Phù Dung Trì

Chương 3: Hoàng hậu và Đức phi




妾薄命
漢帝重阿嬌,
貯之黃金屋.
咳唾落九天,
隨風生珠玉.
寵極愛還歇,
妒深情卻疏.
長門一步地,
不肯暫回車.
雨落不上天,
水覆重難收.
君情與妾意,
各自東西流.
昔日芙蓉花,
今成斷根草.
以色事他人,
能得幾時好.
Thiếp bạc mệnh
(Lý Bạch)
Hán đế trọng A Kiều,
Trữ chi hoàng kim ốc.
Khái thoá lạc cửu thiên,
Tuỳ phong sinh châu ngọc.
Sủng cực ái hoàn yết,
Đố thâm tình khước sơ.
Trường Môn nhất bộ địa,
Bất khẳng tạm hồi xa.
Vũ lạc bất thướng thiên,
Thuỷ phúc trùng nan thâu.
Quân tình dữ thiếp ý,
Các tự đông tây lưu.
Tích nhật phù dung hoa,
Kim thành đoạn căn thảo.
Dĩ sắc sự tha nhân,
Năng đắc kỷ thời hảo.
- Dịch thơ-
Vua Hán quý A Kiều
Nhà vàng cho ở đó
Cười nói lộng trời cao
Châu ngọc bay theo gió
Chuộng lắm, yêu phai nhạt
Ghét nhiều, tình vắng hoe
Trường Môn một bước đất
Đành chẳng tạm quay xe
Mưa rơi không giọt ngược
Nước đổ vớt tro đầy
Tình chàng cùng ý thiếp
Đôi ngả chảy đông tây
Thuở trước hoa phù dung
Nay thành cây đứt rễ
Nhan sắc hiến cho người
Mấy đời tươi mãi thế
Phần VII: Kiếp trước, kiếp này, Phù Dung tái sinh vẫn phù dung
- Muôn tâu hoàng thượng, đã có tin tức điều tra chính xác. Trước ngày U Trì xảy ra chuyện, Đức phi đã sai một nô tài xuất cung mua ít đồ đạc. Tên nô tài này là do Đô gia bí mật nhét vào, làm thái giám hầu cận bên Đức phi. Một quầy bán nông cụ trong thành cũng xác nhận đã bán số lượng lớn thuốc diệt cỏ cho một nam nhân có giọng nói đàn bà. Theo như mô tả của họ người này đích thật là hắn. Còn có...
Phong đang nói thì ngừng lại, hơi do dự nhìn hoàng đế.
- Còn gì nói hết ra.
- Thưa... Chuyện này... Cũng có chút liên quan đến hoàng hậu...
- Hoàng hậu?
Ca Dương nhướng chân mày, ánh mắt bắn ra tia lãnh đạm.
- Vâng, lúc nô tài kia hành sự, có hai cung nữ ở Phượng Hòa điện phát giác. Chỉ là... Không hiểu sao không khai báo lại...
Ca Dương im lặng hồi lâu, ánh mắt càng lúc càng giá lạnh. Hắn nhìn chậu sen bên cửa sổ, tay vô thức xoay xoay chiếc nhẫn đầu rồng.
- Nữ nhân Đô Thư Kỳ này, thật là không thông minh. Chẳng biết vị trí của mình ở đâu, đã ngu mà còn hay làm liều. Loại người này... Trẫm sẽ không giữ lại. Đô gia? Haha... Đô gia là cái thá gì dám đưa người vào cung của trẫm? Đô Dư Mân một thân chính khí mà lại sinh ra bầy con cháu tầm thường như vậy...
- Bệ hạ muốn xử lý bọn họ thế nào?
Ca Dương hít sâu một hơi, từ trên ghế đứng dậy.
- Tạm thời trẫm cần Đô lão tướng trấn giữ Bình Thành, nhà họ Đô cảnh cáo sơ sơ là được. Còn Đức phi...
Ca Dương bỗng nhiên nở nụ cười, căn phòng như phảng phất sắc xuân rập rờn. Chỉ có Phong đi theo hắn nhiều năm mới thấu hiểu phía sau khuôn mặt vui vẻ kia có bao nhiêu hiểm ác...
