Phong Thủy Sư (Trùng Sinh Chi Thiên Tài Thần Côn)

Chương 15: Đồ cổ




Chuyện Hạ Thược cứu Béo Đôn hôm sau được Chu giáo sư biết, Chu Vượng cùng với vợ chú ấy liền mua rượu ngon thuốc ngon, dẫn theo cả Béo Đôn cùng đi tới nhà Hạ Quốc Hỉ nói lời cảm ơn, Hạ Quốc Hỉ cũng không để điều này ở trong lòng nhiều lắm, chỉ nghĩ rằng Hạ Thược tùy tay kéo Béo Đôn một cái, thế mới không để cho nó té ngã mà thôi. Về phần cái gì mà túm áo quay vòng vòng, khẳng định là do bọn nhỏ nói bừa thôi .


Đỗ Bình về nhà cũng bị cha mình đánh cho một trận, có một đoạn thời gian thực là không gây chuyện nữa.


Từ ngày đó trở đi, Chu giáo sư lại càng thêm quý Hạ Thược, dạy cô học cũng rất tận tâm. Rất nhanh, ông liền phát hiện ra chuyện khiến ông vui sướng hơn.


Hạ Thược ngộ tính rất tốt, học cái gì là nhớ cái đó, chữ viết so với những đứa nhỏ cùng tuổi cũng vô cùng tốt, toán học cũng không bài nào làm khó được cô.


Chu giáo sư mừng rỡ, về hưu, lại có thể dạy dỗ ra thêm được một thiên tài nữa?


Ông vô cùng vui mừng, từ đó về sau ông nói thẳng nếu để đứa nhỏ này chỉ học những thứ này khó tránh khỏi lãng phí thiên phú trời cho, ông liền đi tìm Hạ Quốc Hỉ nói chuyện, cuối cùng quyết định sau khi tan học dẫn Hạ Thược về nhà mình, để tự mình dạy cô một chút thư pháp cùng quốc họa.


Hạ Quốc Hỉ cho rằng đây là chuyện tốt, cũng vốn không có từ chối. Chỉ là nhớ tới đứa cháu gái luôn bị mình xem nhẹ này, từ năm trước bắt đầu có chút bản lãnh rồi, làm chút chuyện khiến ông nở mày nở mặt, thành tích học tập cũng không tệ, thái độ đối với Hạ Thược cũng tốt hơn trước nhiều. Tâm tình ông tốt, đối với chuyện sáng sớm Hạ Thược đều chạy lên núi, cũng liền mở một con mắt nhắm một con mắt, lười đi quản nữa.


Hạ Thược đối với quốc học cũng cảm thấy rất hứng thú, cũng liền đồng ý.


Từ đó về sau, mỗi buổi sáng sớm đến giữa trưa cô lại lên núi, buổi chiều tan học lại đến nhà Chu giáo sư, ngày qua ngày thực là phong phú vui vẻ.


Chu giáo sư cách nhà chú Chu Vượng không xa, là một căn nhà khác, một gian phòng chính, hai gian sương phòng. Tây phòng là nơi Hạ Thược cùng Béo Đôn học thư pháp cùng quốc họa, Chu giáo sư là ông hai của Béo Đôn, nếu Chu giáo sư đã muốn giảng bài, tất nhiên cũng sẽ bắt cậu phải tham gia học cùng.


Hôm nay lúc tan học, Hạ Thược cùng Béo Đôn đi vào trong phòng, hai người đã trải tốt giấy Tuyên Thành1 cùng nghiên mực2, liền thấy Chu giáo sư đang cầm theo gì đó, thật cẩn thận vào phòng.


Béo Đôn tò mò, chạy tới trước tiên, cẩn thận nhìn thứ đặt trên bàn, hỏi: “Ông hai, ông đang cầm cái gì vậy?”


“Ai u, cẩn thận một chút! Không được chạm vào, không được chạm vào! Đây chính là cổ vật, nó mà rơi vỡ ông đau lòng muốn chết”. Chu giáo sư giống như che chở bảo bối vậy.


