Phù Dung Vương Phi

Chương 47: Tâm tư




Lạnh quá! Lục phù chà xát hai má, bước nhanh về hướng vương phủ mà đi, gió lạnh quất vào mặt nàng rất đau, nàng sợ rằng mình sẽ bị đông thành đá, vì sợ có người sẽ nhận ra, nên nàng không mặc áo choàng da điêu để giữ ấm, chỉ mặc một kiện áo khoác bình thường, ở trong đêm lạnh phát run…
Tuyết đọng trên mặt đất khá dầy, bước đi khó khăn vô cùng, hơn nữa nàng sợ lạnh, lạnh từ mủi chân truyền đến làm nàng rùng mình..
Thật sự lạnh! Lục phù ão não nghĩ thầm, năm nay mùa đông thật lạnh cực kỳ, nếu không trở lại vương phủ ngay, nàng nhất định sẽ bị lạnh chết ngoài đường.
Tuyết rơi nhiều trên mặt đất, lại rất lạnh nên rất ít người ra khỏi nhà, bốn phía là một mảnh yên tĩnh, yên tĩnh mà tịch mịch…vạn vật dường như đang ngủ say, chỉ có tiếng động ngẫu nhiên của cành cây khô bị gẫy, tiếng vang như còn quanh quẩn đâu đây…
Đột nhiên, từng đợt vó ngựa truyền đến tai nàng, Lục phù cả kinh, liền vội trốn vào chổ tối,. Vương phủ những ngày gần đây, cả nàng và Sở cảnh mộc đều thường xuyên gặp sát thủ, dù thế nào vẫn cẩn thận là hơn..
Lục phù ngồi xuống, thở ra, muốn làm ấm đôi tay của mình, lại hiểu là không có tác dụng, hơi thở trong khí lạnh đã biến thành băng mỏng, chạm vào da thịt, cả người nàng đều lạnh run…
Tiếng vó ngựa đến gần, Lục phù càng ngày càng nhìn rõ bóng người…
Nam tử đi đầu, ngựa trắng áo xanh, tuấn dật tiêu sái, trên mặt rất sốt ruột, lo lắng cùng tức giận, càng làm cho vẻ mặt hắn dù trong trẻo nhưng rất lạnh lùng…
Kia không phải là…
Vương gia…trong lòng Lục phù rất vui vẻ…vội vàng đứng dậy, nhưng chợt nhớ đến thân mình ngồi đã lạnh run, hai chân như đông cứng lại, tê rần không thể cử động được, ngã trên mặt đất, tuyết chạm đến tay và mặt nàng, rất lạnh…
Con ngựa trắng thét dài một trận, đang phi nước đại bị dừng lại đột ngột, nó không thể khống chế, giơ cao hai vó, bốn vó ngựa ở trên mặt băng tạo thành một vết dài..
“Phù nhi…” Sở cảnh mộc nghe thấy thanh âm mỏng manh, tiếp theo là thấy nàng té ngã, lòng nhất thời kinh hãi…nhanh phóng xuống ngựa, chạy như điên qua, toàn bộ kỵ binh sau lưng hắn cũng dừng lại, dưới sự dẫn dắt của Lâm long, lẳng lặng chờ đợi ở một bên.
Lục phù muốn cười, nhưng cười không được, nhớ rõ vài giờ truớc đây nàng yêu hồng mai trong cái lạnh như băng, mà bây giờ một chút lạnh cũng không chịu nổi…Thân thể lạnh như băng…thiếu một chút nữa thôi có thể sẽ chết..
“Phù nhi…” Sở cảnh mộc nâng nàng dậy, khi chạm vào đôi tay nhỏ bé, lạnh như băng, hắn chấn động, nhanh chóng cởi ra áo choàng của mình bao bọc nàng lại… “ Bị thương sao, thương thế như thế nào?”
Chưa từng gặp qua sắc mặt nàng chật vật như vậy, tóc tai hỗn độn, hai má bị lạnh đỏ bừng, mà đôi môi lại trắng bệch đến doạ người, cả người mềm nhũn té trên mặt đất, như trẻ sơ sinh, khi gặp nàng ở An dương, cũng không chật vật như thế…Việc đầu tiên là nghĩ nàng có bị thương hay không?’
“Lạnh!” Áo choàng như rót vào cơ thể nàng một dòng nước ấm, đôi môi trắng bệch chỉ phun ra một chữ như thế.
