Phong Thủy Sư (Trùng Sinh Chi Thiên Tài Thần Côn)

Chương 6: Ai tính kế ai?




Tại khách sạn Hải Phong.


Vào bảy giờ tối, một chiếc Mercedes Benz dừng lại trước cửa khách sạn. Hai người đàn ông trung niên bước xuống từ xe, đều khoảng bốn, năm mươi tuổi, tây trang phẳng phiu, vừa xuống xe liền cười hớ hớ mở cửa xe, một cô gái bước xuống xe.


Cô gái này chỉ khoảng mười sáu mười bảy tuổi, ăn mặc tùy ý, quần bò, kết hợp với một chiếc áo khoác tây trang màu trắng, sợi tóc mềm mại thả trên vai, đuôi lông mày khóe mắt đều mang tươi cười điềm tĩnh, đứng trước cửa khách sạn, ánh đèn nhu hòa bao trùm cả người cô.


Hai người đàn ông kính cẩn dẫn cô vào trong, một cô gái phục vụ mang theo nụ cười chức nghiệp hóa tới hỏi: “Xin hỏi ba vị, đã đặt trước hay chưa?”


“Đại sảnh tầng năm”. Trần Mãn Quán cười hớ hớ nói.


Cô gái phục vụ tại quầy hơi sửng sốt, nụ cười lại càng thêm ngọt ngào, “Tân khách đều đã đến đông đủ, xin mời ba vị đi theo tôi”.


Trần Mãn Quán cùng Mã Hiển Vinh cười gật đầu, quay người lại mời Hạ Thược, để cho cô đi phía trước, hai người lại đi theo phía sau, mọi người theo sự chỉ dẫn của nhân viên phục vụ đến thang máy lên tầng 5.


Trong thang máy, cô gái phục vụ trẻ tuổi mỉm cười đứng thẳng, ánh mắt lại nhìn xuyên qua tấm gương trên cửa thang máy mà nhìn cô gái áo trắng phía sau. Tối nay đại sảnh tầng 5 được bao tất, có gần hai trăm người tới đây, nghe nói tất cả đều là phú thương trong ngành đồ cổ! Nghe nói người đứng ra tổ chức là tổng giám đốc Phúc Thụy Tường, vị chủ tịch tập đoàn Hoa Hạ khoảng thời gian trước đã gây huyên náo.


Chẳng lẽ, chính là cô gái phía sau này? Thật trẻ tuổi!


“Khụ! Cô này, đến rồi”. Trần Mãn Quán ho khan một tiếng, tốt bụng nhắc nhở.


Cô gái phục vụ trẻ tuổi sửng sốt, vội vàng xin lỗi, dẫn ba người đi ra thang máy.


Trong đại sảnh ở tầng 5 được trang hoàng xa hoa, bày khoảng hai mươi chiếc bàn lớn, mỗi bàn đều đầy người. Tối nay là bữa tiệc của những người cùng nghề, không giống với vũ hội hay gì đó, cho nên những người tới cũng không dẫn theo người nhà hay bạn gái, mà những người ngồi đây đại đa số đều là đàn ông trung niên, còn có không ít ông già, cũng chỉ có một vài nữ thương nhân, mà cũng đều là người đã tới trung niên.


Hạ Thược đi phía trước Trần Mãn Quán cùng Mã Hiển Vinh, từ cửa vào đại sảnh. Cô vừa hiện thân, tiếng nói cười trong đại sảnh lập tức lặng ngắt, tất cả mọi ánh mắt đều tập trung ở trên người cô. Có người đưa lưng về phía cô, vào lúc cô bước chân vào tất cả đồng thời xoay người lại. Những thương nhân đồ cổ này, đắm mình trong đồ cổ đã nhiều năm, người nào cũng có giá trị con người lên đến triệu, dốc sức trên thương trường đã nhiều năm, mỗi người đều là khí tràng uy nghiêm, cho dù chỉ là một người nhìn chằm chằm mình, phần lớn mọi người đều cảm thấy áp lực, huống chi có nhiều người nhìn chằm chằm vào mình như vậy?


Không khí trong đại sảnh bỗng im phăng phắc, mang theo áp lực không nói nên lời. Mà trên mặt Hạ Thược lại luôn mang theo nụ cười mỉm, bước chân trên tấm thảm hồng, bước chân nhàn nhã, khí độ ung dung.


Khí độ như vậy khiến không ít người lộ ra ánh mắt kinh ngạc — a! Người trẻ tuổi này thực là bình tĩnh!


Khí độ này, bất kể là thật sự hay là ra vẻ trấn định, đối với tuổi này mà nói, đều là chuyện không hề dễ dàng chút nào. Nhưng mà, nếu như nghĩ như vậy là đã có thể trấn áp được tình hình tối này, vậy thì suy nghĩ quá đơn giản rồi.


Những người đến đây đêm nay, đại đa số đều là lần đầu tiên gặp Hạ Thược, mấy tháng trước, buổi đấu giá tại Đông thị, phần lớn những thương nhân đồ cổ này đều có đồ gửi tới đấu giá, nhưng không phải ai cũng có thời gian để đến tận nơi tham gia đấu giá hội, đi chỉ là số ít. Người khác không nói, Vương Đạo Lâm sẽ không đi.


Chỉ là, không ai ngờ rằng trước buổi đấu giá đó lại có một cuộc họp tuyên bố, thành lập tập đoàn Hoa Hạ, vậy mới khiến cho cả giới đồ cổ phải khiếp sợ ồ lên, đều tập trung toàn bộ chú ý trên người cô gái này. Sau đó, có không ít người muốn gặp bản thân cô, để xem rốt cuộc đồn đại có phải là thật hay không, nhưng nghe nói cô vẫn còn đi học, cho nên vẫn không có cơ hội. Tối nay, cô lại chủ động xuất hiện tại bữa tiệc những người trong ngành đồ cổ ở tỉnh, không ít người .


Hơn nữa ngoại trừ những người này, còn có thêm vị thân là hội trưởng hội đồ cổ – Vương Đạo Lâm. Người này tính tình giả dối, lòng dạ hẹp hòi, hành xử có tiếng trong nghề. Phúc Thụy Tường mở cửa hàng đối diện với cửa hàng của ông ta, ông ta tuyệt đối sẽ không để yên. Đêm nay, ai biết được ông ta sẽ làm gì?


Tối nay, sẽ là một trận đánh ác liệt!


Đánh hay không đánh, quyết định số phận của cô gái bước ra giữa chừng này, có thể được phần lớn tiền bối trong ngành tán thành hay không. Cũng quyết định thái độ của mọi người với cô sau này, là coi cô như là bình hoa của tập đoàn Hoa Hạ, hay chân chính coi cô là một người lãnh đạo, đặt ở vị trí ngang với mọi người.


Hạ Thược cũng biết rõ đạo lý này, nếu cô đã đến đây thì cũng đã có tính toán.


Trong đại sảnh đã chuẩn bị sẵn đài, có microphone, Hạ Thược thân là chủ tịch tập đoàn Hoa Hạ, trước khi bữa tiệc bắt đầu, đương nhiên là phải đọc một bài diễn văn, vì thế cô dẫn theo Trần Mãn Quán cùng Mã Hiển Vinh, nhìn không chớp mắt đi thẳng tới bục.


Vừa mới đặt chân lên bục, còn chưa kịp xoay người, trong đại sảnh vang lên một tiếng cười to.


“Ai nha! Hạ tổng, lâu nay được nghe đại danh, hôm nay mới được gặp, thật là vinh hạnh!”


Tiếng cười này phát ra từ phía bên trái bục, là chỗ ngồi của khách. Vừa nghe thấy tiếng này, mọi người liền đều cụp mắt, không ai nhìn ai, trong lòng chỉ nói một tiếng — đến rồi!


Theo lý mà nói, trong một bữa tiệc như vậy, nên để chủ nhân lên đài đọc diễn văn trước, sau đó bắt đầu khai tiệc, đến khi chủ nhân đi kính rượu tân khách từng bàn, mọi người mới có thể bắt đầu hàn huyên chuyện trò. Lúc này chào hỏi, không chỉ không được lễ phép, hơn nữa còn có ý lớn tiếng dọa người như vậy.