Vài ngày sau đó, hoàng cung đồn đại Đức phi nương nương mang số sát sanh. Xung quanh Phiêu Di cung, cây cối con vật đột nhiêu chết hết, mùi xác thối rữa gay gay. Còn kinh khủng hơn gấp mấy lần cái đầm U Trì vài tháng trước. Ai đi đến gần cũng phải bịt mũi chọn đường vòng. Hoàng thượng lo lắng Đức phi sẽ khắc chết cung nhân và triều thần nên ra lệnh giam lỏng. Mỗi ngày Đô Thư Kỳ thức dậy đều thấy có chuột chết trên giường, ăn cơm thấy có giun dòi nấu chung với thịt cá, lúc tắm trong bồn thình lình nổi lên một cái sọ người, khắp cung điện đâu đâu cũng hôi thối, tùy tiện đi vài bước sẽ giẫm phải xác mèo xác chuột, xác rắn xác chim gì đó... Nàng ta trải qua những tháng ngày như địa ngục, tinh thần hỗn loạn, không ăn uống mà chỉ ói mửa, cả người gầy xọp đi, tóc tai xơ xác, còn đâu là Đức phi nương nương xinh đẹp cao quý ngày nào.
Nghe nói chuyện của Đức phi khiến bệ hạ rất đau lòng, không tiếc công sức đi tìm khắp nơi một nhóm đạo sĩ đến giúp nàng trừ tà. Chẳng rõ quá trình trừ tà này diễn ra thế nào, chỉ nghe tiếng nàng ta gào khóc vang lên giữa đêm, còn có tiếng van xin, tiếng mắng chửi...
Vào một buổi sáng không khí trong lành, đột nhiên Ca Dương rảnh rang tới thăm hoàng hậu. Triệu Tiếu Vy vẻ mặt bất an cung kính nghênh đón. Sau bữa điểm tâm, Ca Dương lấy ra một món đồ chơi khoe với nàng.
- Hậu nhìn xem, thứ này gọi là con rối, trẫm cảm thấy nó rất thú vị nên bảo Tiểu Ninh Tử làm một cái. Tối hôm qua rõ ràng trẫm để nó ở trên bàn, vậy mà sáng nay lại thấy nó nằm dưới gối. Một con rối không biết vâng lời! Hậu nói đi, đối với loại rối hư hỏng này, ta phải xử lý thế nào?
Tiếu Vy ngẩng đầu nhìn hoàng đế, đôi mắt trong veo đã u ám mấy phần, môi cắn chặt mà vẫn run run. Ca Dương dịu dàng cười, tay vươn ra mân mê làn da trắng nõn.
- Vy Vy, nàng có muốn nghe lời thật lòng không?
Triệu Tiếu Vy thấy sống lưng lạnh buốt, cố giữ bình tĩnh nặn ra nụ cười tái mét.
- Thần thiếp... Xin rửa tai nghe...
- Uhm... Trẫm thực sự thích nàng!
-...
- Trẫm thích... Điệu phù dung nàng múa, thích giọng nói êm ái, thích mái tóc dài này, cũng thích cả những bộ váy hồng nàng mặc, thích cái tính khiêm tốn biết ẩn nhẫn, biết làm người khác vui lòng... Vy Vy, trẫm đã nói rất nhiều lần và đây là lần cuối cùng: Nàng là hoàng hậu. Trẫm sẽ để nàng làm Hậu dù có chuyện gì xảy ra. Một hoàng hậu thì có bổn phận gì?
Ca Dương thình lình đá văng cái bàn cản trở giữa họ, kéo mạnh Triệu Tiếu Vy vào lòng. Cung nhân hoảng sợ quỳ xuống hết, cả điện Phượng Hòa im phăng phắc, ngay cả gió cũng không dám thổi. Triệu Tiếu Vy sắc mặt nhợt nhạt, hai dòng lệ trong suốt, hàng mi run rẩy. Chỉ thấy bệ hạ rất nhẹ nhàng, rất dịu dàng ôm nàng, môi kề bên tai nỉ non như là tâm tình, như là thổ lộ:
- Vy Vy... Trẫm còn muốn nàng múa Phù Dung Lưu Hương, bây giờ ngoài nàng ra... Không còn ai múa cho trẫm xem nữa. Trẫm thật sự thích nàng, hãy biết cách sử dụng khôn ngoan đối với lòng khoan dung này. Trẫm không phải người vô ơn bạc nghĩa, cũng không phải máu lạnh vô tình... Chỉ cần đừng trái ý trẫm, đảm bảo sẽ có bạc vàng nhung lụa, phú quý vinh hoa... Nàng thích những thứ này chứ? Nếu không thích, trẫm chỉ đành xin lỗi bởi vì đây là cái giá lớn nhất trẫm trả cho nàng, hoàng hậu à!
