Bà Còm đăng ở Wattpad
Convert bởi Leo Sing ở Wiki dịch
Triệu Lăng ra lệnh phong tỏa Tiêu Phòng Điện.
Ngày ấy y nói: "Hồ gia và Từ gia, trẫm sẽ không buông tha một kẻ nào. Hoàng hậu không cần lo lắng, ở Tiêu Phòng Điện thành tâm sám hối đi."
Từ đó về sau, tôi không còn gặp lại y nữa.
Ngay cả Hà Thanh mà y cũng không muốn gặp.
Một khi đàn ông trở nên tàn nhẫn, thật sự kiến người lạnh thấu con tim.
Toàn bộ cung nhân của Tiêu Phòng Điện đã được thay thế bằng người của y.
Thải Quyên và Bảo Lê cũng mất hút.
Mười ngày sau, sứ thần Hán quốc về nước.
Ba tháng sau, quân Hán một đường công chiếm Tịnh Châu, xông vào Lạc Xuyên.
Chinh phục hơn một trăm tòa thành phòng thủ của Đại Ngụy.
Cùng lúc đó, Triệu Lăng phái binh bao vây diệt trừ hai nhà Hồ Từ, giết phụ thân tôi Hồ Chi Hạ, cậu tôi Từ Cẩn và một số người khác.
Tộc nhân còn lại của hai nhà Hồ Từ nhân lúc hỗn loạn chạy trốn, hợp cùng Hoài An Vương và vương thất tông thân cùng xuôi nam.
Họa loạn xảy ra quá nhanh, không kịp phòng ngừa.
Quả thực như tôi dự đoán, khi bị túm cổ áo bóp cổ họng, chư vương không hề nghĩ đến phải đồng tâm hiệp lực.
Bọn họ dứt khoát vứt bỏ Lạc Dương.
Triệu Lăng thua, Hung Nô khởi binh, trời cao không cho y cơ hội nắm quyền.
Chỉ trong vòng nửa năm ngắn ngủn, quân Hán công chiếm thành Lạc Dương.
Dọc đường cứ cướp cứ giết, tàn sát hơn ba vạn chư vương công hầu và đủ loại quan viên.
Nghe nói trong lúc chém giết, Hán quốc lại nổi lên nội chiến, Hán Vương Hô Diên Kỳ bị chính cháu trai Hô Diên Hoằng giết chết, chém đầu.
Hô Diên Hoằng trở thành tân kế nhiệm Hán Vương, giết luôn trưởng tử Hô Diên Táng của Hô Diên Kỳ.
Đã lâu lắm rồi tôi không gặp Triệu Lăng.
Mãi đến lúc này, y vẫn chẳng nhớ tới tôi.
Trước cuộc đại loạn, tôi gặp lại Thải Quyên và Bảo Lê.
Còn có Trịnh Tài tử, cô ta tới chào từ biệt, nói là quân Hán đã vào Lạc Dương, không chạy thì sẽ quá muộn.
Lửa cháy khắp thành, sắp lan tới hoàng cung.
Cung nhân chạy hết, Thải Quyên và Bảo Lê quỳ xuống khóc nghẹn ngào.
Tôi đã chuẩn bị tốt hết thảy, giao con gái Hà Thanh cho hai người họ.
Bọn họ từ nhỏ lớn lên cùng tôi, theo tôi từ Hồ gia đến hoàng cung, từ tiểu nha hoàn lanh lợi trở thành cung tỳ ổn trọng.
Những năm tháng mưa gió này, rất nhiều chuyện ngoài tầm kiểm soát, chúng tôi cùng nhau đi tới.
Thải Quyên khóc ròng: "Nương nương, chúng ta cùng nhau trốn, nô tỳ không thể để người ở lại một mình."
Tôi vuốt tóc Thải Quyên, cười buồn: "Ta trốn không thoát đâu, dẫn theo ta thì mọi người không ai chạy thoát."
