Phù Lạc

Chương 47: Thánh chủ gia huấn




Edit: Y Giai
Ban đêm, Long Hiên đế biến mất một ngày một đêm cuối cùng đã trở lại, quần áo còn đổi thành màu tím, Phù Lạc giả vờ rót nước, tiến sát vào ngửi, nghĩ thầm nhất định là chạy đến địa phương kia tiêu dao khoái hoạt rồi, có điều không ngửi thấy mùi son phấn như trong tưởng tượng, có chút vui sướng khác thường, chẳng qua nàng lựa chọn không truy cứu. Cho dù là tiểu thiếp, bị nam nhân quang minh chính đại vụng trộm như vậy, cũng rất không dễ chịu.
“Thích nàng nghe nói sao?” Long Hiên đế liếc xéo Phù Lạc, nhìn không ra hỉ nộ.
Phù Lạc đỏ mặt lui về phía sau, “Cái kia, cái kia ~~”
“Nghe bảo hôm nay mua được đồ thích đến muốn chết.” Đây là một câu khẳng định, hơn nữa đem bốn từ “Thích đến muốn chết” phun ra đặc biệt nặng.
“A, ừ.” Phù Lạc ngây ngốc ngồi ở bên giường, xem ra bên người mình đều là gián điệp.
“Đưa ta nhìn đồ nàng thích, muốn chết đến vậy.” Đây một câu là câu mệnh lệnh.
Phù Lạc đành phải run rẩy đem đồ mua được ra, vẻ mặt Long Hiên đế không dám bừa bãi, dùng ánh mắt hỏi, “Đây là thưởng thức của nàng?” Sắc mặt lúc này đây, Phù Lạc sở dĩ có thể nhìn ra, đây tuyệt đối là Long Hiên đế cố ý làm cho nàng xem.
“Ta, ta ~~”
“Không phải còn có một đôi vòng tay hồng ngọc cùng một kim trâm hoa mai à?” Phù Lạc trợn tròn ánh mắt, hắn làm sao biết ba kiện trang sức bị “rơi” kia, cái trí nhớ Bích Ngô cũng quá mạnh rồi, mệt mình giở nhiều mánh khóe như vậy động, mua đủ loại màu sắc hình dạng, cũng không thể lừa dối nổi.
“Rơi rồi.” Phù Lạc có chút e ngại khí thế của hắn, cảm giác loại áp lực bào sơn đảo hải ở trong cung đánh úp lại.
“Trùng hợp như thế, lại rơi vào trong tiệm cầm đồ.”
Phù Lạc cảm giác đầu “Oanh” một tiếng liền nổ tung.
Chén trà trên bàn rơi xuống, vỡ đầy đất. “Lừa gạt, không cho phép.” Ánh mắt tàn nhẫn thị huyết của hắn hung hăng trừng vào trong lòng Phù Lạc.
Mạc danh kỳ diệu gật đầu nhận sai, nước mắt không ngăn được dâng lên.
“Đồ hai trăm lượng, nàng coi như tám mươi lượng? Nàng có biết một trăm hai mươi lượng là số tiền mà bao nhiêu dân chúng cả đời mới thu vào được, bao nhiêu nữ nhân thêu hỏng hai tay cũng không kiếm được hay không? Nàng có biết nó có thể cho ba mươi binh sĩ ở biên ải lạnh lẽo đến phát run được mặc ấm không?” Biểu tình của hắn lạnh như đáy biển Bắc Cực.
Phù Lạc lắc đầu đang muốn tỏ vẻ không biết, lại vì ánh mắt hung ác của hắn mà đổi thành gật đầu.
“Vươn tay ra.”
Phù Lạc ngoan ngoãn vươn tay. Chỉ thấy hắn mạnh mẽ dùng bốn ngón đánh xuống, bàn tay yếu ớt như cánh hoa nhất thời nổi lên bốn ấn ký màu đỏ.
“A.” Phù Lạc đau kêu to, nước mắt như Hoàng Hà tràn ra, không thể vãn hồi, nghĩ thầm, mình nào biết sẽ gặp phải hoàng thượng như vậy chứ.
Chưởng thứ hai lại lên, nhưng chung quy không đánh xuống.
“Đi đem Thánh chủ gia huấn sao chép mười lần.” Thánh chủ gia huấn Phù Lạc có biết, đây là gia huấn mà hoàng đế khai triều viết xuống cho con cháu đời sau. Cần kiệm trị quốc, bỏ kiêu ngạo bỏ xa xỉ là một điều rất trọng yếu.
“Tiến vào.” Bích Ngô bình tĩnh đi tới, ánh mắt nhìn Phù Lạc nhiều hơn một tia áy náy, Lộng Ảnh lại như hàn băng. Hai người dùng tốc độ siêu tốc thu thập sạch sẽ mặt đất, lấy ra giấy mực.
Phù Lạc nháy mắt với Lộng Ảnh mấy cái, ngàn vạn lần đừng lấy lông ngỗng đến. Kết quả kia tiểu cô nương không có một chút tâm hữu linh tê nào, theo thói quen lấy ra bút lông ngỗng mà ngày thường Phù Lạc quen viết, nàng lại có thể xuống dốc đến mức này, thật sự là ý trời mà.