Hạ Thược đi tới nhìn nhìn, chỉ thấy trên bàn đặt một chiếc nghiên mực, bốn phía được chạm khắc nổi cỏ linh chi Vân Nam, bằng đá tinh tế, ánh sáng màu đen nhuận, trên nghiên mực có đề, có khắc “Thuyền sơn Trương Vấn Đào” hành thư3, có khắc “Thuyền sơn”, “Trương Vấn Đào ấn”, một con dấu chữ Triện4 “Thái thú Lai Châu”, điêu khắc tinh tế, phẩm tướng hoàn hảo.


Chu giáo sư vẻ mặt kích động, quả thực giống như một đứa nhỏ đào được báu vật vậy, cũng không nhìn xem hai đứa nhỏ trước mắt mới chỉ gần mười tuổi, liền lôi kéo bọn họ đến chia sẻ niềm vui của mình, “Ông nói cho các cháu biết nha, đây là nghiên mực Đoan Khê5 là hôm nay ông lên trường trung học trong thành giảng bài, lúc về đi ngang qua chợ đồ cổ, kiểm lậu nhặt được! Trương Vấn Đào chính là một vị tiến sĩ thời nhà Thanh Càn Long, là thi nhân, thi họa gia nổi tiếng, ông ta từng nhậm chức tri phủ Lai Châu, trên nghiên mực này còn để lại con dấu của ‘thái thú Lai Châu’. Nhưng mà, chính bởi vì nghiên mực này phẩm tướng rất hoàn hảo, lại còn có con dấu, hơn nữa lại là nghiên mực Đoan Khê, lúc ấy không ít người liền cảm thấy đây nhất định là đồ giả! Ha ha, cuối cùng ông dùng 100 đồng tiền mua về, theo kinh nghiệm góp nhặt hơn hai mươi năm của ta, chiếc nghiên mực này tuyệt đối là đồ cổ, tám chín phần mười là bị ta kiểm lậu7 được!”
Chu giáo sư nói vô cùng nhanh, có thể thấy được tâm tình kích động lúc này của ông. Béo Đôn ở một bên nghe đến hoa mắt chóng mặt, lăng lăng gật đầu, trên mặt tràn đầy vẻ sùng bái, trong mắt cậu, ông hai chính là người giỏi nhất trên đời này.
Hạ Thược khi nghe Chu giáo sư nói đến một nửa, ánh mắt liền dán chặt vào nghiên mực Đoan Khê này.
Cô cảm thấy chiếc nghiên mực này cho cô một cảm giác kỳ quái, giống như là sóng dao động từ xưa. Từ sau khi tu tập phương pháp dưỡng khí ở trên núi, cảm giác của Hạ Thược đối với thiên địa nguyên khí càng thêm linh mẫn, bởi vì có loại cảm giác này, cô liền vận dụng năng lực của Thiên Nhãn nhìn về phía nghiên mực Đoan Khê.
Vừa nhìn một cái, liền thấy bốn phía của nghiên mực Đoan Khê, tản ra một loại sinh khí nhàn nhạt, tuy rằng không phải giống như làn khí màu vàng mang điềm lành trên hồ lô mà sư phụ đã tặng mình, nhưng nghiên mực này quả nhiên có khí nhàn nhạt bao quanh.
Chính là cổ khí, làm cho cô có cảm giác xa xưa, tâm trạng cũng trở nên tĩnh lặng.
Hạ Thược trong lòng khẽ động, hay là, nghiên mực Đoan Khê này thực sự là chính phẩm?
“Chờ thêm vài ngày nữa, ông lại vào thành phố một chuyến, trong thành phố ông có quen vài người. Ông mang theo nó để cùng bọn họ xem xét xem có đúng hay không!” Chu giáo sư cười nói.
Ngày hôm sau lên núi Hạ Thược lại đem chuyện này ra thử thăm dò nói cho Đường Tôn Bá nghe. Cô cũng không đề cập đến chuyện Thiên Nhãn, chỉ nói Chu giáo sư có một chiếc nghiên mực Đoan Khê, sau khi cô thấy lại cảm thấy tâm trạng tĩnh lặng hơn.