Đại Ngụy sắp diệt vong, tôi là Hoàng Hậu, theo lý nên hy sinh cho tổ quốc. Vào wattpad có nhà bà còm.
Cách nửa năm sau, rốt cuộc tôi gặp lại Triệu Lăng.
Khi chúng tôi thành hôn, y vẫn là thiếu niên mười bảy tuổi.
Thời gian vụt trôi qua, Hoàng đế trẻ tuổi vẫn có vẻ mặt bình thản lạnh lùng như lúc ban đầu.
Trong điện không một bóng người, trống trải đến mức đáng sợ.
Thời điểm nhìn thấy tôi, đầu tiên y sửng sốt, đáy mắt chợt lóe lên một tia tức giận: "Hồ Mẫn Dung, sao ngươi còn ở đây?"
"Bệ hạ ở chỗ này, thần thiếp đương nhiên nên ở chỗ này."
"Mọi người đều chạy hết, vì sao ngươi không đi?"
"Ngài là Hoàng đế, thiếp là Hoàng Hậu, nên đi cùng nhau."
Y ngồi trên vị trí cao, tôi không hạ mình cũng không phản kháng, chỉ gật đầu nhìn y, ánh mắt bình tĩnh.
"Trẫm đối với ngươi như thế, còn gì đáng cho ngươi lưu luyến?"
"Vào hôm thành thân thần thiếp đã nói, phu thê đồng lòng tìm tới Hồng Mông. Lời nói khi mười bốn tuổi đến nay không hề thay đổi, Hồ Mẫn Dung nói được thì làm được."
Trong điện trống trải, thanh âm lượn lờ vang vọng, Triệu Lăng nhìn tôi, đỡ trán cười không ngừng.
Y cười thật lâu, cười đến mức nước mắt ứa ra. Sau khi nhìn tôi lần nữa, ánh mắt có chút ấm áp như băng nứt.
"Hoàng hậu à, đây là con đường nàng tự chọn. Vậy hãy vào trang điểm đi, giữ chút thể diện."
Tiêu Phòng Điện không còn ai.
Tôi thay một bộ hoa phục đoan trang, vẽ mày, bôi son. Nữ tử trong gương đồng vẫn diễm lệ như trước, ánh mắt quyết tuyệt.
Trước khi cung nhân giải tán, họ đã chuẩn bị rượu độc.
Trang điểm tươm tất, tư thái ung dung, tôi chậm rãi đứng dậy, bưng bầu rượu định đi Thái Cực Điện, không ngờ bên ngoài đột nhiên có động tĩnh khác lạ.
Thanh âm từ xa tới gần.
Quân Hán tới nhanh như vậy, khiến người ngạc nhiên.
Binh sĩ xâm nhập Tiêu Phòng Điện, túm lấy vạt áo tôi, hét to vui sướng:
"Hoàng hậu Đại Ngụy quả nhiên ở chỗ này. Nào, trở về phục mệnh!"
Bầu rượu rơi xuống đất, vãi ra một mảnh hỗn độn.
Từ Tiêu Phòng Điện đến Thái Cực Điện, tôi bị kéo lê dưới đất, vùng vẫy một cách tuyệt vọng, giống một con thú sắp bị giết thịt, thể diện mất sạch.
Cuối cùng tóc tôi hơi rối bù, trong sảnh Thái Cực Điện rộng lớn thấy rất nhiều quân Hán, đao kiếm lóa mắt, cùng với trượng phu Triệu Lăng.
"Bệ hạ."
Tôi run rẩy lết về phía y, bổ nhào vào lòng y:
"Bệ hạ, kết thúc rồi, hết thảy đều kết thúc, thiếp mang theo đoản kiếm..."
Tôi vừa lôi ra đoản kiếm long lân trong ngực áo, đột nhiên bị Triệu Lăng đánh rớt xuống đất.
Đồng thời, y đẩy tôi ra.