Triệu Tiếu Vy chầm chậm mở mắt. Ca Dương đang ôm nàng, gần sát đây thôi, hơi thở cũng quẩn quanh một chỗ nhưng mà... Vy Vy thấy cả người đều lạnh, tim lạnh, lòng lạnh... Vòng tay này vừa lạnh vừa đau. Vì sao người ở rất gần mà lại quá xa? Triệu Tiếu Vy điều hòa hơi thở, cũng thầm thì đáp lại.
- Bệ hạ, thần thiếp... Đã hiểu. Nếu thiếp làm gì sai, mong bệ hạ hãy thứ tha một lần!
Ca Dương khẽ cười, một tay vuốt ve chiếc cổ trắng nõn.
- Hậu đã biết trẫm khoan dung với nàng thế nào mà? Chuyện lần này trẫm cũng biết nàng sai ở mức nào, tha thứ thì có thể nhưng... Lòng tin thì mất rồi! Nàng đã lỗ to đó Vy Vy à, từ giờ về sau, ta sẽ không để lại hai chữ “tin tưởng” ở bên nàng nữa. Thật đáng buồn, nhớ ngày ấy nàng đến đây, là một quận chúa nho nhỏ vừa trong sáng vừa hiền lành, còn hiểu chuyện. Hoàng cung nhơ nhuốc như vậy sao? Thoáng chốc cũng nhuộm bẩn Vy Vy của trẫm rồi...?
Triệu Tiếu Vy lại nhắm mắt, ép hai giọt lệ cuối cùng chảy ra. Khi mở mắt lần nữa, nó cũng mang một mảng lãnh đạm y hệt hoàng đế.
- Đa tạ bệ hạ tha mạng, lòng tin của ngài thần thiếp cũng không cầu, chỉ hy vọng sẽ không rước về thêm hoài nghi.
Ca Dương gật đầu, làm như vui vẻ kéo nàng ngồi dậy, ra lệnh cho cung nhân:
- Chuẩn bị nước rửa mặt cho hoàng hậu, lấy phượng bào để nàng thay!
Triệu Tiếu Vy y như con rối ngoan ngoãn rửa mặt, thay y phục, sau đó Ca Dương dẫn nàng đến Phiêu Di cung. Tiếu Vy nhìn con đường rải rác xác chết, cỏ cây mục nát, lòng lại lạnh thêm một tầng. Nàng xin thề, nàng sợ nhất trên đời chính là bóng lưng ung dung ở trước mặt. Ngài hoàn toàn khác biệt so với hình tượng mà nàng ảo tưởng dựng lên. Có lẽ người nàng yêu chỉ là vị Tam hoàng tử trong lúc nàng ô nhục nhất đã khẳng khái tuyên bố cưới nàng. Còn hoàng đế ở đây... Hắn không phải chàng! Một kẻ âm u tàn độc như Ca Dương nàng không bước vào nổi, không thuần hóa nổi. Trên đời này cũng không ai có thể đến gần trái tim ngài chăng?
Hoàng cung sâu tựa biển, ngài là vị Long Vương, nàng là loài cá vô danh. Cá nhỏ phải biết bơi đúng hướng, không thể đi ngược dòng chảy mà vua của biển tạo ra!
.
.
Khi họ đi vào tẩm phòng của Đô Thư Kỳ, cả phòng ngột ngạt hôi hám. Bệ hạ ra lệnh mở cửa sổ, chút gió thanh mát làm dịu bớt cơn buồn nôn. Thư Kỳ ngồi trong góc giường, quấn cái chăn to, mắt dại ra không phát hiện có người đến. Ca Dương vẫn nụ cười nắng xuân như thế, không ngại dơ bẩn ngồi xuống giường, tay xoa xoa gạt gạt lọn tóc rối bù, ôn hòa hỏi nàng ta.
- Ái phi, vẫn chưa khỏe lên à?
Đô Thư Kỳ nghe tiếng nói, ngạc nhiên giương mắt nhìn sau đó nàng ta như lấy hết mười phần sức lực nhào vào lòng Ca Dương, khóc đến tê tâm liệt phổi.