Đường Tôn Bá nghe xong cười nói: “Vạn vật đều có linh. Một số cổ vật trải qua năm tháng mà lắng đọng lại, chính nó cũng sẽ nhiễm một chút thiên địa nguyên khí, thường thường những người tiếp xúc đến thứ này, đừng nói là tâm trạng yên ả, sau một khoảng thời gian cũng có thể ích thọ duyên niên. Chẳng qua, điều này chỉ giới hạn với những vật có lai lịch đứng đắn, nếu như là lấy ra từ mộ, phần lớn lại mang theo âm sát khí, tiếp xúc lâu, sẽ khiến bản thân tổn thương. Người có thể câu thông thiên địa nguyên khí, đối với loại khí này cảm ứng so với người thường tự nhiên là sâu sắc hơn rất nhiều, chẳng qua, trừ phi là pháp khí, đồ cổ mà có khí bao quanh đều có vẻ mỏng manh, mặc dù là chúng ta, phần lớn cũng đều không thể cảm ứng tới được. Thời kỳ mà Huyền Môn chúng ta cường thịnh nhất, nghe nói có Tổ sư có thể cảm ứng được thiên địa nguyên khí dù loãng tới đâu, có điều hiện nay không có khả năng có được người như vậy”.
Hạ Thược nghe xong cũng thoáng động tâm, cô dùng Thiên Nhãn hoàn toàn có thể thấy được toàn bộ thiên địa nguyên khí, nói vậy chẳng phải là cô có thể dùng Thiên Nhãn để phân biệt đồ cổ?
Đông thị tuy là một trong những thành phố liên tuyến, nhưng qua vài năm nữa, sẽ trở thành trung tâm gốm sứ cùng đồ cổ nổi danh. Thời cổ đại, nơi này từng xây dựng nhà quan cùng nhà dân, rất nhiều người ở Đông thị dựa vào nghề gốm sứ mà sống đời đời.
Nay là đầu năm 1992, nền kinh tế quốc gia vừa mới bước vào giai đoạn phát triển nhanh. Qua vài năm nữa, nghiệp gốm sứ sẽ trở thành trụ cột sản nghiệp của Đông thị, hơn nữa kéo theo ngành sản xuất đồ cổ phát triển, dậy sóng phong trào sưu tầm đồ cổ.
Trong trí nhớ của Hạ Thược, đại khái là từ năm 97, Đông thị liền xuất hiện gốm sứ, một phố đồ cổ, vô cùng náo nhiệt. Hơn nữa xuất hiện một đám thương nhân gốm sứ, thương nhân đồ cổ, thậm chí ngay cả tập đoàn gốm sứ nổi danh trong ngoài nước, đồ cổ cự thương. Khiến cho Đông thị trở thành một thành phố phồn hoa vô hạn, trở thành một đạo kỳ cảnh hiếm có.
Nhưng đó đều là những điều của năm năm sau.
Hiện tại kinh tế chỉ mới bắt đầu phát triển từ các vùng duyên hải, cơn sóng này cũng chưa có thổi tới Đông thị, lúc này kinh tế vẫn trong trạng thái đình trệ.
Nhưng, chính vì như vậy, đây mới là cơ hội! Không phải sao?
Trong mắt Hạ Thược hiện lên ánh sáng, nay thị trường đồ cổ cũng không phải rất khởi sắc, việc sưu tầm đồ cổ còn chưa có tiến tới, dòng người trong thị trường đồ cổ cũng không nhiều, mà cũng chưa có người chạy tới nông thôn thu thập đồ cổ. Nói cách khác, lúc này mà có muốn kiểm lậu một chút cũng không phải khó khăn như những năm sau vậy, huống hồ cô lại có năng lực của Thiên Nhãn, quả thực là có kiểm mãi cũng không mệt!
Trên người Hạ Thược cũng có chút tiền, đều là vì ở lại trong thôn đi học, mẹ Lý Quyên sợ cô thường xuyên xin bà nội mua đồ ăn vặt, vừa qua năm mới liền tịch thu tiền lại, chỉ cho cô một chút tiền tiêu vặt, dặn cô phải tiết kiệm.
Đừng nhìn số tiền này không nhiều lắm, nhưng hiện nay giá hàng so với mười năm sau cũng thấp hơn không biết bao nhiêu lần!
Hạ Thược nở nụ cười, nói làm liền làm!
Mỗi khi đến chủ nhật được nghỉ, cha mẹ sẽ trở về đón cô về nhà trong nội thành ở lại hai ngày, Hạ Thược liền mượn cơ hội này, nói dối là đi chơi với bạn, liền đeo theo cả túi sách, một đầu chui vào chợ đồ cổ.
~ Hết chương 15 ~


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.