hạc hoa sen, mình search bai du nó ra mỗi cái này
Không có bát vàng cánh bướm nên nhìn đỡ bát vàng hoa sen i.