Phù Dung Vương Phi

Chương 1: Phù dung huyết án




Gió thổi lạnh buốt thê lương làm con người ta sợ hãi. Kinh thành đã gần vào đông giá buốt, lá rơi bay bay, cỏ cây xơ xác tiêu điều. Đêm đen, hẳn là gia đình ăn xong nên một nhà hòa thuận vui vẻ, lạ thay nơi ngã tư đường, vốn luôn đèn đuốc sáng trưng, phố phường tấp nập nay lại một cảnh vắng vẻ tiêu điều, chỉ có lá khô khẽ lay động trong gió.
Ngã tư đường hoang tàn đem đến cho người ta một ảo giác, nơi đây không phải kinh thành phồn hoa đô hội, nơi tập trung đủ loại quan lại quyền quý mà là một trấn nhỏ nơi biên thùy.
Thành Nam. Rừng rậm. Trời tối đen như mực, không thấy ánh trăng, một màu đen che khuất bìa rừng… Cả một vùng rộng lớn trở nên yên tĩnh, mơ hồ lộ ra một vẻ vắng lặng đầy quỷ dị. Cây cỏ dậy sức sống, lay động mãnh liệt trong đêm đen, vùng lên gào thét mỗi khi gió lạnh thổi qua… Thi thoảng, ngẫu nhiên lại có vài tiếng chim hót vang lên trong khu rừng tịch mịch hoang lạnh ấy.
Bỗng nhiên môt trận gió mãnh liêt thổi qua, vạn vật trở nên dữ tợn, bóng cây cũng theo đó rầm rầm rung động, trời đông giá rét mị hoặc hơi thở.
Không sâu trong rừng râm, một nữ tử áo quần phiêu dật, một thân thanh y theo gió đưa hương, diễm lệ tuyêt luân, phong tư yểu điệu, tuyệt sắc khuynh thành. Nàng tựa như đóa sen mới nở, băng thanh ngọc khiết, lại thoáng qua dáng cúc điểm sương, tưa như Tây Thi thanh lệ, so với Hồ Vương Tường muôn phần đẹp tươi.
Tuyệt đai mỹ nhân như hoa như ngọc trên mặt ý cười hiền hòa, như gió xuân ấm áp, trong đôi mắt to cũng phảng phất ý cười, tay nhẹ nắm một thanh nhuyễn kiếm, thân kiếm trong màn đêm loé ra ánh sáng chói mắt, đúng là một thanh bảo kiếm.
Nàng mỉm cười thưởng thức, thong thả lau kiếm, như trân trong một vật vô cùng quý báu.
Bên cạnh nàng là một cô gái thanh nhã đáng yêu, cả người y phục như lửa, cũng xinh đep mê người, cười mà không cười nhìn nam tử trung niên đang đứng như pho tượng ở đối diên.
Nam tử bị điểm huyệt không cử động được cả ngươì run rẩy, mày kiếm nhăn lại, đôi mắt nhỏ hẹp đỏ bừng, nghĩ muốn lên tiếng mà nói không ra lời, môi trắng bệch run run, trán lấm tấm mồ hôi lạnh giữa trời đông giá rét.
Nữ tử từ đầu đến cuối không nhìn về phía hắn, làm cho hắn cảm thấy rõ ràng áp lực mãnh liệt theo tới, nhiêt độ không khí trong trời đông giá rét lại trầm đi ba phần, mặc dù trên mặt của nữ tử ý cười vui vẻ, hắn lại cảm thấy so với ánh trăng dù trong trẻo nhưng lạnh lùng hơn vài phần.
Nữ tử tuyệt sắc nhìn có vẻ vô hại, vẻ tươi cười nhìn cũng như vô hại, lai tỏ ra so với sắt còn muốn lạnh và nhiều sát khí hơn, nhẹ nhàng mà bao phủ chung quanh, chậm rãi lan rộng dần ra.
Tiếng tim đập nhanh của hắn vang lên rõ ràng trong đêm, nữ nhân đáng yêu liền cong lên khoé môi châm biếm. Hắn bị điểm huyệt đứng ở chổ này nửa canh giờ, không thể động đậy, chỉ có thể nhìn thân ảnh nữ tử đối diện mềm mại đùa giỡn thân kiếm đẹp đẽ rù quyến, làm cho càng hắn sợ hãi run rẫy hơn là lập tức đâm cho hắn một kiếm muôn phần.
Ma quỷ… nữ tử kia rõ ràng chính là ma quỷ đến từ đia ngục, mê hoặc nhân gian, Hắn tình nguyện chịu nàng một kiếm cũng không muốn chịu sự tuyêt vọng dày vò này nữa… Đơi nửa canh giờ, nàng không nói một lời, khuôn mặt không ngừng tươi cười. Hắn sợ hãi đến tuyệt vọng, nữ tử kia đem tất cả ngao khí quân nhân và nam nhi của hắn tước đoạt hết không còn chút nào, chỉ còn lại sự tuyêt vọng não nề.
Nàng như từ đia ngục âm u mà đến, câu hồn đoạt phách, hé ra ánh mắt như làn thu thủy, mị hoặc, một đôi thiết trảo từ từ xuất hiện trên đôi tay mềm mại cuả nàng, ánh quang loé lên trong đêm, nam tử nhìn nàng khóe môi càng lộ ra vẻ tươi cười, tim đập dồn dập.
Ánh đao chợt loé lên, giữa không trung xuất ra một đường cong, thẳng tới cổ của đối phương. Nam tử không phát ra tiếng kêu, chỉ có tiếng vang nhỏ của huyết mạch bị cắt đứt cùng với tiếng máu chảy, giống như tiếng nức nở trong đêm thâu. Máu tươi đọng trên cỏ xanh trở nên đen đăc, nhiều điểm đỏ sẫm, giống như châm biếm bóng đen của màn đêm trong rừng đen.
Khoé mắt vẫn như cũ mang theo ý cười, giống như hoa lan ôn hòa mỉm cười, trong nháy mắt thiết trảo móc lấy trái tim hắn, máu tươi chen chúc chảy ra, chảy đầm đìa trên đất, nam tử mi mắt trợn trừng, toàn thân co rút run rẩy. Vẻ tà mị xoẹt qua trong mắt nữ tử, thiết trảo đột nhiên rút ra, một trái tim máu chảy đầm đìa nằm gọn trong tay, nàng nhìn bàn tay đang nắm trái tim ấm áp còn phập phồng, yêu mị cười.
“Thật thú vị, không phải sao?” Thanh âm nồng đâm xuân ý, ấm lòng người, giống như tiếng chim hoàng oanh ở trong rừng chợt vang lên, lảnh lót dễ nghe, mạng người bị hủy trong tay nàng,dễ dàng như giết một con kiến. Trả lời nàng chỉ có tiếng chim ưng trong đêm, giống như nhìn thấy một màn vô tình tàn khốc, kêu to một tiếng thê lương, thanh âm thất vọng đầy đau khổ.
Trái tim được nữ tử đáng yêu cho vào trong lọ, nữ tử chậm rãi nâng tay lên, nhuyễn kiếm run len ở cổ mộc bên cạnh, sau một lát lộ ra thân cây trắng noãn, nữ tử cười quyến rũ, thu hối nhuyễn kiếm, tay trái lấy ra bút lông từ trong ngực, chấm lên máu tươi của người vừa chết, vẽ trên thân cây một đóa huyết phù dung.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.