Dùng sức quá lớn, khiến tôi đột nhiên không kịp phòng ngừa.
Khi phục hồi tinh thần, tôi thấy người chồng ngôi cửu ngũ quỳ gối trước thủ lĩnh quân phản loạn, phủ phục:
"Hán Vương, Hoàng hậu đã ở chỗ này, tùy người xử trí, đừng giết trẫm, tha cho ta."
Biến cố xảy ra thình lình khiến tôi kinh hãi, sắc mặt trắng bệch.
Tôi lẩm bẩm: "Bệ hạ nói gì thế? Đại phu chết cho chúng dân, sĩ tử chết cho thể chế, quốc quân chết cho xã tắc, đây là chuyện thiên kinh địa nghĩa, bệ hạ nói năng lộn xộn nhảm nhí gì vậy?"
Y không trả lời tôi, cũng không ngoảnh lại, giữ nguyên tư thế quỳ, đưa lưng về phía tôi, hai vai run rẩy kích thích.
Tôi đột nhiên nổi điên nhào về phía y, túm cổ áo y mà lắc, cố gắng làm y tỉnh lại.
"Triệu Lăng, ngài điên rồi sao, có phải ngài đã điên rồi? Ngài là Hoàng đế Đại Ngụy, thiếp là Hoàng hậu, giang sơn diệt vong, thiếp không sợ chết, sao ngài có thể quỳ xuống trước hắn cầu sống?"
Rốt cuộc y chịu nhìn mặt tôi, nhưng tôi nằm mơ cũng không ngờ được, khi tôi nhìn vào đôi mắt đỏ quạch của y chỉ thấy lóe lên tia chán ghét, cùng với giọng nói âm hàn đến tận xương:
"Phá nát non sông rồi muốn trẫm chết, Hồ Mẫn Dung, ngươi không cảm thấy nực cười hay sao, gia tộc các ngươi làm hại trẫm còn chưa đủ à?"
"Phụ thân ngươi Hồ Chi Hạ, nhà ngoại Từ gia, cùng với Lương Vương cá mè một lứa, giết vương huynh của trẫm, hại phủ Ấp Vương cửa nát nhà tan, ép bức trẫm làm con rối nửa đời, vì sao trẫm phải chết? Quyền lực thật sự của ngôi vị hoàng đế chưa bao giờ trao vào tay trẫm, giang sơn cũng không phải của trẫm! Đại Ngụy diệt vong toàn do Từ Tuân thông đồng với địch phản quốc, có liên quan gì tới trẫm?"
"Hồ Mẫn Dung, ngươi thất thân với Lương Vương, hiện tại giả làm con khỉ trinh tiết ngọc nữ gì đó tới lừa gạt trẫm? Cả nhà ngươi chính là con chó của Lương Vương, Hồ gia hại chết Tống Tu nghi của trẫm, một xác hai mạng, ngươi càng oai phong hơn, lặng yên giết chết A Nhàn. Hồ Mẫn Dung, ngươi khiến trẫm ghê tởm..."
"Trẫm hận ngươi, đâu thể nào cùng ngươi sống cùng nhà chết cùng huyệt? Chốn hoàng tuyền, trẫm chỉ nguyện vĩnh viễn không gặp lại ngươi!"
Cảm giác sụp đổ trong nháy mắt giống như bị người ụp một chậu nước đá lên đầu, lạnh thấu xương, đau đớn lan tràn khắp người.
"Triệu Lăng, ngài hận thiếp?" Tôi thất hồn lạc phách.
"Không sai, ta hận ngươi."
Triệu Lăng đỏ mắt, nghiến răng nghiến lợi: "Hồ thị Mẫn Dung, trời sinh phượng mệnh, chẳng phải ngươi sinh ra để làm Hoàng hậu? Hiện giờ Đại Ngụy diệt vong, ta không còn là Thiên tử, độc phụ ngươi sống hay chết có liên quan gì đến ta?"