- Hoàng... Hoàng thượng... Thần thiếp khổ quá, hoàng thượng thả thiếp ra đi, giết hết bọn chúng đi. Bọn hạ nhân hèn mọn, bọn đạo sĩ kinh tởm! Phải lăng trì xử tử, băm thây róc xương... Huhuhu hoàng thượng, hoàng thượng,... Thiếp chịu không nổi nữa, chàng đừng rời bỏ ta!
Ca Dương đau xót vỗ về, càng khiến Đức phi ra sức gào to hơn. Hắn đẩy nhẹ nàng ra, nhìn kĩ khuôn mặt rồi tức giận quát mắng.
- Nô tài chết tiệt! Tại sao không chăm sóc nương nương, không trang điểm cho nàng? Nhìn xem nàng đã thành cái dạng gì rồi, thật là ủy khuất cho ái phi!
Triệu hoàng hậu đứng một bên nhìn, mặt không biểu cảm. Các cung nữ nô tài đều đúng thời hợp lý mà quỳ xuống nhận lỗi. Đô Thư Kỳ chỉ vào bọn họ tố tội
- Nó, nó, còn nó nữa... Hôm qua dám đè đầu bản cung vào chậu nước, nó không cho ta ăn cơm, nó nhốt ta trong cũi chó! Hoàng thượng,... Bọn chúng muốn tạo phản, chàng giết hết đi, phải giết hết mới làm thiếp hả dạ.
Ca Dương gật đầu, vỗ vỗ lưng nàng.
- Được, được, ái phi đừng giận. Người đâu? Lôi hết bọn nô tài này ra ngoài cho trẫm!
Đỗ Thư Kỳ nét mặt mừng rỡ, thỏa mãn, hạnh phúc chui vào lòng hắn. Nàng không để ý rằng Ca Dương chỉ nói “lôi ra ngoài’ chứ không đánh, không giết gì cả. Ca Dương cúi đầu nhìn nữ nhân trong ngực, vừa yêu thương vừa hờn dỗi xoa xoa mặt nàng.
- Ái phi xem này, sáng dậy còn chưa chải đầu trang điểm. Đến đây, đến đây, trẫm sẽ giúp nàng...
Hắn kéo Đô Thư Kỳ đến trước gương, ngón tay nhanh nhẹn quét một mảng son đỏ, bôi lên môi nàng ta.
- Phải thoa son, búi tóc, cài trâm, như vậy mới là Đức phi nương nương.
Thư Kỳ mê muội nhìn hoàng đế, không thấy hình ảnh nàng trong gương rất xấu xí, son bôi cả xuống cằm, dính lên cánh mũi, tạo thành một cục đỏ ngòm. Triệu Tiếu Vy đứng phía sau, lạnh run người nhìn bệ hạ. Đôi mắt từ ái như vậy, giọng nói dịu dàng như vậy... Thực chất là một dã thú đội lốt thần tiên! Nàng không nhìn được nữa, mắt chuyển xuống sàn nhà, chỉ còn nghe tiếng nỉ non ôi ả...
- Ái phi... Sao cổ nàng bầm tím vậy?
- Dạ... Đây... Đây là... Thiếp vô ý bị té!
- Phải không? Sao cánh tay cũng bầm?
- Là... Là bọn hạ nhân làm đấy!
- Ừ... Hôm trước mấy đạo sĩ trẫm gửi tới có giúp nàng trừ tà không?
- Họ... Họ... Có, có ạ!
- À, thế giúp bằng cách nào?
Đức phi run rẩy nhớ lại cảnh tượng đêm đó. Nàng còn chưa viên phòng với hoàng thượng nhưng mà bọn họ đã... Ca Dương nhìn ra sự sợ hãi trong mắt Thư Kỳ, vờ nghiêm túc nói một câu.
- Trẫm ghét nhất là thứ đàn bà dơ bẩn. Nữ nhân không trong sạch đều bị ném vào lãnh cung!
Thư Kỳ sợ tái mặt, liền quỳ xuống ôm chân cầu xin.
- Đừng, bệ hạ đừng! Chính là cái lũ đạo sĩ giả mạo hôm đó. Bọn chúng... Bọn chúng...
Đô Thư Kỳ không tài nào nói ra được, nàng không dám thừa nhận mình đã bị lăng nhục, không còn xứng đáng với hoàng thượng.
- Trẫm biết!
Ca Dương bỗng trả lời như vậy, Đức phi ngơ ngác nhìn lên. Nàng thấy hoàng đế cười, thấp thoáng hiện ra hàm răng trắng đều. Một cảm giác kinh dị như cơn ác mộng...