Hạ Thược nghe thấy giọng nói này, cười dẫn theo Trần Mãn Quán cùng Mã Hiển Vinh xoay người, nụ cười trên mặt không hề thay đổi, ngược lại còn bước xuống đài bắt tay với Vương Đạo Lâm, “Vương tổng, thật vinh hạnh. Đối với Vương tổng, tập đoàn Hoa Hạ chúng tôi cũng đã nghe danh từ lâu, thật sự ngưỡng mộ, hôm nay may mắn gặp mặt, thật đúng là chuyện may mắn”.


Vương Đạo Lâm vác cái bụng tròn, cười tựa như Phật Di Lặc, vội vàng xua tay, “Ai nha! So ra vẫn kém người trẻ tuổi, Hạ tổng còn trẻ mà đã gây dựng được sản nghiệp như vậy, thật sự là khiến cho người ta bội phục”.


“Nào có. Phúc Thụy Tường chúng tôi trong ngành này chỉ dám xưng là vãn bối, với tiền bối như ngài, sau này còn mong ngài chỉ điểm nhiều hơn”. Hạ Thược bắt tay hàn huyên với Vương Đạo Lâm, lời nói khách sáo mà vô cùng thuần thục.


Những người ngồi phía dưới, đại đa số đều nhíu mày — trái lại rất trầm ổn. Thông thường, khi đang lên đài đọc diễn văn, bị người khác không lễ phép cắt ngang như vậy, người nào mà không khó chịu trong lòng. Tựa như Mã Hiển Vinh đứng phía sau cô kia, tuy rằng không có tỏ vẻ gì đặc biệt, nhưng vẫn cau mày lại, trái lại Trần Mãn Quán lại không hề có vẻ gì là không vui, cũng cười hớ hớ với Vương Đạo Lâm .


Nhưng Trần Mãn Quán cùng Vương Đạo Lâm là loại người nào? Là hai lão hồ li dốc sức nửa đời người trên thương trường. Cô gái này, bản lĩnh bên ngoài lại có thể sánh kịp với hai người bọn họ, ngược lại có điểm khiến người ta bất ngờ.


“Ha ha, Hạ tổng khách khí rồi. Nói gì mà chỉ điểm với không chỉ điểm, đều là người cùng ngành, về sau nếu có chỗ nào không hiểu, cứ việc tới hỏi lão Vương tôi, nếu tôi có thể giúp thì nhất định sẽ giúp!” Vương Đạo Lâm cười ha ha, lời nói lại vô cùng dễ nghe. Tuy rằng nói là cùng ngành, nhưng lại vẫn chỉ rõ có chỗ nào “Không hiểu” có thể tìm ông ta giúp đỡ. Đây rõ ràng là có ý hạ thấp Phúc Thụy Tường.


Hạ Thược mỉm cười gật đầu, giống như là không nghe ra thâm ý trong câu ấy.


Vương Đạo Lâm cũng lại cười hớ hớ quét mắt nhìn về phía những người trong hội đồ cổ ngồi đó, cầm lấy microphone, nói: “Khụ, tôi muốn nói hai câu ..”.


Hành động này của ông ta khiến không khí trong phòng đông cứng.


Đáy mắt Mã Hiển Vinh lộ ra sự tức giận, Trần Mãn Quán cũng ngây người, ý cười đáy mắt nhạt dần.


Hạ Thược tươi cười không hề thay đổi, tùy ý Vương Đạo Lâm đoạt quyền đọc diễn văn của mình, vẻ mặt lại không hề biểu hiện ra một chút khó chịu, gặp biến không sợ hãi đứng bên cạnh Vương Đạo Lâm, để mặc ông ta mở miệng nói.


Với khí độ như vậy ánh mắt mọi người không khỏi di chuyển từ trên người Vương Đạo Lâm, nhìn về phía Hạ Thược.


Lúc này, Vương Đạo Lâm cầm microphone cười ha ha nói, “Ha ha, tối nay là Phúc Thụy Tường mở tiệc chiêu đãi người trong giới, thân là hội trưởng hội đồ cổ, tôi xin được nói trước hai câu. Hạ tổng còn trẻ tuổi mà đã có thể gây dựng được cơ nghiệp như vậy, có thể nói là ngôi sao mới xuất hiện trong ngành chúng ta, tuy rằng tổng giám đốc Trần là lão làng trong giới, nhưng Phúc Thụy Tường trong ngành còn rất trẻ, đối với người trẻ tuổi, những đồng hành như chúng ta hẳn là giúp đỡ nhiều hơn. Ngày sau, mọi người đều là người một nhà, ngoại trừ phải tuân thủ quy củ của ngành, có vật gì tốt, hãy lấy ra để mọi người được mở mang tầm mắt, trong ngành này chú ý tới nhãn lực, chỉ có nghe nhiều xem nhiều mà học tập, ngành đồ cổ của chúng ta mới có thể phát triển thịnh vượng hơn nữa! Ha ha”.


Ông ta nói một hơi hết lời, bên dưới im ắng, ánh mắt mọi người vẫn nhìn chằm chằm Hạ Thược. Đều muốn nhìn xem phản ứng của cô thế nào khi mà lên đọc diễn văn lại bị Vương Đạo Lâm chen ngang.


Hạ Thược có phản ứng.


Cô mỉm cười gật đầu, thoạt nhìn như rất tán thành lời của Vương Đạo Lâm, đối với bài diễn văn của ông ta cũng rất khiêm tốn nhận, là người đầu tiên vỗ tay, tâng bốc ông ta lên.


Cô vừa vỗ tay, bên dưới mới đồng loạt vỗ theo.


“Vương tổng nói rất có lý”. Hạ Thược nhẹ nhàng gật đầu, cười vô cùng tự nhiên nhận lấy micro trong tay Vương Đạo Lâm phát biểu, “Tập đoàn Hoa Hạ chúng tôi còn trẻ, Phúc Thụy Tường còn trẻ, sau này muốn tiến xa hơn trong giới, không thể thiếu sự chỉ bảo của các vị tiền bối. Tôi rất mừng khi thấy các vị tiền bối bỏ chút thời gian đến tham dự bữa tiệc tối nay của Phúc Thụy Tường, cũng thật vui khi Vương tổng nói rằng sẽ chỉ bảo hơn. Chính như lời của Vương tổng, hy vọng sau này chúng ta sẽ là người một nhà, tất cả chúng ta đều tuân thủ luật lệ, cùng nhau học tập trao đổi kinh nghiệm, hy vọng ngành đồ cổ của chúng ta sẽ ngày càng thịnh vượng hưng thịnh”.


Hạ Thược hơi hơi cúi đầu, tư thế cung kính. Tuy rằng phần lớn những người ngồi phía dưới tài sản so với Hoa Hạ đều kém phần lớn, nhưng vài tiếng “Tiền bối” này của cô, ngược lại khiến mọi người thư thái. Đêm nay là bữa tiệc mời những người trong ngành, tuy nói ngành đồ cổ là chú ý tới tư lịch, một tiếng tiền bối này bất luận là để gọi người hơn tuổi, hay là dựa theo kinh nghiệm từng trải, Hạ Thược vẫn còn là thiếu niên, tài sản của tập đoàn Hoa Hạ so với mọi người dù lớn hơn bao nhiêu, dưới loại tình huống này, cho dù là người trưởng thành cũng sinh ra vài phần cao ngạo, mà Hạ Thược lại tỏ ra vô cùng tôn trọng với những tân khách tối nay, gần như là đối đãi với tất cả mọi người như trưởng bối, thái độ cùng khí độ như vậy chiếm được không ít hảo cảm của mọi người.


Lại nhìn cô từ lúc bước vào bữa tiệc, hai lần bị Vương Đạo Lâm tiên hạ thủ vi cường, đoạt tiên cơ, cũng là không hoảng hốt bấn loạn, không giận không cáu, lại không vội không nóng nảy, tâm tính như thế, bất tri bất giác khiến mọi người thu hồi lại suy nghĩ khinh thường, nhẹ nhàng gật đầu.


Không khí như thế, Vương Đạo Lâm nhìn mà đáy mắt lóe hào quang, tiếp theo lại nở nụ cười, “Ha ha, được! Từ hôm nay trở đi, nghiệp đoàn đồ cổ chúng ta có thêm một thành viên mới”.


Hạ Thược cười, thấy Vương Đạo Lâm nói chuyện, cũng không chờ ông ta đưa tay lấy micro, liền trước cười đưa cho ông ta, có vẻ cực có khí độ.


