Phù Dung Vương Phi

Chương 17: Sở vương chờ lệnh




Ngày hôm qua chiêng trống vang trời, vốn tưởng bốn người họ là hai đôi giai ngẫu trời sinh xứng đôi, hôm nay bỗng nhiên xảy ra chuyện không hay, hai đôi phu thê ( vợ chồng) trở nên bất hòa….Mọi người ở kinh thành châu đầu ghé tai cùng nhau nghị luân, mà ở triều đình cũng bị một phen náo động vang trời.
Ngày kế lâm triều trên kim loan điện, tất cả quan lại câm như hến, những quan viên nhỏ không dám nghị luận, dù sao cũng là sự tình của Quang vinh vương cùng Sở vương, ai dám nghị luận. Mà những quan viên lớn, hiểu được sự lợi hại bên trong, đặc biệt là người cùng phe phái với Tấn vương đều cảm thấy u ám trong lòng, hiện giờ Vân quận chúa gả cho Quang vinh vương, không chỉ mất sự trợ lực của Vân vương, có lẽ ngay cả Sở vương cũng bị kiềm chế. Mà đảng phái của Quang vinh vương lấy thừa tướng Lý Tể cầm đấu, dù cho có ý vui vẻ trong lòng vì thấy Sở vương không ngã về phe Tấn vương, nhưng cũng không biểu hiện ra ngòai. Ở trong triều đình, từng câu nói, từng bước đi đều có sức ảnh hưởng lớn.
Sở vương cùng Quang vinh vương là những người cuối cùng đi vào điện lớn, hai người mặt mày đều không tốt, vẻ thâm trầm hiện lên trên khuôn mặt tuấn tú.
Tấn vương Phượng quân chính, tính tình tàn bạo bất nhân, cũng là một người có vẻ anh tuấn cường ngạnh, đôi mắt xếch đầy ẩn ý, vừa thấy hai người đi vào điện, mặt mang vẻ châm biếm “ Hai vị không phải đang còn trong tân hôn sao, làm gì gấp gáp đi vào triều? Nghe nói tân nương là hai đóa phù dung kiều diễm của kinh thành, như vậy hai vị còn không vừa lòng sao?
Quang vinh vương không có biểu tình gì, sáng nay tỉnh dậy, Vân uyển phù lệ rơi đầy mặt, hơn nữa nghe nói lại tối hôm qua Sở vương mang binh vào phủ làm cho nàng muốn tự tử, may nhờ có nhiều người khuyên can nàng mới ngừng hành động đó, hắn vốn là đang phiền lòng không thôi, bây giờ lại nghe được lời nói của Tấn vương, mặt lạnh như băng.
Mà Sở vương mặt vẫn bình tĩnh như trước, không chút thay đổi, đi tới vị trí cửa mình, đối với những lời nầy chỉ bỏ ngòai tai.
Quang vinh vương châm biếm “ Còn nói cái gì nữa bây giờ” thái giám một câu Hoàng thượng giá lâm truyền đến, tất cả quan lại quỳ xuống đón chào hô to “ Ngô hoàng vạn tuế”
Áo bào màu vàng, cẩm tú lông vũ, đầu đội vương miện, đã hiện ra vẻ già nua, khí độ quân chủ vẫn còn. Câu cửa miệng người đời thường nói phú dưỡng nhân quý dưỡng khí, thường thường người như thế phú quý cả đời, uy nghi hàng ngàn hàng vạn lần, người bình thường không khỏi ngưỡng mộ. Hai người thái giám hô to “ Có chuyện khởi tấu, vô sự bãi triều”
Hôm nay nhiều quan lại khởi tấu chủ yếu về việc tai biến ở Hà nam, còn có đương kim tể tướng Lý tể bước ra khỏi hàng khởi tấu, Hà nam mấy năm nay nạn đói liên tục, hoạn nạn ngày càng nhiều, tri phủ các nơi đều yêu cầu triều đình trợ giúp, chờ xin chỉ thị của hoàng thượng.
Hà nam năm rồi hạn hán, lương thực không đủ, đất đai khô hạn, người chết vì hạn hán lên đến hàng ngàn, dân chạy nạn chạy tới những thành trấn phụ cận, nạn hạn hán gây ra cảnh đói khát ở nhiều nơi mà triều đình trợ giúp không kịp. Cho nên phát sinh bạo động, những nhóm dân đói hóa thành cường đạo cướp bóc tạo thành một mảnh hỗn loạn. Năm trước tự mình Ngự sử đại nhân áp tải lương thực và quần áo, phái quan viên đến địa phương tra xét, nhờ kinh nghiệm mới có thể bình định loạn ở Hà nam.
Mà xuân năm nay mưa liên tục, Hà nam lại bị hồng thuỷ ngập lụt, nạn hạn hán vừa mới qua đi, dân chúng vừa mới khôi phục, giờ lại bị thiên tai ngập lụt, làm cho hoa màu vừa mới trồng trở thành hoang phế. Mà ngập lụt lúc sau làm cho nạn dịch chuột lan tràn, hơn nữa dân đói không còn lương thực, khi gặp tai hoạ dân chạy nạn trốn vào vùng phụ cận, ôn dịch lan tràn đã trở thành khẩn cấp như lửa cháy tới nơi, …Ở Hà nam tại những trấn nhỏ, số người tử vong lên đến hơn 5000, An vương tri phủ ra lệnh cưỡng chế đóng lại cửa thành không người nào được vào, để ngăn ngừa đaị họa, tình huống khẩn cấp còn có chiều hướng lan tràn tới kinh thành.
