Phong Vũ Lan

Chương 4:




Mẹ nói là làm, sáng sớm hôm sau, mẹ đạp xe của bác lên huyện. Mẹ khảo sát nhiều ngày. Để không ảnh hưởng việc ruộng và chăm sóc tôi, mẹ chọn bán đậu phụ. Mẹ biết làm đậu phụ, xe ba bánh của bác có thể mượn, chỉ cần mua loa, bát và thìa dùng một lần, chi phí đầu tư không lớn.
Nhưng làng không ai ủng hộ mẹ. "Phố không thiếu người bán đậu phụ, ai mua của cô ta?" "Nếu dễ kiếm tiền, đã không đến lượt cô ta." Bà nội càng chế nhạo: "Đồ xui xẻo, còn mong kiếm tiền? Đừng để công an thu mất xe của em mày."
Dù nhiều lời phản đối, mẹ vẫn bắt tay vào làm. Kinh doanh không dễ. Suốt một tuần, mẹ đi từ sớm, về muộn, nhưng vẫn còn lại nửa thùng đậu phụ. Bà nội càng chế giễu: "Tìm người có con trai mà lấy, ngoan ngoãn làm mẹ kế tốt hơn, sao phải cố chấp làm gì." Bác trai và bác gái cũng nói: “Yến à, hay là bỏ đi, nhà họ Trương chưa ai kinh doanh thành công."
6
Mẹ không tin vào số phận. Mẹ nghiên cứu kỹ lưỡng và nghĩ ra cách. Mẹ cải thiện chất lượng đậu hũ, cho ra mắt món đậu hũ mặn, trước đó mọi người đều ăn đậu hũ ngọt, thậm chí còn có thể thêm ớt. Mỗi sáng mẹ đứng bán ở cổng trường trung học tư thục Nam Thành, nơi đông người qua lại. Mẹ cho lượng đậu nhiều, hương vị lại ngon. Học sinh truyền miệng nhau, chẳng mấy chốc mẹ đã mở rộng được thị trường.
Nửa tháng sau, đến ngày Quốc tế Thiếu nhi. Cuộc thi diễn thuyết của tôi diễn ra vào khoảng 11 giờ. Hơn 10 giờ, mẹ hối hả đến hội trường. Mẹ cúi thấp chạy đến bên tôi, mồ hôi chảy ròng ròng. Mẹ mở hộp giấy, lấy ra đôi giày công chúa màu trắng sáng lấp lánh. Cúi xuống giúp tôi đi giày, mẹ cười: "Vừa như in."
Tôi mang đôi giày công chúa và giành giải nhất. Đôi giày đó khiến tôi nhận được bao nhiêu sự ngưỡng mộ ở trường. Mặc nó, tôi cảm thấy mình thật sự trở thành một công chúa được yêu chiều. Duy chỉ có điều tiếc nuối là giày vừa khít, tôi lo lắng: "Mẹ, mẹ nên mua lớn hơn một cỡ, năm sau con còn mang được." Trẻ con lớn nhanh. Ở quê, người ta luôn mua quần áo, giày dép lớn hơn vài cỡ để có thể dùng được lâu. Mẹ nói: "Cứ thoải mái mang đi, năm sau mẹ mua đôi mới cho con."
Việc kinh doanh đậu hũ của mẹ ngày càng tốt. Từ một thùng thành hai thùng, hai thùng thành ba thùng. Bác gái có lúc rảnh cũng giúp mẹ, không phải giúp không, mẹ mua cho mợ một chiếc váy rất đẹp. Bác gái mặc đi khắp làng khoe: "Nhờ có em chồng, chứ chồng tôi không bao giờ nghĩ đến việc mua váy cho tôi."
Mẹ thực hiện lời hứa. Mua cho tôi quần áo mới, quần dài mới và rất nhiều... sách bài tập. Mẹ dặn dò tôi: "Con phải học chăm chỉ để thi đỗ đại học." "Con gái cũng phải thi đại học sao?" Khi đó, nhiều người trong làng đã đi làm công nhân ở các thành phố ven biển, thấy được thế giới bên ngoài, bắt đầu coi trọng giáo dục. Nhưng giáo dục vẫn là một đặc quyền. Ở làng, đó là đặc quyền của con trai. Con gái chỉ là dưỡng chất để nuôi con trai trong gia đình.
"Tất nhiên, con gái càng phải học tốt." Mẹ kiên định nói, "Nhiều học sinh ở trường Nam Thành là con gái. Ngày xưa nếu mẹ học nhiều hơn, đã sớm rời khỏi làng này."
Khi việc kinh doanh đậu hũ của mẹ phát đạt, mẹ cũng tự mua cho mình vài bộ quần áo mới. "Trước đây sống nhờ vào bố con, mỗi lần tiêu tiền là bà nội lại cằn nhằn. Giờ chúng ta tự kiếm tiền, tiêu tiền của mình, xem ai dám nói gì."
Mẹ chỉnh tề, trông rất phấn chấn. Dân làng ai cũng khen ngợi, tối đến bố còn gõ cửa. "Yến Tử, hôm nay em mặc đẹp quá." Nói xong, ông định vào nhà. Mẹ dùng thân chặn cửa, nhìn ra sau lưng bố cười nhạt: "Chị Triệu, chị đến đây làm gì?"
Bố giật mình quay đầu nhìn. Nhân lúc đó, mẹ đóng sập cửa, lạnh lùng nói: "Lưu Thịnh, trước đây anh ngủ với tôi vì anh là chồng tôi. Giờ chúng ta không còn liên quan, tránh xa ra."
Bố vẫn có chút tình cảm với tôi. Ông thỉnh thoảng lén đưa cho tôi ít tiền tiêu vặt hoặc mang về kẹo từ những chuyến đi xa. Nhưng tôi biết những thứ đó chỉ là phần thừa, phần lớn dành cho Tiểu Hoa, con riêng của bố. Bố còn hỏi tôi, mẹ có gần gũi với người đàn ông nào không. Tôi cười trả lời: "Mẹ rất được yêu thích, có nhiều người muốn cưới mẹ." Mỗi lần như vậy, bố tức điên.
Rồi tôi vào lớp tám. Trường cấp hai ở quê chất lượng dạy học rất kém, mẹ kiên định cho tôi đi học. Mỗi cuối tuần, khi mẹ lên huyện bán đậu hũ, còn đưa tôi đi học thêm. Nhưng mẹ dặn tôi đừng nói với ai trong làng. "Mọi người ở đây ăn no rồi rỗi việc, suốt ngày chỉ chọc ngoáy chuyện nhà người ta. Chúng ta tự cố gắng, đến khi thành công sẽ khiến họ bất ngờ."
Mẹ bận rộn như con quay. Ruộng vườn bao nhiêu việc, mỗi ngày còn phải bán đậu hũ. Tôi cũng rất bận. Bài tập không làm hết, lớp học thêm đắt đỏ, kỳ vọng của mẹ, tất cả đè nặng trên vai tôi. Tôi sợ phụ lòng, không dám lơ là.
Người làng thường chế giễu tôi: "Nhược Nam là tiểu thư khuê các, suốt ngày không ra khỏi nhà." "Nó trốn trong nhà học suốt ngày, chắc sau này thi vào Thanh Hoa hay Bắc Đại."
Lúc đó, góa phụ Triệu cuối cùng cũng có thai. Bà ta ôm bụng đi lại khoe khoang trước cửa nhà tôi: "Có người không sinh được con trai, đành đặt hy vọng vào con gái, con gái học nhiều để làm gì? Học giỏi không bằng gả tốt."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.