Ánh mắt Vương Đạo Lâm lóe sáng, trên mặt lại vẫn mang nụ cười như Phật Di Lặc, tiếp nhận micro nói: “Tôi nghe nói Hạ tổng lập nghiệp từ một chiếc đĩa Nguyên Thanh Hoa, mà chiếc đĩa Nguyên Thanh Hoa này còn là kiểm lậu được từ chợ đồ cổ, phải không? Ha ha, chuyện này hẳn là mọi người đều nghe qua rồi, chúng tôi thực sự là bội phục nhãn lực của Hạ tổng, làm trong ngành đồ cổ này đã nhiều năm, việc kiểm lậu hẳn là các vị đều có một hai lần, nhưng mà kiểm lậu được lớn như thế, đúng là chưa từng nghe qua. Tôi cũng rất tò mò, cho nên đã tự chủ trương chuẩn bị một tiết mục đặc biệt, không biết Hạ tổng có hứng thú hay không?”


 Ông ta đã nói đến vậy, chẳng lẽ Hạ Thược còn có thể đáp không có hứng thú? Vì thế liền nhẹ nhàng gật đầu, bình chân như vại.


Vương Đạo Lâm nói: “Mọi người đều biết, đồ sứ Nguyên Thanh Hoa ngày nay tồn tại ít, nguồn cung cấp để nghiên cứu cũng ít, cho nên phương diện đánh giá của mọi người với đồ sứ Nguyên Thanh Hoa còn thiếu sót không được chuẩn, cho dù là ở trong nước, cũng không có đến vài chuyên gia giám định về Nguyên Thanh Hoa. Hẳn là mọi người đều thấy hứng thú với việc Hạ tổng kiểm lậu được chiếc đĩa Nguyên Thanh Hoa này”.


Dưới, tất cả mọi người nhẹ nhàng gật đầu, quả thật, chuyện này khiến rất nhiều người cảm thấy hứng thú! Rốt cuộc là làm như thế nào? Đây không thể không nói là một câu truyện có sắc thái truyền kỳ.


Khi mà tất cả mọi người còn đang nghĩ Vương Đạo Lâm muốn mời Hạ Thược thuật lại chi tiết tình huống ngày hôm đó, thì Vương Đạo Lâm lại cười nói: “Lão Vương tôi tự chủ trương, tối nay đã chuẩn bị một chiếc bình sứ Thanh Hoa, mời Hạ tổng cùng các vị đồng hành cùng đánh giá, giám định ngay tại hiện trường, coi như là một tiết mục khuấy động bầu không khí của bữa tiệc, Hạ tổng nghĩ như thế nào?”


Lời này vừa nói ra, phía dưới ông một tiếng.


Trực tiếp giám định? Lúc này cũng không phải là ban ngày, tuy rằng ánh đèn của khách sạn rất sáng sủa, nhưng tóm lại không phải ánh sáng tự nhiên, hơn nữa mọi người cũng không chuẩn bị gì, không ai mang theo kính lúp hay các công cụ linh tinh khác. Đồ sứ Thanh Hoa vốn đã khó xem xét, cái này không phải là làm khó người sao?


Không ít người có ấn tượng tốt với Hạ Thược lúc này trên mặt không khỏi hiện lên vẻ lo lắng, người trẻ tuổi này cái khác không nói, từ cấp bậc lễ nghĩa hay khí độ có thể nhìn ra là một cô bé tốt, tối nay, Vương tổng có ý muốn làm cô bẽ mặt trước những người cùng trong ngành rồi!


Tất cả mọi người cảm thấy, việc kiểm lậu không nhất định phải dựa vào nhãn lực, có khi cũng là dựa vào vận may, cái này cũng giống như là mua xổ số trúng giải thưởng vậy, người ta số may mới trúng thưởng, anh cũng chẳng còn cách nào. Nhưng nếu đã lăn lộn trong ngành đồ cổ này, không có nhãn lực, người cùng ngành sẽ không coi anh là người trong nghề. Tuy rằng Phúc Thụy Tường có Trần Mãn Quán, nhưng Hạ Thược mới là lão tổng, dốc sức cho một người không có chút nhãn lực nào, Phúc Thụy Tường mà không để lộ ra chút giá trị của mình trước mắt những người cùng ngành. Đến lúc đó chỉ sợ không thể hòa nhập được vào trong với mọi người, thực sự là khó mà chấp nhận.


Không nhận được sự tán thành của đồng hành, Phúc Thụy Tường trong giới đồ cổ chỉ sợ là sẽ dừng chân ở đây.


Cho dù Hạ tổng có chút nhãn lực, nhưng dù sao tuổi cô còn nhỏ, làm sao có thể theo chân những người đã ở trong ngành lâu như bọn họ. Nhưng bản thân cô ở địa vị cao, tại kì vị mưu kì chính, mọi người cũng sẽ không vì cô còn trẻ tuổi, mà có yêu cầu thấp với cô.


Vương tổng ngáng chân giữa đường như thế này .. Thật sự là ngoan độc!


Có người bắt đầu âm thầm thở dài — sớm nói Phúc Thụy Tường không nên tới Thanh thị. Chung quy vẫn là người trẻ tuổi thôi, tính tình còn nóng nảy, còn sớm đã đối kháng chính diện với chiêu bài lớn như Vương tổng, chỉ sợ là sẽ vấp ngã ở Thanh thị đây.


Trong đại sảnh không khí gợn sóng, Vương Đạo Lâm lại cười ra hiệu, bên ngoài một nhân viên bưng khay bước vào. Trên khay đặt một chiếc bình sứ Thanh Hoa cổ, nhân viên kia bước đi thật chậm, tay đều run bần bật — đây chính là đồ cổ đấy! Làm rơi hỏng đền không nổi!


Nhân viên kia thật cẩn thận đặt khay lên bàn, sau khi buông tay như thở dài nhẹ nhõm một hơi, vội vàng lùi lại phía sau. Chiếc bình sứ Thanh Hoa kia đặt đặt trên một chiếc bàn phía bên trái căn phòng, xem ra, đây là muốn tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy rõ.


Chiêu này càng thêm ngoan độc, sau khi mọi người xem xong, lại là tình huống gì, trong lòng mỗi người đều đã có nhận định, đến lúc đó Hạ Thược mới đến xem, nếu nói ra không đúng tất sẽ mất thể diện.


Bên dưới có tổng cộng hai mươi bàn, chuyền xem, thảo luận, chung quy mất chút thời gian, trong đại sảnh bắt đầu vang lên những tiếng thì thầm thảo luận, vẻ mặt mọi người có nghi hoặc, có lắc đầu, có biến sắc như phát hiện ra cái gì, chỉ chỉ trỏ trỏ chiếc bình đặt trên bàn, không khí nhìn như nhiệt liệt, kỳ thực lại đầy gợn sóng.


Vương Đạo Lâm cười hớ hớ khoanh tay đứng ở trên đài, nhìn bên dưới không ngừng thảo luận, thỉnh thoảng dùng dư quang liếc một cái về phía Hạ Thược, khi thấy cô không hề có vẻ gì là lo sợ hay hoảng hốt, thậm chí cũng chưa từng xin sự giúp đỡ của những người nhiều kinh nghiệm như Trần Mãn Quán cùng Mã Hiển Vinh ở phía sau, cô cũng khoanh tay mà đứng, cười tủm tỉm nhìn trường hợp bên dưới.


Điều này không khỏi khiến Vương Đạo Lâm nhìn mà bồn chồn trong lòng, nhưng ông ta lập tức hừ lạnh một tiếng trong lòng. Từ khi cô gái này bước vào đây đến lúc này, ông ta cũng có thể nhìn ra một chút, cái khác không nói, sự trầm ổn gặp biến không sợ của cô nhưng thực ra có. Không ngờ chuyện đã đến nước này, cô lại vẫn có thể trầm ổn như vậy, đúng là biết diễn. Ông ta thực muốn nhìn, lát nữa xem cô còn diễn thế nào được!


Lúc này, Mã Hiển Vinh đứng phía sau Hạ Thược cũng có chút lo lắng, ông đi theo Hạ Thược không lâu, cũng chỉ được thấy sự lãnh đạo cùng khí độ của cô bất phàm, nhưng điều này cũng chỉ chứng minh cô là một người có năng lực lãnh đạo một tập đoàn, cũng không thể chứng minh cô có nhãn lực ở phương diện giám định đồ cổ. Vương Đạo Lâm làm vậy rõ ràng là muốn khiến cô mất mặt, lát nữa có cách nào để nhắc nhở cô được không đây?