Sở cảnh mộc nhanh chóng ôm lấy nàng, bước nhanh đến con ngựa trắng, trong mắt đầy vẻ lo lắng cùng đau lòng, ở trong tuyết trắng lộ ra một tâm tình sâu kín “Đừng sợ, chúng ta lập tức về phủ”
Khi ôm nàng lên ngựa, Lục phù đã rơi vào hôn mê, Sở cảnh mộc kéo qua áo choàng, ngay cả đầu cũng gắt gao bọc lại, ngăn cản gió tuyết làm đau làn da non mịn…Áo choàng thật dầy nầy cũng không che được nỗi khổ riêng cùng lo lắng của chính mình…Trong lòng của hắn, một cái nhăn mày, một nụ cười của nàng, đều che dấu không được..
“Vương gia, vương phi ra sao?” Lâm long hỏi.
“Không có việc gì, đi báo cho Băng nguyệt, Bôn nguyệt, đã tìm được vương phi rồi, lập tức hồi phủ!” Sau đó Sở cảnh mộc hét lớn một tiếng, hai chân kẹp bụng ngựa, hướng vương phủ mà đi.
Vó ngựa dồn dập ở trên đường tuyết, giống như lòng của hắn…
Tuấn mã màu trắng nện bước nhẹ nhàng, trong giây lát, bạch mã bỗng nhiên phóng vút qua, lập tức không thấy bóng dáng, chỉ để lại một vệt dài uốn lượn ở phía sau.
Một lúc sau đã đến vương phủ, Sở cảnh mộc liền hét Tình nhân, Hàm nhân đi chuẩn bị nước nóng đem đến Tây sương, hắn ôm Lục phù hướng Tây sương mà đi, khi đến phòng nhanh chóng đặt nàng lên giường, …Một tay cầm lấy chăn bông, gắt gao quấn chặt nàng lại, làm cho thân thể nàng nhanh chóng ấm lên…Tiếp theo tự tay đem ấm lô mang đến…
Lục phù nằm trên giường vẫn lạnh run như cũ, làm cho Sở cảnh mộc không khỏi hoài nghi, làm sao nàng sợ lạnh như vậy, mùa thu mới vừa tới mà đã mặc nhiều lớp áo, nếu mà mùa đông đến chắc cũng không dám đi ra khỏi phòng…Người bình thường như thế nào sợ lạnh như vậy.?
“Vương gia, nước ấm đã chuẩn bị tốt rồi” Tình nhân tiến vào, khom người thấp giọng báo “Phải hầu hạ vương phi tắm rửa sau?”
“Đi nói cho Lâm long một tiếng, đem nhân sâm ngàn năm ở Đông đình ngao thang, khi chuẩn bị xong lập tức mang đến đây”
“Vâng” Tình nhân nhẹ nhàng lui ra.
Thân mình Lục phù đã ấm lên một chút, hơi thở ấm áp làm cho thần trí của nàng cũng tỉnh táo hơn.., đôi môi đã có chút huyết sắc, vì Tây sương có ba cái ấm lô, hơi nóng làm cho trên mặt Sở cảnh mộc đổ mồ hôi, khi Lục phù mở mắt ra đã thấy hắn đang cởi y phục của nàng..
“Vương gia, ngươi đang làm cái gì?” Nàng luống cuống, hai tay nắm lấy vạt áo, mắt hạnh ra vẻ khó hiểu…
Sở cảnh mộc thấy nàng tỉnh lại, không khỏi nhíu mày, vừa định mắng vài tiếng, lại thấy khuôn mặt nàng đềm đạm đáng yêu, hai tay trở nên cứng ngắc, “Ngươi điên rồi, trời lạnh như thế, lại mặc như vậy đi ra ngoài”
Trong lòng chợt ấm áp, Lục phù nhẹ nhàng cười, cũng không nói gì, Sở cảnh mộc thấy nàng cười, giật mình…Không phải cười ấm áp giống bình thường, lại rất giống, nhưng cảm giác chính là không giống.
Sở cảnh mộc khi nghe tin nàng mất tích một ngày, hắn tinh tường nhớ rõ đáy lòng thắt lại, …kia rõ ràng đau tận đáy lòng….Lo lắng, bàng hoàng, hoảng hốt…Toàn bộ những cảm xúc nảy lên trong lòng, cảm thấy lòng mình dường như thay dổi.
Đó là một loại hoảng hốt không thể giải thích, trong nháy mắt làm hắn trở tay không kịp, bất tri bất giác hắn đã yêu thương nàng, đó là nỗi đau hắn không thể thừa nhận..