Hoàng đế ở trên cao, nửa giống như đang nghe, nửa giống như chợp mắt, tất cả quan lại không dám lên tiếng, rất sợ việc nầy liên lụy tới mình, ôn dịch trước nay là thiên tai lớn, người bị nhiễm ít có khả năng sống sót.
Sở vương bước ra khỏi hàng, khom người khải tấu, tình nguyện tới Hà nam để trấn an những người bị nạn làm cho tất cả quan viên không khỏi kinh ngạc.
“Vương gia đang còn tân hôn, đi Hà nam lúc nầy không sợ Sở vương phi một mình lẻ loi sao?” Tấn vương nói ra lời vô lễ, trong triều đình, người có thể ngay trước mặt phản bác Sở vương không nhiều lắm, mà người có khả năng tranh chấp với hắn chỉ có vài vị hoàng tử và quốc trượng không còn ai khác.
Môi Sở cảnh mộc khẽ nhếch, không kêu ngạo không siểm nịnh nói “ Tấn vương nói lời ấy sai rồi, phân giãi ưu phiền cho vua là nhiệm vụ của kẽ làm thấn tử, nếu như trong triều không làm việc gì chỉ lo đùa giỡn mưu mô tranh quyền, không phải là thẹn với lòng sao?”
Trong buổi nói chuyện ngầm có ý châm chọc, tình huống lợi hại, khí lạnh bức người, một thân khí phách làm cho người khiếp sợ, Tấn vương mặt vặn vẹo, mắt hiện ra vẻ tàn bạo ngang ngược, cười khẩy nói “ Vương gia lúc nầy rời kinh thành, sợ là có nội tình khác, hôn lễ vừa qua khỏi, không sợ miệng lưỡi của dân chúng sao?
Mọi người không dám lên tiếng, ngay cả Vân vương gia cũng thầm giận đứng ở một bên, việc hôn nhân kết cục đã định, đã bái thiên địa, nhập qua động phòng, đã sớm là việc được giải quyết dứt khóat, Sở vương lúc nầy rời kinh, trong đó chắc có nội tình gì, người sáng suốt đều có thể nhìn ra được, người dám nói cũng chỉ có Tấn vương mà thôi. Mà hoàng đế nầy không tỏ rõ thái độ giống như một người vô tri ngây thơ mà thôi.
Sở cảnh mộc châm biếm, cố tình giảm bớt vẻ lạnh lẽo, cười nói “ Một khi Tấn vương đã nói bổn vương như vậy, vậy việc của Hà nam, Tấn vương sao không thay thế bổn vương mà đi, làm cho dân chúng của Phượng thiên được nhờ, thấy như thế nào?”
Trên mặt của Tấn vương vẻ ngoan độc hiện lên, giận dữ trừng mắt, quốc trượng vội hoà giải, kéo vạt áo của hắn ý bảo nên có chừng có mực, nếu nói mạnh miệng rồi thực sự phải đi Hà nam không phải là chuyện đùa.
Tấn vương không cam lòng, Sở vương Sở cảnh mộc này, tay cầm binh quyền khó lấy lại, nhưng hắn cũng không chịu cho mình sử dụng, vốn định nhờ việc Vân uyển phù gả qua đó có lẽ có chuyển cơ, mà ai ngờ đâu người định không bắng trời định, ai có thể dự đóan trước, trong ngày đón dâu có người quấy rối, tân nương khi vội vàng lên sai kiệu hoa, thật là một..không phải một…là sai, từng bước đều sai….
Sở vương này bây giờ hắn khó có thể sử dụng, ánh mắt hắn chuyển tới Quang vinh vương măt đang âm trầm, ha hả cười lạnh nói “ Quang vinh vương gia, ngày đón dâu đó, tân nương lên sao kiệu hoa, ngươi lại nhập sai động phòng, trong chuyện nấy chắc có ẩn tình, không lẽ Quang vinh vương ngay cả tân nương của mình cũng không nhận ra được?
Bản thân Quang vinh vương đang đắm chìm như cũ ở vẻ mặt đầy lệ của Vân uyển phù, chợt nghe lời nói ấy, trong lòng chột dạ, trầm giọng nói “ Tấn vương gia, ngươi nói vậy là có ý gì, không phải ám chỉ là bổn vương cố ý phải không?”
Ánh mắt của Sở cảnh mộc chợt loé lên, Tấn vương hắc hắc cười lạnh, ngược lại không nói gì, cho dù Sở cảnh mộc không để cho hắn sử dụng, nhưng Quang vinh vương cũng không chiếm được tiện nghi ( Không thu được lợi), hắn dữ dằn mắt thoáng nhìn trên đài cao thái tử tao nhã đang kính cẩn lắng nghe, lạnh lùng cười.
Tất cả quan lại trong lòng dù có nghi vấn, cũng không có ai giống như hắn nói thẳng ra, mà thừa tướng trong lòng thầm buồn bực, Tấn vương này có tiếng lạnh lùng, thâm độc nói ra những lời mặc kệ kết quả như thế nào, mà trong lòng Quang vinh vương cùng Sở vương thuỷ chung có tật giật mình.
Hồng nhan –quả thật là kẻ gây ra tai họa.
Sở vương chờ lệnh, có lệnh vua trong người, ngày mai rời kinh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.