Nghĩ như vậy, Mã Hiển Vinh không khỏi vụng trộm kéo cổ tay áo Trần Mãn Quán, muốn dùng ánh mắt trao đổi với ông, cùng nhau nghĩ cách nhắc nhở Hạ Thược.


Nào biết Trần Mãn Quán chỉ liếc ông một cái, chỉ cười nhẹ lắc đầu, vẻ mặt thoải mái, một chút sầu lo cũng không có. Ông đã từng chứng kiến nhãn lực của Hạ tổng, lúc trước thấy một đống đồ vật ở trong sân sau căn nhà trên núi kia, khi ông ta vừa nhìn thấy lần đầu, thiếu chút nữa thì phát bệnh tim. Những vật đó đều là kiểm lậu nhặt được, một lần hai lần đó là vận khí, nhiều lần hơn, đó chính là nhãn lực. Mà từ khi Phúc Thụy Tường khai trương cho tới nay, mỗi lần có vật không xác định được, thì lại đi tìm Hạ tổng, cô chỉ cần liếc mắt một cái là có thể kết luận, đối với nhãn lực của cô ông ta không phục không được! Tối nay, Vương Đạo Lâm là tự chui đầu vào rọ, nhìn như là ông ta đào hố để Hạ tổng nhảy vào, đến lúc đó ai nhảy vào trong hố, còn không nhất định!


Trần Mãn Quán đưa cho Mã Hiển Vinh một ánh mắt “Chờ xem kịch vui” đi, liền cười nhìn tình huống bên dưới, điều này khiến Mã Hiển Vinh sửng sốt không thôi.


Đợi nửa ngày, cuối cùng cũng đã chuyền đến bàn cuối cùng xem, nhân viên kia cũng mệt không nhẹ, cuối cùng cũng hoàn thành nhiệm vụ, đem bình sứ Thanh Hoa giao đến tay Hạ Thược, liền thối lui một bên .


Hạ Thược đưa tay nhận lấy vật, phía dưới lập tức trở nên yên tĩnh, tiếng thảo luận cũng không còn, tất cả mọi người đều đưa mắt định trên người cô. Không khí yên lặng đến kim rơi cũng có thể nghe thấy, giống như đều có thể nghe thấy tiếng tim đập thình thịch.


Trần Mãn Quán cùng Mã Hiển Vinh tiến lên từng bước, đi theo phía sau Hạ Thược, cũng cùng quan sát vật trên tay cô.


Đây là một chiếc bình Thanh Hoa Vân Long, tạo hình đầy đặn, miệng hình tròn, phương môi, tay nắm, kiên hạ tiệm liễm, đế bằng. Miệng bình  lồi lên, hai bên là tay cầm. Quai bên không có hoa văn, ngoài bình được trang trí bằng Thanh Hoa. Nắp đậy được vẽ hình rồng và những đám mây, bên dưới còn họa vách đá và biển. Màu men trắng thuần. Đáy bình ghi lại sáu chữ “Chế năm Đại Minh Tuyên Đức”, Khải Thư* khoản.


*Khải thư: chữ Khải (một trong những cách viết chữ Hán cơ bản gồm các cách sau : Triện, Khải, Lệ, Hành, Thảo, Giáp Cốt,Chung ̣̣Đỉnh Văn)


Trần Mãn Quán cùng Mã Hiển Vinh cùng nhìn rồi nhíu mày — a! Đồ sứ Tuyên Đức! Đồ này cần phải xem cẩn thận, nếu xem không cẩn thận có thể là món đồ dởm.


Thanh Hoa Tuyên Đức là thời kỳ Minh Tuyên Tông, từ lúc trấn Cảnh Đức có lò nung làm đồ sứ, từ lúc đó kỹ thuật nung đồ gốm sứ đã rất thành thục, đồ sứ Tuyên Đức vẫn được hậu thế tôn sùng. Hiển nhiên là bắt đầu từ thời Thành Hóa*, cho đến thời nhà Thanh dân quốc, thậm chí hiện đại, cũng có nhiều loại nung chế!


*Thành Hoá (niên hiệu vua Hiến Tông nhà Minh, Trung Quốc, 1465-1487)


Nói cách khác, sản phẩm mô phỏng có rất nhiều!


Trong đó, sản phẩm mô phỏng thành công nhất là ba triều đại nhà Thanh: Khang Hi, Ung Chính, Càn Long, bất luận là tạo hình, kích thước, hoa văn đều thập phần giống với chính phẩm, đặc biệt có Thanh Hoa Tuyên Đức!


Cái này khó mà giám định…


Thông thường cửa hàng đồ cổ nào thu mua được đồ sứ Thanh Hoa Tuyên Đức, đều phải xem xét vô cùng cẩn thận, ban ngày còn phải dùng kính lúp mà cẩn thận xem, nếu xem không rõ còn phải nhờ người cùng ngành đến kiểm tra giúp, chứ đừng nói vào buổi tối thế này.


“Hạ tổng, đã nhìn rõ hay chưa?” Vương Đạo Lâm ở bên cạnh khoanh tay nhìn, cười hớ hớ hỏi.


Mã Hiển Vinh ở phía sau dần lộ ra vẻ mặt giận dữ, mới chỉ có một lát như vậy, ông ta có cho ai xem, cũng không người nào dám trả lời chắc chắn được? Đồ sứ Tuyên Đức vốn là để kiểm tra nhãn lực, vật này vào thời nhà Minh, nhà Thanh, thời Dân quốc hay là vật mô phỏng của hiện đại, cho dù có đưa cho người trong nghề đánh giá, người đó cũng còn phải cân nhắc kĩ lưỡng! Ông ta chỉ cho người ta có chút xíu thời gian như vậy, ông ta làm vậy không phải là khinh người quá đáng sao!


“Vương tổng!” Mã Hiển Vinh nhịn không được lên tiếng.


Hạ Thược lại quay đầu nhìn ông cười một cái, chỉ một ánh mắt này, Mã Hiển Vinh vô cùng sửng sốt, không thốt thành tiếng.


Chỉ thấy Hạ Thược vừa cười thoáng nhìn người phục vụ bên cạnh, người phục vụ sửng sốt, vội đi tới, Hạ Thược đặt chiếc bình sứ Thanh Hoa kia lại khay, ý bảo cô mang đi để chuyền xem tiếp.


Động tác này của cô khiến mọi người vô cùng sửng sốt, Vương Đạo Lâm hỏi: “Hạ tổng đã xem xong?”


“Được rồi”. Hạ Thược cười gật đầu, ngắt lời nói, “Chiếc bình sứ Thanh Hoa này không phải là vật phẩm được chế tạo vào thời Tuyên Đức nhà Minh, mà là một món phỏng chế cũ”.


Cái gọi là mô phỏng cũ, chính là nói về vật phẩm mô phỏng thời kỳ nhà Thanh, mà tân phảng lại chính là những món đồ cổ được tái chế ở hiện đại.


Nói trắng ra là, tân phảng chính là đồ dởm hiện đại, cũ phảng chính là đồ dởm thời Minh Thanh. Nhưng bởi vì cũ phảng đã có từ rất lâu rồi, cho nên cũng coi như món đồ cổ, giá cả không hề cùng cấp với đồ dởm, vật phẩm mô phỏng tốt cũng sẽ bán được tiền.


Hạ Thược nói vô cùng chắc chắn, phía dưới mọi người đều ngẩng đầu nhìn cô. Nói thật, chỉ trong khoảng thời gian ngắn như vậy, cho dù là người có nhãn lực lão luyện, cũng còn có chút không dám kết luận, mà cô sao lại có thể chắc chắn đây là cũ phảng?


Vương Đạo Lâm đáy mắt lóe lên ánh sáng, không hoảng hốt không loạn, cười hỏi: “Hả? Hạ tổng chỉ nhìn một lát như vậy, nếu nói nhìn không ra, tôi còn có chút tin. Nhanh như vậy liền nhận định là cũ phảng, tôi thật đúng là muốn nghe một chút giải thích”.


Mọi người nghe xong lời này phần lớn âm thầm bĩu môi — nói thật dễ nghe, nếu người ta thật sự nói không nhìn ra được, ông sẽ cười nhạo người ta nhãn lực kém.


Hạ Thược cũng không nhìn Vương Đạo Lâm, mà cười nhìn về phía nghiệp đoàn đồ cổ phía dưới, bình tĩnh cười nói: “Chắc hẳn là các vị tiền bối đều đã nhìn ra, ‘năm chế Đại Minh Tuyên Đức’, trong chữ ‘Đức’, chữ ‘Tâm’ đều thiếu một nét hoành. Đây là vì vào thời đó có kiêng dè, cố ý viết thiếu một nét”.