"Triệu Lăng, ngài biết bản thân đang nói gì sao?"
Một trò khôi hài, xuyên suốt.
Tôi run bần bật, mặt mày trắng bệch, khẳng định cực kỳ giống vai hề trong gánh hát.
Cho nên vị Hán Vương trẻ tuổi kia mới có thể vô cùng hứng thú đứng xem diễn, cuối cùng kề đao lên cổ Triệu Lăng:
"Hoàng đế Đại Ngụy, thứ ta muốn không chỉ là phụ nữ, ngọc tỷ truyền quốc ở đâu?"
Triệu Lăng mặt mày tái xanh: "Ở trong tay Hoài An Vương Triệu Hằng, bọn họ cầm ngọc tỷ chạy xuống miền nam. Đám người Hoài An Vương toàn ở phương nam, bọn họ muốn nâng đỡ con cháu tông thất đăng cơ, thành lập chính quyền mới."
"Ồ? Nếu là như vậy, giữ lại ngươi có ích lợi gì?"
Hô Diên Hoằng nhếch khóe miệng, kiếm trong tay đè mạnh thêm vài phần.
Triệu Lăng đẩy tôi về phía trước mà không cần suy nghĩ:
"Mẫn Dung của gia tộc họ Hồ ở Thái Sơn, chẳng phải các ngươi luôn muốn nàng sao? Từ Tuân phán nàng trời sinh phượng mệnh, chẳng lẽ Hán Vương không cảm thấy nàng quan trọng hơn ngọc tỷ?"
Tôi nửa nằm sấp trước đôi ủng đen, chật vật ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của Hô Diên Hoằng.
Hắn nhướng mày, thản nhiên nói: "Nữ tử này một lòng cùng ngươi hy sinh cho tổ quốc, coi như có vài phần khí tiết, bổn vương nguyện ý thành toàn nàng."
Thanh kiếm kia, từ cổ Triệu Lăng chuyển sang cổ tôi.
Gã đàn ông gương mặt sắc nét mang nửa dòng máu Hung Nô, góc cạnh rõ ràng, khóe miệng dày đặc ý cười.
"Hoàng hậu Đại Ngụy, nếu nàng muốn chết, bổn vương để nàng chết trong sạch, nhưng nàng phải nghĩ kỹ, chết vì một người đàn ông như vậy, có đáng giá hay không?"
Không đáng giá, đương nhiên không đáng giá.
Tôi như con rối, bị người giật dây cả đời, chưa bao giờ nhận được nửa phần thật tâm.
Cuộc sống hoang đường như vậy, có gì đáng giá để tôi cược cả tánh mạng?
Chân tình bị người giẫm đạp, hóa ra là mùi vị này.
Tôi cười thành tiếng, cười đến mức nước mắt ứa ra, ngẩng đầu hỏi Hô Diên Hoằng: "Nam tử trên thế gian toàn kẻ bạc tình, Hán Vương so với y tốt hơn bao nhiêu?"
"Một tên vua mất nước, làm sao có thể so với bổn vương?"
Hô Diên Hoằng nheo mắt, con ngươi nâu thẫm thay đổi thất thường, như là đôi mắt của loài sói: "Mạnh hơn bao nhiêu, tất nhiên phải thử mới rõ được."
"Hán Vương cũng biết, bổn cung là Hoàng hậu Đại Ngụy, là Mẫn Dung của gia tộc họ Hồ ở Thái Sơn, là trời sinh phượng mệnh, chỉ có thể làm Hoàng hậu!"
"Đương nhiên, nếu không phải như thế, bổn vương đâu cần bắt sống nàng."
Hô Diên Hoằng cười nhẹ, ánh mắt đảo qua binh lính Hung Nô trong đại điện, cùng với binh mã càng lúc càng nhiều ngoài điện.
"Chuyện đã đi đến nước này, bổn vương cũng không tiện giải thích, sống hay chết hãy tự mình lựa chọn."