- Trẫm biết bọn chúng không tốt. Haiz... Đã dặn dò nhẹ tay không để lại nhiều thương tích mà! Cảm giác thế nào, hay ái phi thấy bốn người còn chưa đủ?
Đô Thư Kỳ chết trân tại chỗ, tay từ từ buông ống quần hắn ra, run rẩy. Ca Dương không nhìn, hắn quay lại nói với hoàng hậu.
- Vy Vy, trẫm giao Đức phi cho nàng chiếu cố. Phiêu Di điện này nguyên khí u ám, nên dọn ra ngoài. Trước mắt tỷ muội các nàng ở cùng nhau đi! Bây giờ trẫm có việc, phải đi trước, ái phi cứ thong thả...
Ca Dương phủi tay áo đi nhanh ra cửa. Trong phòng chỉ còn lại hai nữ nhân. Triệu hoàng hậu giương mắt nhìn Đô Thư Kỳ, tuy nàng ta thật thảm nhưng cũng không thông cảm nổi. Đức phi đờ đẫn ngồi dưới đất, lúc sau thì có tiếng cười, cười thầm, cười nhỏ, cười to, gào la mà cười... Sau này người ta đồn đại ở Phiêu Di cung nửa đêm thường có yêu nữ cười giỡn, âm thanh rất ma quái!
.
.
Tiểu Ninh Tử bưng chậu nước vào, đứng một bên nhìn bệ hạ rửa tay, chà chà, cọ cọ, đến nổi da hồng lên cũng không chịu ngừng.
- Hoàng... Hoàng thượng?
Dứt lời, Ca Dương gạt đổ chậu nước, sàn nhà lênh láng một mảng. Hắn ôm tay, từ từ ngồi xổm trên vũng nước, thều thào hỏi Ninh thái giám:
- Ngươi có thấy... Trẫm giống như con quỷ dữ không?
Tiểu Ninh Tử ngây dại, lúc sau cũng ngồi chồm xuống trước mặt bệ hạ, thành thật đáp.
- Hoàng thượng... Nô tài đi theo ngài nhiều năm, nô tài nghĩ... Bệ hạ quả có chút đáng sợ nhưng mà... Ngài không hề giống “quỷ”. Đức phi kia từ ngày vào cung đã đánh chết biết bao cung nữ, thái giám. Loại đàn bà này đáng bị đối xử như thế! Hoàng thượng tức giận, cứ việc rút giận, đó là nhân quả nàng ta phải chịu!
Ca Dương chầm chậm nâng mắt nhìn, sự thâm độc đã qua đi, chỉ còn lại một vùng tịch mịch.
- Tiểu Ninh Tử, trẫm cảm thấy... Rất khó chịu, rất muốn giết ai đó cho hả dạ. Người như vậy không phải quỷ khát máu thì là gì? Nàng từng nói... Sẽ không bao giờ yêu một người độc ác như ta. Nàng nói ta không đáng để ai thương xót. Nàng còn nói... Dù có chết cũng không muốn nhìn thấy ta, không muốn bị bàn tay bẩn thỉu của ta chạm vào... Tiểu Ninh Tử, trẫm rất tồi tệ, rất dơ bẩn phải không?
Ninh thái giám muốn nhảy dựng lên, bệ hạ hôm nay rất lạ. Từ chỗ Đức phi về thì tinh thần bất thường. Là “nàng” nào đã nói những lời tuyệt tình như vậy? Là ai có bản lĩnh làm cho Chu Lạc Ca Dương cũng phải nghi ngờ bản chất của chính mình? Tiểu Ninh Tử bàng hoàng nhìn bệ hạ của hắn ngồi xổm cúi mặt, tự nhiên hắn muốn giơ tay an ủi ngài. Tấm long bào ngài mặc là biểu trưng cho một đấng nam nhân trị vì thiên hạ, sao ngài có thể giống như năm ba tuổi bị Thái hậu đánh mà tủi thân khóc lóc thế này?
Hoàng thượng, nếu ngài thực là quỷ thì chính là con quỷ cô đơn nhất.
Hoàng thượng, nếu ngài là một vị thần thì cũng là thần cô mịch nhất.
Hoàng thượng, nô tài chỉ mong trước khi nhắm mắt có thể thấy ngài bình yên ngả vào lòng ai đó, một người có thể xoa dịu linh hồn của ngài, chấp nhận con người của ngài, cho dù nó đen tối và u ám đến dường nào!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.