Mọi người nghe xong đều gật đầu, đây là kiến thức phải có khi giám định đồ sứ Tuyên Đức.


“Nếu nói như vậy, Hạ tổng sao lại không nhận định đây là chính phẩm?” Vương Đạo Lâm hỏi.


Hạ Thược cũng là lắc đầu cười, “Cho dù là cũ phảng hay tân phảng, rất nhiều món đều mô phỏng lại điểm đó, viết thiếu một nét bút. Cho nên điểm ấy cũng không thể làm căn cứ để phán đoán”.


“Vậy Hạ tổng căn cứ vào điểm nào?” Vương Đạo Lâm không ngừng gặng hỏi.


“Xem hình dạng chữ”. Hạ Thược cười, khoát tay, “Mời các vị nhìn hình dạng chữ trên đó, mỗi một niên đại đều không giống nhau. Vĩnh Lạc khoản thiếu, Tuyên Đức khoản nhiều, Thành Hóa khoản mập, Hoằng Trị khoản tú, Chính Đức khoản cung, Gia Tĩnh khoản tạp, Vạn Lịch khoản hoa. Mà món đồ sứ Thanh Hoa này thì sao? Nhìn khoản tự thể ở đáy bình, không có gì đặc sắc, trông giống như quy tắc thư pháp của Thanh triều, thiếu sự linh động của thư pháp thời Minh. Cho nên, chỉ dựa vào điểm ấy, chiếc bình này không phải thời Minh Tuyên Đức, nhất định là phảng phẩm!”


“Vậy thì cũng có thể là tân phảng, vì sao Hạ tổng kết luận là cũ phảng?” Vương Đạo Lâm càng hỏi càng nhanh, cắn chặt không chịu nhả ra.


“Trong những vật phẩm giống nhau, niên đại càng sớm khí hình càng bẹt, nhưng vật này lại rất nặng rất chắc, khiến người ta có cảm giác giãn ra trái ngược, có thể thấy được đây là tác phẩm hậu kỳ”. Hạ Thược không chút hoang mang, cười chắc chắn, hạ kết luận, “Đây là phảng phẩm dân gian thời kỳ nhà Thanh, giá quy định trên thị trường không cao lắm, nhiều nhất chưa đến một vạn!”


Bên dưới ông một tiếng, sôi nổi nghị luận, cẩn thận mà lại kích động truyền xem. Càng xem, tiếng đồng ý càng lúc càng nhiều. Không ít người không khỏi nâng mắt lên, ánh mắt nhìn về phía Hạ Thược đã có chút sửng sốt.


Đúng vậy! Ánh sáng của khách sạn không tốt, dựa theo men sứ mà nhận định sẽ rất tổn hại nhãn lực, đại khái có thể dựa theo hình dạng chữ cùng khí hình để giám định! Nhưng, cho dù là như vậy, người chân chính đưa ra kết luận, lại có mấy người?


Trước không nói khí hình, chỉ nói đến hình dạng của thư pháp — Vĩnh Lạc khoản thiếu, Tuyên Đức khoản nhiều, Thành Hoa khoản phì, Hoằng Trị khoản tú, Chính Đức khoản cung, Gia Tĩnh khoản tạp, Vạn Lịch khoản hoa, thư pháp thời nhà Thanh có quy củ riêng! Tuy nói thì dễ như vậy, nhưng chỉ trong khoảng thời gian ngắn như thế, muốn phân biệt được sự khác nhau giữa những thể chữ đó, ít nhất phải có được sự hiểu biết tinh chuẩn về thư pháp qua các triều đại!


Giám định đồ cổ chính là một ngành khảo nghiệm tri thức và văn hóa của mỗi người! Muốn xem xét thi họa, nhất định phải là người thành thạo trong phương diện thi họa! Nếu không, dựa vào cái gì mà đưa ra kết luận? Mà những người đang ngồi đây, mỗi người một sở trường, cũng không phải ai cũng là hành gia trong phương diện thư pháp.


Cô gái này, lại có thể ở trong khoảng thời gian ngắn như thế, nhìn ra được sự khác nhau nhỏ bé trong bút pháp này, đây là nhãn lực cùng tri thức phong phú như thế nào?


Hơn nữa cho dù là có tri thức cùng nhãn lực, trong trường hợp như ngày hôm nay, một câu nói sai thôi, Phúc Thụy Tường ngày sau ở trong giới đồ cổ khó mà phát triển. Tình huống như vậy, cho dù là ai thì trong lòng đều có áp lực, đừng nói cô, vừa rồi khi ở bên dưới chuyền tay xem, những người bọn họ không có áp lực, đều lập lờ ba phải cái nào cũng được, chỉ sợ nói sai sẽ khiến đồng hành cười. Mà cô lại dám nói ra chắc chắn như vậy!


Cô thật ra rất tin tưởng vào bản thân mình!


Hạ Thược đương nhiên là có tự tin với bản thân mình. Cô có thiên nhãn, vật này vừa mang lên, cô liền biết nó có bao nhiêu năm tuổi. Nhưng thiên nhãn chỉ có thể nhìn ra đây là món đồ cổ, cũng không thể giúp cô kết luận đây là đồ sứ Tuyên Đức chính phẩm, hay là cũ phảng. Cho nên, trong phương diện phân biệt niên đại đồ cổ cô chỉ có dựa vào bản lĩnh thật sự của mình!


Những điều này đều là nhờ giáo sư Chu dạy, năm đó giáo sư Chu thấy cô ngộ tính cao, liền mỗi ngày bảo cô đến nhà mình học về thư pháp quốc họa, hơn nữa ông còn là một người ham mê sưu tầm, bảng chữ thư pháp mẫu của mỗi niên đại Hạ Thược đều được luyện tập qua, đối với những sự khác biệt nho nhỏ trong đó càng thêm rõ ràng.


Mà sau khi Phúc Thụy Tường khai trương, mỗi chiều tan học cô lại đến cửa hàng một chuyến, đi theo Trần Mãn Quán học hỏi tri thức về phương diện giám định đồ cổ, hơn nữa đã sớm học vài năm với giáo sư Chu, nhãn lực của cô tại phương diện này tự nhận không có gì thua kém người khác!


Hạ Thược mỉm cười nhìn đủ loại ánh mắt bên dưới, thản nhiên đối mặt.


 Trần Mãn Quán nhìn tình huống này ha ha cười vui vẻ, mà Mã Hiển Vinh lại kích động thiếu chút nữa thì ngã tại chỗ! Ông ta nhịn cười trong ngực, thiếu chút nữa liền vỗ tay trầm trồ khen ngợi!


Nên! Vương Đạo Lâm ông tự cho là thông minh, nghĩ rằng đào hố để Hạ tổng nhảy vào, hiện tại ai ở trong hố, đã biết rồi chứ?


Hiện tại Phúc Thụy Tường không chỉ không ở trong hoàn cảnh xấu hổ, ngược lại trải qua cuộc giám định tại chỗ này, nhận được sự tán thành của đồng hành!


Bây giờ thật sự là không tiếp thu đều không được!


Hạ tổng thông qua cuộc giám định tại chỗ tối nay, nói cho đồng hành, Phúc Thụy Tường nổi lên không phải là nhờ may mắn ngẫu nhiên, nó có tư cách sống yên trong ngành đồ cổ này!


Đúng thật là không nên có tâm hại người, cho dù là tính kế thâm trầm, cũng không thể bù được bản lĩnh của đối phương!


Giờ phút này,Vương Đạo Lâm sắc mặt biến đổi liên tục, trong lòng hối hận không biết bao nhiêu, vốn tưởng rằng đối phương còn trẻ tuổi, nhãn lực tất nhiên là kém, nào ngờ mình tính kế một hồi, lại là trải đường giúp đối phương!


Nội tâm ông ta miễn bàn có bao nhiêu ủ rũ, nhưng lại không biểu hiện chút nào ra mặt ngoài, lúc này cười ha ha, khen: “Ai nha! Thật đúng là quá phấn khích! Không ngờ Hạ tổng còn trẻ tuổi, mà nhãn lực lại không hề tầm thường chút nào! Xem ra sau này làm ăn trong ngành đồ cổ này, ông già tôi đây cũng ít có cơ hội để giúp đỡ Phúc Thụy Tường rồi!”


Lời này của ông ta nghe qua như cảm khái vạn phần, người bên dưới nghe xong vẻ mặt đều biến đổi, đều hai mặt nhìn nhau.


