Phù Dung Vương Phi

Chương 43: Sở vương nghi ngờ




Tuyết vẫn như trước tung bay trong không trung, trời đã dần dần sáng.
Trong phòng, hương khí ấm áp từng trận tỏa ra bốn phía. Khi Sở cảnh mộc mở mắt, một trận hương thơm phả vào mũi, trong lồng ngực là mỹ nhân tuyệt sắc say lòng người, hai má một mảnh phấn hồng, rất là đáng yêu làm hắn nhìn đến ngây người, kềm lòng không được hôn lên hai má phấn nộn, cái hôn nhẹ như lông hồng vì e sợ sẽ làm nàng thức giấc.
Tối hôm qua hắn vốn muốn cùng nàng trò chuyện, không biết tại sao lại ngủ luôn, mà còn ngủ rất say.
Hắn cười lắc đầu, kéo chăn bông đắp cho nàng, nàng ngủ dường như không an ổn, hai chân mày nhíu lại. Lục phù chuyền mình, từ từ mở mắt, nhưng chỉ trở thân mình, vài sợi tóc bị gió thổi phất qua hai má, ở trên mặt ngứa ngái, Lục phù lấy tay gạt nhẹ…lại tiếp tục ngủ….
Người bên giường cảm thấy cả người cứng đờ, nhìn chằm chằm đôi tay trắng nõn của nàng, sắc mặt trong nháy mắt trầm xuống, nhìn một bên mặt nàng mềm mại, thật lâu không nói…
Tay của Phù nhi, hắn nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay mềm mại nhỏ xinh, để sát vào mủi…
Bên ngoài Tây sương, Tiếu nhạc lo lắng đi đi lại lại, khuôn mặt tuấn tú đổ mồ hôi lạnh, Bôn nguyệt Băng nguyệt chặn ở cửa không cho hắn vào, nói vương gia và vương phi chưa thức dậy…
“Ta nói, nhị vị thiếu nãi nãi, có thể hay không vào thông báo một tiếng, thật sự có việc gấp a…”Tiếu nhạc có chút khó xử, hắn không muốn trong lần đầu tiên vương gia ngủ lại Tây sương liền sáng sớm đi vào phá đám…
Thấy Bôn nguyệt cười, Tiếu nhạc còn tưởng nàng đồng ý, kết quả nàng chỉ nhả ra hai chữ “Không thể”
“Bôn nguyệt” Tiếu nhạc có chút không kiên nhẫn “ Ngự sử đại nhân đã đợi hơn một canh giờ, vương gia nếu không ra, sẽ bị nói là trầm mê nữ sắc.”.
Băng nguyệt dù biết nguyên nhân hắn vì sao kinh hoảng, vẫn cười như trước, ngẩng đầu lên nhìn nhìn màu trời, “Tiếu tướng quân chớ nóng ruột, vương gia cũng sắp sửa thức dậy, ngươi chờ một chút đi”
“Còn chờ” Hắn than nhẹ một tiếng, nghĩ muốn xông vào nhưng rồi ráng nhịn xuống…
“Ta nói Tiếu tướng quân, xin ngài có thể thương xót,? Ngươi cứ đi qua đi lại làm cho mắt của ta cũng hoa lên” Thấy hắn cứ bước qua bước lại, vẻ mặt của Bôn nguyệt đau khổ, thiếu chút nữa khóc ròng, các nàng đêm khuya mới quay về, giấc ngủ không đủ, mắt đang đau nhức, sáng sớm đã bị hắn đánh thức.
“Vậy ngươi đứng ngốc ở đó làm chi, đi vào thông báo a”
“Cái lỗ tai ngươi dùng để ăn cơm sao, không có nghe chúng ta vừa mới nói vương gia, vương phi còn chưa thức dậy?
“Thật là, nếu ngươi đi thông báo không phải sẽ tỉnh dậy sao? Tiếu nhạc giống như rít gào, lại sợ quấy nhiễu người bên trong nên cố gắng nói nhỏ lại.
“Ngươi làm dữ cái gì, muốn đánh một hồi sao, không sợ thua thì lên đi”
“Ngươi..” Nghẹn họng không nói được, thật sự là….ai không biết ba người bên cạnh vương phi là cao thủ hiếm thấy, trong vương phủ trừ bỏ vương gia, ai là đối thủ của họ.
“Ngươi giống như là một người thê tử hung dữ” Nói lẩm bẩm một câu còn hơn không, hắn biết nam tử tốt không đấu với nữ, ráng nhịn xuống…Cùng Bôn nguyệt cãi nhau, chỉ có tức chết mình mà thôi.
“Cái gì đại nam nhân, nói bậy bạ như vậy cũng nói được sao?” Bôn nguyệt thấy hắn lẩm bẩm, ngoài cười nhưng bên trong không cười châm chọc.
Thật không rõ, vì cái gì một người chủ tử như vương phi lại có một thị nữ dã man như vậy.? Tiếu nhạc thầm bực nghĩ trong bụng.
Không đợi nàng cãi lại, Sở cảnh mộc hiện ra ở cửa, mặt bình tĩnh, cấp dưới của hắn không biết chừng mưc, mới sáng sớm đã đứng ngoài cửa phòng tranh cãi ầm ỹ, vẻ mặt hắn âm trầm không hờn giận…
Tiếu nhạc thấy hắn đi ra, vội vàng vọt qua, nói “ Vương gia có chuyện lớn rồi, Vân vương gia đêm qua bị giết ở địa lao, Ngự sử đại nhân đang chờ ở bên ngoài.”
Sắc mặt Sở cảnh mộc không thay đổi, thản nhiên ừ một tiếng, vội vàng đi ra ngoài, mới ra Tây sương đột nhiên nhớ cái gì ngưng mi hỏi “Đêm qua không nghe có động tịnh gì trong phủ sao?”
Tiếu nhạc khó hiểu, lắc đầu, thành thật đáp “ Không có”
“Gọi Trần đông lương lập tức đến phòng, bổn vương thấy chút không khoẻ” Sở cảnh mộc quay đầu nhìn hoa mai trong Tây sương, nheo hai mắt lại, đôi mắt sâu như biển thâm trầm “Chuyện nầy đừng cho vương phi biết, bổn vương sợ làm nàng lo lắng”
“Dạ, vương gia”
“Đúng rồi, vương gia, Quang vinh vương phủ tối hôm qua đã phái người tới đón Vân phu nhân trở về”
Sở cảnh mộc ngưng mi, quay đầu, trầm giọng hỏi “ Không phải Quang vinh vương tự mình đến sao?”
Tiếu nhạc không đáp chính là cúi đầu….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.