Lần đầu tiên có cảm giác tinh tường như vậy, chín là bị hãm sâu nhất thời không nhận ra…Yêu thương một nữ nhân,..Mà nữ tử nầy từ đầu đến cuối hắn không thể nhìn thấu, ….Lại không thể ngăn cản được lòng rơi vào lưới tình…Cũng không muốn ngăn cản, dấu vết của nàng trong long hắn không thể xóa nhòa…
“Nước sẽ bị lạnh, mau tắm một chút, thân mình sẽ tốt hơn” Sở cảnh mộc cố chấp nắm tay nàng, không ngừng kiên trì cởi áo nàng ra…
“Chờ một chút…” Lục phù kinh hoảng, sắc mặt tái nhợt nổi lên một chút huyết sắc…
“Phù nhi, chúng ta là phu thê,” Sở cảnh mộc ngừng tay, nhìn sâu vào mắt nàng, sâu trong mắt nàng giờ phút nầy hắn có thể khẳng định mắt nàng phản chiếu hình ảnh của hắn…
“Sở cảnh mộc…” Lục phù đăm đăm nhìn khuôn mặt tuấn tú trước mặt, cẩn thận gậm nhấm ý tứ trong lời nói của hắn, cảm thấy bàng hoàng, hoảng hốt cùng vui sướng.
Phu thê….hai chữ thâ n mật như vậy, từ khi thành thân tới giờ, nàng không nghĩ tới vấn đề nầy, …Bọn họ là phu thê…đang trong lúc sửng sờ, ..Hắn đã cởi ra áo khoác cùng váy dài, áo trắng còn lại không ngăn được cái lạnh giá buốt bên ngoài, hàn khí len vào sau lưng nàng.
Sở cảnh mộc ôm nàng, hướng về phía sau bình phong mà đi..
Nước ấm áp vẫn còn bốc khói, bay lượn lờ ở trong không khí như làn khói mỏng manh, tất cả cũng giống như vậy mông lung không rõ, như sương mù của mùa thu vào buổi sớm, tầng tầng ngăn trở ánh mắt của thế nhân.
Nơi dục dũng, trên mặt nước lơ lửng vài cánh hoa hồng, ở trong nước tỏa ra mùi thơm rất mê người, rồi lần lượt lan ra khắp cả gian phòng. Thân mình Lục phù bởi vì ngâm trong nước ấm, từng trận hơi nước ấm theo đến đan điền, cũng không còn thấy lạnh giống như lúc đầu, nàng ngồi trong dục dũng, nước ấm tràn ngập cả chân tay..
Không còn gì che dấu thân mình hoàn mỹ như bạch ngọc, tinh tế ôn trạch, ở trong nước ấm trở nên phiếm hồng, sáng bóng, mê người…
Thật vất vả mới chờ được tay chân nàng cử động thỏai mái trở lại.., Sở cảnh mộc mới dùng khăn lau khô thân thể của nàng, rồi lại ôm qua giường, mặt Lục phù đỏ bừng hé ra nụ cười, không dám ngẩng đầu nhìn sắc mặt của hắn…
Mà Sở cảnh mộc cũng trở nên rối loạn…., thân hình hoàn mỹ, da thịt trắng nõn như ngọc, không có chổ nào là hắn không khát cầu, giúp nàng chà lau, chỉ có trời mới biết hắn như thế nào có thể nhẫn nhịn được…
Liễu hạ huệ thật không phải là nam nhân a! Âm thầm ão não rồi nói thầm một câu, cố gắng ổn định hô hấp dồn dập của mình, làm cho dục niệm quay về bình tĩnh.
Đem chăn bông kéo qua gắt gao bọc lại cơ thể nàng, cũng che khuất ánh mắt mơ màng, hắn quả thật là cưới một yêu tinh, một yêu tinh thần bí mê người.
“Vương gia, ngươi không hỏi ta đi đâu sao?” Lục phù sau khi ổn định lại tâm tình, ngồi bên Sở cảnh mộc, không khỏi đặt câu hỏi.
“Ta hỏi ngươi sẽ trả lời sao?”
Lục phù cười, cũng không tỏ thái độ, nàng cảm thụ được sự ấm áp dưới chăn bông, trốn ánh mắt của hắn, …Đúng vậy, dù sao nàng cũng không thể nói, hắn hỏi hay không hỏi cũng vậy thôi.
“Nếu là nói dối, bổn vương thà rằng không hỏi” Sở cảnh mộc thở dài, cúi đầu hôn lên cái trán đáng yêu của nàng, thâm ý nói “ Phù nhi, ta hy vọng có một ngày ngươi sẽ chủ động nói cho ta hết thẩy”
Cho đến nay, ta còn một tia hy vọng, tuy rằng thật xa vời, vẫn là cố gắng tránh đi hiềm nghi của ngươi, ngươi giết người điên cuồng như thế là vì cái gì…Hy vọng ngươi đừng để ta điều tra ra hết thẩy, …Ta không thể có lý do tha thứ….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.