Vương Đạo Lâm người này, ở trong này có thể nói là bá chủ một phương, tính tình ông ta thế nào, mọi người đều biết rõ. Ông ta thân là hội trưởng hội đồ cổ của tỉnh, lời của ông ta mọi người đều phải nghe, ai không nghe ông ta sẽ liên hợp lực lượng của tập thể hành hội mà chèn ép. Lúc trước, ông ta nói muốn mọi người coi Phúc Thụy Tường như người một nhà, lời này có thể cho rằng là lời khách sáo mà thôi, giờ phút này ông ta lại nói ‘ít có cơ hội để giúp đỡ Phúc Thụy Tường’, đây chẳng phải là đang ám chỉ, về sau muốn mọi người liên hợp lại, cô lập Phúc Thụy Tường?


Này, này…


Xem ra ông ta không bôi xấu được Phúc Thụy Tường, liền âm thầm lên tiếng .


Ông ta đây là nhất định muốn chèn ép Phúc Thụy Tường!


Đáng tiếc cho cô gái này, vừa rồi giám định tại chỗ thật là phấn khích, không thể thay đổi được vận mệnh vấp ngã của Phúc Thụy Tường ở Thanh tỉnh.


Trong lúc vô tình, ánh mắt mọi người nhìn Hạ Thược đã mang theo chút tiếc hận.


Mà Hạ Thược lại như hoàn toàn không phát hiện sự biến hóa của bầu không khí này, ngược lại giống như khiêm tốn trước khen ngợi của Vương Đạo Lâm, “Đâu có, Vương tổng quá khiêm nhường. Vương tổng nếu như có thể giúp đỡ Phúc Thụy Tường, chúng tôi đương nhiên là cảm kích không kịp. Khác không nói, trước mắt quả thật là có một chuyện, muốn nhờ Vương tổng giúp một việc”.


Vương Đạo Lâm sửng sốt, tất cả mọi người trong đại sảnh cũng sửng sốt, bao gồm Trần Mãn Quán cùng Mã Hiển Vinh.


Vương Đạo Lâm không ngờ Hạ Thược lại nương cây thang này mà đi xuống, thật sự có việc muốn nhờ mình giúp sao, nhưng lời đã nói ra miệng, ông ta cũng không tiện từ chối, chỉ đành không trâu bắt chó đi cày ha ha cười, hỏi: “Hạ tổng làm gì mà khách khí với tôi như vậy? Có việc gì muốn nhờ lão Vương tôi đây giúp, cứ việc mở miệng!”


Hạ Thược nhẹ nhàng gật đầu, ý cười bỗng nhiên trở nên có chút thâm sâu, nhìn chằm chằm vào mắt Vương Đạo Lâm cười nói: “Thật không? Vậy nhờ Vương tổng trước tháo chiếc kính bát quái phong thủy ngoài cửa hàng kia đi”.


Lời kia vừa thốt ra, mọi người lại sửng sốt.


Trần Mãn Quán nhíu mày, Mã Hiển Vinh vẻ mặt ngây ngốc, đột nhiên bắt đầu cảm xúc mênh mông — Ông có một loại dự cảm kích động!


Vương Đạo Lâm sắc mặt hơi hơi cứng lại, vẻ mặt cười hớ hớ kia lần đầu tiên có chút mất tự nhiên, “Lời này của Hạ tổng là có ý gì?”


Hạ Thược cười tủm tỉm, “Không có ý gì khác, chỉ là ngẫu nhiên phát hiện chiếc kính phong thủy của cửa hàng Vương tổng vừa vặn chiếu vào Phúc Thụy Tường chúng tôi, cho nên mới muốn thương lượng cùng với Vương tổng, tháo xuống?”


“Này, nói gì vậy!” Vương Đạo Lâm sửng sốt, “Hạ tổng, chiếc kính kia thì có ảnh hưởng gì tới Phúc Thụy Tường các người? Vật đó dùng để chiêu tài nạp phúc cho cửa hàng chúng tôi”.


“Chiêu tài nạp phúc? Chiêu tài mời thần tài, nạp phúc cung quy phúc, đều là vật đặt trong cửa hàng trong nhà, cần gì phải dùng tới kính phong thủy, đặt tại ngoài cửa hàng?” Hạ Thược vẫn cười tủm tỉm, giọng điệu tò mò.


“Này, này… Tôi đâu có biết? Tôi cũng chỉ là hỏi thầy phong thủy, mời đến ..”.


“Là thầy phong thủy nào? Bảo ông ta tới gặp tôi”. Hạ Thược bên môi gợi lên một nụ cười lạnh, khoanh tay nhíu mày, phong thái tự nhiên.


Mọi người bên dưới đã sớm vểnh tai lên nghe, lúc này mới giật mình ngây người, đều châu đầu ghé tai, thực rõ ràng là có người nhớ tới một tin đồn khác về Hạ Thược.


Nghe nói, cô còn là đại sư phong thủy! Hơn nữa, trong giới thượng lưu ở Đông thị rất có tiếng tăm!


Nghe nói, phàm là bói toán đoán chữ, phong thuỷ vận trình, việc gia đình hay đầu tư, đều thực tinh chuẩn!


Nghe nói, có không ít người trong giới thượng lưu ở Thanh thị là hộ khách của cô!


Đây là tình huống gì? Chiếc kính phong thủy Vương tổng dùng có vấn đề gì? Chiếc gương kia không ít người trên phố đồ cổ biết đến, không ít người nhìn thấy ông ta treo lên, hơn nữa ông ta cũng thường xuyên treo thứ này thứ kia, chẳng qua mỗi lần vị trí đều không giống nhau. Có người hỏi ông ta, ông ta đều nói là chiêu tài nạp phúc, có người học ông ta cũng muốn treo lên, ông ta lại nói vật này phải khai quang mới được, không khai quang không thể dùng. Vì thế liền có người hỏi ông ta từ đâu mà có được, ông ta lại luôn trả lời qua loa vấn đề này.


Mọi người cũng biết ông ta làm người giả dối, lòng dạ hẹp hòi, bởi vậy liền nghĩ rằng loại chuyện tốt này không muốn nói cho người khác biết. Vì thế qua khoảng thời gian cũng không có ai hỏi lại, dù sao đều là người mở cửa hàng, trong cửa hàng đều cung thần tài, hoặc là đặt con cóc vàng hấp tài, mọi người cũng hiểu được không thiếu chiếc gương như vậy, dần dần cũng liền đối với chiếc gương kia tập mãi thành thói quen.


Nhưng tối nay nghe nói như vậy, chẳng lẽ, chiếc gương kia có vấn đề?


Nghe ý của Hạ tổng, chiếc gương kia không phải dùng để chiêu tài nạp phúc?


Mọi người đều nhìn về phía Vương Đạo Lâm, Vương Đạo Lâm bị mọi người nhìn chằm chằm cuối cùng không còn cười hớ hớ được, mà là nhíu nhíu mày đầu, “Hạ tổng hỏi vị đại sư phong thủy ấy làm gì?”


“Không làm cái gì. Tôi chỉ là muốn gặp mặt hỏi một chút, khách hàng muốn chiêu tài nạp phúc, vì sao hắn ta lại đưa ra kính bát quái phong thủy? Hơn nữa, còn không phải là kính bát quái phong thủy bình thường! Kính bát quái phong thủy bình thường, chung quanh có Thiên Can chi, tiên thiên bát quái, hà lạc cửu tinh, xứng hai mươi tư tiết tạo thành, mặt trái có vẽ phù ‘Bát quái tổ sư, tứ phương quý nhân, ngũ lộ tài thần’. Mà chiếc kính bát quái ngoài cửa hàng của Vương tổng kia, vẽ Bạch Hổ thần tướng, tam xoa thần khí! Tam xoa bén nhọn, Bạch Hổ mang sát, mà còn từng khai quang, hướng thẳng về phía Phúc Thụy Tường chúng tôi! Tôi chỉ muốn hỏi một chút, vị phong thủy sư này, có thù oán gì với Phúc Thụy Tường chúng tôi sao? Nếu không, vì sao lại đưa cho Vương tổng chiếc gương như vậy? Không chỉ triệt tài, mà qua một thời gian dài, còn ảnh hưởng tới sức khỏe của Mã tổng của cửa hàng chúng tôi? !”


Hạ Thược cũng sửa đổi vẻ mặt cười tủm tỉm, chỉ về phía Mã Hiển Vinh đứng phía sau mình, cười lạnh một tiếng nhìn về phía Vương Đạo Lâm, “Trong một năm nay, tổng giám đốc Mã của chúng tôi nhịp tim bất ổn, ban đêm gặp nhiều ác mộng, tinh thần hoảng hốt! Tôi muốn hỏi Vương tổng một chút, người cho ông chiếc gương phong thủy này có thù oán với tổng giám đốc Mã sao?”


Trong đại sảnh im ắng, mọi người nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Hạ Thược, lại nhìn Vương Đạo Lâm có chút trở tay không kịp, rồi lại nhìn vẻ mặt tức giận của Mã Hiển Vinh, lúc này mới kịp phản ứng, tất cả đều ồ lên!


Cái gì mà kính chiêu tài nạp phúc, náo loạn nửa ngày hóa ra là dùng để hại người?


Thủ đoạn này, quả thực là quá âm ngoan!


Trên thương trường người cùng ngành có tranh đấu gay gắt là chuyện thường xảy ra, nhưng cũng không thể ở sau lưng sử dụng thủ đoạn âm hiểm như thế này đi? Nếu như quang minh chính đại phân cao thấp, người khác còn thua tâm phục khẩu phục, biết là khả năng không bằng người. Bị loại thủ đoạn này ảnh hưởng, cái loại thua thiệt này thế nào cũng không biết?


Thật là quá đáng!


Mọi người ở đây đều là những lão hồ li trên thương trường, cái gọi là vô gian bất thương, không phải ai cũng dám nói mình là lúc nào cũng cạnh tranh lành mạnh với người cùng ngành, một chút ngáng chân ngầm là không thiếu, nhưng loại ngáng chân này nghe qua lại khiến người ta rợn cả người, ngẫm lại những cửa hàng trên đường trước đây bị Vương Đạo Lâm để ý, không có cửa hàng nào là không ngã, chẳng lẽ, chính là dùng loại thủ đoạn này?


Mọi người cùng suy nghĩ lại, không khỏi đều nghĩ mà sợ, nếu như trước đây Vương Đạo Lâm để ý đến cửa hàng của mình, hôm nay mình còn có thể ngồi đây sao?


Vừa nghĩ như vậy, mọi người đều lòng đầy căm phẫn, vẻ mặt oán giận


Vương Đạo Lâm đương nhiên không ngờ tối nay lại thành ra thế này, ông ta nào dám thừa nhận? Lập tức làm ra vẻ nghiêm nghị, khí thế uy nghiêm nói: “Hạ tổng hỏi như vậy là có ý gì? Chẳng lẽ tôi đây muốn hại lão Mã? Hại Phúc Thụy Tường các người? Vương Đạo Lâm tôi đây tài sản có thể chống lại ba cái Hoa Hạ! Tôi cần gì phải làm như vậy? Tôi đã nói rồi, là thầy phong thủy mời tới cho tôi, tôi làm sao mà biết hắn ta cho mình loại đồ hại người thế này?”


“A? Vậy thì thật đúng là kỳ lạ. Trong phong thủy, kính bát quái phong thủy dùng để chắn sát – hóa sát, nếu như Vương tổng nói với người kia muốn là vật chiêu tài nạp phúc, đối phương sao có thể đưa ông vật như thế? Chiếc kính phong thủy ngoài cửa kia của Vương tổng đã được khai quang, có bản lĩnh khai quang cho vật, ngược lại không biết những kiến thức cơ bản nhất về phong thủy này? Người như vậy, cũng dám làm thầy phong thủy một phương? Vương tổng hãy gọi hắn ta tới đây, tôi muốn giáp mặt hỏi một chút, đây là người của môn phái nào, đệ tử của vị sư phụ nào? Dám hại người như vậy! Chẳng lẽ sẽ không sợ rước lấy nghiệp chướng?”


Hạ Thược nói là nói như vậy, nhưng ý tứ thì ai cũng nghe hiểu — có khả năng khai quang, mà ngay cả một chút kiến thức cơ bản ấy cũng không biết? Nếu không phải Vương Đạo Lâm rõ ràng muốn hại người, người ta sẽ đưa ông ta món đồ đó sao?


Vương Đạo Lâm bị chặn họng một câu nói không nên lời, làm trong nghề đồ cổ nhiều năm như vậy, lần đầu tiên ở trước mặt người khác ông ta có vẻ mặt khó coi như vậy, tức giận hừ một tiếng, “Hạ tổng đây là đang nói Vương Đạo Lâm tôi hại người? Mặc kệ cô có tin hay không, dù sao tôi không có làm! Thanh giả tự thanh!”


Hạ Thược gật đầu, mỉm cười, “Được! Vậy mời Vương tổng tháo chiếc kính phong thủy kia xuống, nếu không, Phúc Thụy Tường chúng tôi cũng có phong thủy sư! Đến lúc đó chỉ sợ là vì tự bảo vệ mình, không thể không treo một chiếc kính phong thủy ở bên ngoài, dùng để ngăn cản sát lực mà chiếc kính ngoài cửa của Vương tổng chiếu tới. Chẳng qua, hai muốn phân cao thấp, đến lúc đó có thể ảnh hưởng tới khí tràng phong thủy của cả con đường hay không, vậy khó mà nói “.


Cô vừa nói như vậy, bên dưới lại ồ lên một trận.


Lúc này lập tức có người đứng lên nói, “Vương tổng, ông vẫn là tháo chiếc gương kia xuống đi!”


“Đúng vậy! Hạ tổng đều đã nói như vậy rồi, ông vẫn là tháo xuống đi!”


“Mọi người đều là đồng hành, cùng buôn bán trên một con đường, cớ gì mà dùng mấy thứ này? Muốn cạnh tranh, công chính mà cạnh tranh!”


“Hơn nữa Vương tổng còn là hội trưởng hành hội, luận tài sản thì người trong tỉnh ai bằng được ông, cho dù là ở trong nước Vương tổng cũng là số một số hai! Cần phải đối phó với đồng hành như vậy sao?”


“Đúng vậy! Đúng vậy!”


“Lần tuyển cử tới của đồ cổ hành hội, thật sự là phải đánh bóng mắt rồi!”


Bốn phía vang lên những tiếng chỉ trích, không biết là ai nói ra một câu như vậy, Vương Đạo Lâm tức giận đến cả người đều run run .


“Được! Được lắm! Vương Đạo Lâm tôi đây lăn lộn trong ngành này nửa đời người, hôm nay chỉ vì một câu nói của một con nhóc, mọi người liền chỉ trích tôi! Các người đừng quên, cô mới là phong thuỷ sư! Phúc Thụy Tường có người như cô ta ở, đến lúc đó việc làm ăn của mọi người còn làm được hay không, mọi người cẩn thận suy nghĩ suy nghĩ đi!”


Nếu đã xé rách da mặt, Vương Đạo Lâm cũng không thèm giả vờ nữa, lúc này liền giận dữ bật cười nói.


Vừa nói như vậy, không khí trong đại sảnh quả nhiên biến đổi.


Hạ Thược cũng chỉ cười, khoanh tay tiến lên, “Chư vị tiền bối, mặc kệ là phong thuỷ sư vẫn là người làm ăn, làm người đều phải trước chú ý đến phẩm đức. Tổng giám đốc Trần chúng tôi làm phó hội trưởng hội đồ cổ đã nhiều năm, cách làm người của ông ấy như thế nào, ông ấy đối xử với người cùng nghề ra sao, hẳn là mọi người đều đã nhận ra. Hạ Thược tôi tuổi còn nhỏ, gia nhập ngành này không lâu, nhưng mọi người cũng có thể đi hỏi thăm, xem tôi đây ở Đông thị làm người thế nào? Phàm là người gặp khó khăn tới tìm tôi, tôi có từng từ chối qua hay không? Thương nhân nói thương nhân, Phúc Thụy Tường chúng tôi không cần những thứ gì khác cũng có thể làm tốt việc làm ăn. Trong cửa hàng các vị có cung thần tài, Phúc Thụy Tường chúng tôi cũng cung, cửa hàng chư vị không có, Phúc Thụy Tường chúng tôi quyết định sẽ không có! Hơn nữa, mọi người đều là đồng hành, sau này ai có việc gì cần cố vấn, cứ việc tới tìm tôi, tôi tuyệt không chối từ! Lời này các vị ở đây đều có thể làm chứng. Cái gọi là sống lâu mới biết lòng người, không sợ còn nhiều thời gian!”


Lời này vừa thốt ra, không khí trong đại sảnh lại thay đổi .


Đúng vậy, tổng tài của Hoa Hạ là một vị phong thuỷ đại sư! Người làm buôn bán, ai mà không có chuyện cần cố vấn đầu tư? Ai mà không có lúc vận khí không may? Cùng một vị đại sư phong thủy làm tốt quan hệ, chung quy so với đối đầu lợi hơn!


Hơn nữa, Trần Mãn Quán người này khác không nói, làm người là rất nặng nghĩa khí. Trước kia khi việc làm ăn của ông ta còn chưa thất bại, ai gặp khó khăn, cho dù là việc làm ăn tuần trước không tốt, phàm là người xưng anh gọi em với ông ta, người nào ông ta cũng không ậm ờ cho qua. Nếu như so với Vương Đạo Lâm, quả nhiên là cách một trời một vực.


Chẳng qua là vì Trần Mãn Quán tài sản không hùng hậu bằng Vương Đạo Lâm, thế nên đành phải làm chức phó hội trưởng hội đồ cổ. Nếu như dựa vào nhân phẩm để mà chọn, không có ai đi chọn Vương Đạo Lâm.


Những năm gần đây, mọi người sợ hãi Vương Đạo Lâm bá đạo đã muốn thành thói quen, luôn cảm thấy tài sản hùng hậu của ông ta là một bức tường khó mà đẩy ngã, vì thế chỉ đành nén nhịn. Đêm nay mới rõ ràng phát hiện, có một loại người, cô có thể ở bên ngoài những quy tắc ngầm này, thân phận siêu nhiên!


Vừa nghĩ thông suốt, mọi người đều thay đổi vẻ mặt, lúc này liền có người đứng dậy nói: “Hạ tổng nói rất đúng, làm người trước chú ý đến phẩm đức!”


“Hạ tổng tuổi trẻ đầy hứa hẹn, tối nay vừa thấy, khí độ trầm ổn, rất có phong cách quý phái! Cô nói rất đúng, sống lâu mới biết lòng người, mọi người ở cùng một chỗ thời gian dài, cô người là loại người nào, trong lòng mọi người đương nhiên đều biết”.


“Đúng vậy, hơn nữa tổng giám đốc Trần làm người trọng nghĩa, ở đây mọi người đều hiểu rõ”.


“Lời này nói thật sự”. Lục tục có người đứng lên, hướng Trần Mãn Quán chào hỏi, “Tổng giám đốc Trần, ông ở lại Thanh thị bao lâu? Anh em chúng ta nhiều năm chưa gặp mặt, hôm khác mời ông anh đi ăn bữa cơm!”


“Đây không phải đang ăn cơm sao?” Không biết là ai nói một câu, mọi người cười vang.


Không khí chuyển biến trái ngược, khen tặng, lôi kéo làm quen, không ngớt tiếng cười, liên tiếp, chỉ có Vương Đạo Lâm trơ trọi đứng đó.


Vương Đạo Lâm càng nhìn càng tức giận, càng nhìn sắc mặt càng đỏ, cả người run rẩy, gầm lên một tiếng: “Được lắm! Xem ra các người là người một nhà, Vương Đạo Lâm tôi đây đêm nay đến nhầm nơi! Được lắm, các người vui vẻ đi, tôi đi!”


Ông ta nổi giận đùng đùng bước xuống đài, cũng không quay đầu lại, phẩy tay áo bỏ đi.


Vương Đạo Lâm đi rồi, lại không có ai để ý ông ta, Hạ Thược lại ở trên đài nói vài câu, sau đó mới gọi người phục vụ mang đồ ăn lên.


Yến hội bắt đầu, Hạ Thược đi xuống kính rượu từng bàn, Trần Mãn Quán cùng Mã Hiển Vinh đi phía sau cô, nhìn mọi người đều đứng dậy lên tiếng khen tặng, Mã Hiển Vinh nhịn cười đến đau bụng, Trần Mãn Quán nhìn ông ta cũng buồn cười khẽ cười vài tiếng.


Mã Hiển Vinh vụng trộm nói: “Tổng giám đốc Trần, tôi phục rồi! Tôi hoàn toàn phục rồi! Tôi sống hơn nửa đời người, còn chưa từng bội phục qua người nào, tôi hôm nay thực là phục sát đất Hạ tổng! Ông nói xem bụng cô ấy sao mà nhiều khúc cong vòng, Vương Đạo Lâm bị cô tính kế bị chúng bạn xa lánh!”


Trần Mãn Quán tươi cười cảm khái, mang theo kiêu ngạo, “Ông Mã, đi theo Hạ tổng là một loại vinh hạnh, về sau ông sẽ biết, tôi nghĩ loại kinh hỉ này sẽ còn rất nhiều”.


Mã Hiển Vinh gật gật đầu, đúng vậy, quả thật là kinh hỉ!


Thảo nào mà sau khi biển hiệu của Phúc Thụy Tường được treo lên, Hạ tổng nhắc nhở ông không cần đi tìm Vương Đạo Lâm, coi như chiếc kính phong thủy kia không có. Ông ta còn tưởng rằng, cô bố trí gì đó trong cửa hàng, hóa giải sát khí trên chiếc kính đối diện kia, không ngờ cô cái gì cũng không làm, tối nay lại ra tay như vậy!


Ông nói cô thân là chủ tịch của Hoa Hạ, loại tiệc rượu tiếp đãi người cùng ngành này, cô căn bản không cần tự mình đến, thì ra là còn có chuyện như vậy! Cô đánh cho Vương Đạo Lâm một cái trở tay không kịp!


Lúc trước ông còn tức giận Vương Đạo Lâm tối nay tính kế Hạ tổng, tưởng Vương Đạo Lâm tối nay tiên hạ thủ vi cường, chiếm trước tiên cơ. Nào biết Hạ tổng tính kế còn sớm hơn ông ta, thâm hơn ông ta!


Nay xem ra, rốt cuộc là ai chiếm tiên cơ, ai đánh ai một cái trở tay không kịp?


Vốn tưởng rằng Vương Đạo Lâm mời Hạ tổng giám định đồ cổ tại chỗ, ra tay đủ ngoan, nào biết, Hạ tổng chiêu này mới gọi là ngoan!


Sau này, Phúc Thụy Tường không chỉ đứng vững gót chân ở giới đồ cổ Thanh thị, còn khiến Vương Đạo Lâm bị chúng bạn xa lánh, chọc cho nhiều người tức giận. Khi ai đều nghĩ Phúc Thụy Tường rơi vào tay Vương Đạo Lâm, tình thế lại xoay chuyển ngoạn mục!


Sau này, Vương Đạo Lâm ở trong ngành bị cô lập, cục diện ngành đồ cổ trong tỉnh nhiều năm có thể thay đổi hay không?


Mã Hiển Vinh nhìn kỹ theo bóng dáng Hạ Thược, cô gái này là một truyền kỳ, mà ông may mắn được đi sau cô, chứng kiến truyền kỳ sau này.


Tối nay, bữa tiệc chiêu đãi người trong ngành, là mở màn cho một hồi truyền kỳ.


Mà những người chứng kiến mở màn tối nay, sau khi bữa tiệc kết thúc, đem hiểu biết tối nay như gió thổi đi. Gần như chỉ trong một đêm, Thanh thị lại nổi lên một cơn gió về Hoa Hạ.


Không ít người đều bắt đầu tò mò, không ít người đều bắt đầu chờ mong, chờ mong một tháng sau, vào lễ Noel tối đó, vũ hội tuyên bố Hoa Hạ thành lập tại Thanh thị. Người được mời, không một ai bất mãn hay nghi ngờ, đều muốn gặp vị chủ tịch Hoa Hạ giống như truyền kỳ kia.


Mà vị chủ tịch tập đoàn Hoa Hạ truyền kỳ kia, sau khi bữa tiệc kết thúc, lại tê liệt ngã trong xe, buồn ngủ. Cho đến tận khi đến cổng trường, Trần Mãn Quán lay gọi tỉnh cô, cô mới vẻ mặt mơ hồ xuống xe, vẻ mặt mê mang bước vào trường, loạng choạng vào ký túc xá. Vốn nghĩ vào ký túc xá, liền leo lên giường ngủ, nhưng vừa đến cửa ký túc xá, lại nghe thấy trong ký túc xá truyền ra một tiếng thét chói tai!


“A! Quỷ!”


~ Hết chương 6 ~


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.