Lúc này đây ngay cả Bích Ngô cũng trừng mắt liếc nhìn Lộng Ảnh một cái.
“Đây là cái gì?”
“Lộng Ảnh cầm nhầm, đây là thứ phu nhân ngày thường dùng để chơi.” Bích Ngô nhanh chóng giải thích.
“Chơi như thế nào?” Ánh mắt Long Hiên đế tập trung vào Phù Lạc còn đang kinh hồn chưa định.
Phù Lạc nhanh chóng làm mẫu một lần.
“Không đủ thành ý. Nâng cao cổ tay sao chép.”
Bích Ngô nhanh chóng lấy bút lông ra.
Phù Lạc đáy lòng cảm thán, may mắn không thêm một cái bao cát ở trên tay.
Cả gian phòng nhất thời yên tĩnh trở lại, hai người Bích Ngô sớm lui ra, Long Hiên đế thì lật xem tấu chương không biết lấy từ chỗ nào, mà Phù Lạc lại đang múa bút thành văn, nhìn tình cảnh này, đoán chừng là chép không xong không được phép ngủ.
Trong lòng bàn tay phải đau đến muốn chết, cũng không dám phản kháng, Phù Lạc cảm giác mình thật sự làm mất mặt người xuyên qua.
Nhớ tới tình cảnh vừa rồi một bên rơi lệ một bên sao chép, hắn lại còn nói, bị nước mắt thấm ướt thì phải chép lại toàn bộ. Này, xã hội phong kiến vạn ác đáng chết.
Lúc chép xong sắc trời đã phiếm trắng, Long Hiên đế lại cũng cả đêm không nghỉ ngơi.
Chép xong thì hắn vỗ vỗ bên người để Phù Lạc qua ngồi xuống.
“Rất muốn tiền à?”
Phù Lạc lắc đầu liên tục, trái lương tâm quá.
Kết quả đã thấy hắn từ trong lòng ngực lấy ra mấy tấm ngân phiếu, giá trị đại khái không nhỏ, cộng lại cũng đủ hơn một ngàn hai. Phù Lạc hai mắt tỏa ánh sáng.
“Vốn định đưa cho nàng, nàng không muốn ~~”
Long Hiên đế còn chưa nói xong, đã bị Phù Lạc từ trong tay đoạt lấy ngân phiếu.
“Cắt đứt lời của ta, không cho phép.” Hắn âm lãnh nói.
Phù Lạc thì lại nhìn ngân phiếu, nghĩ đến tương lai, ân cừu gì cũng có thể để qua một bên, “Chụt chụt” hai tiếng ở trên mặt Long Hiên đế hôn liên tiếp hai cái.
Hắn không nói cái gì nữa, chỉ ý bảo nàng nằm ngủ.
Khi tỉnh lại đã không thấy bóng dáng của hắn.
Phù Lạc lại mang theo Bích Ngô Lộng Ảnh, khởi hành đi dạo phố, thật sự là thời không đợi ta, ai cũng không biết Long Hiên đế khi nào thì định rời khỏi nơi này, cho nên Phù Lạc nhất định xuống tay nhanh chút.
Vốn muốn đi tìm đại phu, nhưng lại sợ Bích Ngô đều ghi nhớ rồi trở về nói cho Long Hiên đế, với sự khôn khéo của hắn, vừa tra, khẳng định sẽ biết xảy ra chuyện gì, chỉ sợ lúc đó bản thân thật sự chỉ có một con đường chết. Long Hiên đế âm tình bất định, mấy ngày trước đây còn nhu tình mật ý, mặc dù đối với người khác tuyệt đối không được xưng như vậy, nhưng với Long Hiên đế mà nói, Phù Lạc cảm thấy mấy ngày trước hoàn toàn xứng với nhu tình mật ý, đây là đối với những người khác yêu cầu không thể quá cao, mới đi vắng một cái, ngày hôm qua đã trở mặt vô tình.
Xem ra thực sự chỉ có thể đi đến một nơi mà người xuyên qua muốn đi — thanh lâu.
Chỉ hy vọng, chuyện bản thân náo động thanh lâu, có thể dời đi sự chú ý của hắn.
Lúc Bích Ngô Lộng Ảnh chứng kiến Phù Lạc một mực hướng tới “Miên Hương lâu”, đều bị hù sợ. Lộng Ảnh liên tiếp kéo Phù Lạc ra phía ngoài, “Công, công tử, người không muốn sống nữa à, nếu bị gia biết, vậy, vậy chúng tiểu nhân nhất định sẽ bị ~~”
“Cho nên cũng không để cho gia biết được.” Phù Lạc lớn tiếng nói, tránh khỏi tay Lộng Ảnh.
“A, vị gia này, chúng ta ở đây còn chưa mở cửa mà.” Người đẹp hết thời giống như tú bà ăn mặc trang điểm xinh đẹp uốn éo uốn éo tiến đến.
Phù Lạc thực anh tuấn đem ngân phiếu thoáng qua trước mặt bà ta, năm mươi lượng.
Tú bà ánh mắt phát sáng, Miên Hương lâu của bà ta ở thành Hằng Thanh cũng chính là một nơi tiêu vàng bậc trung, gia nào ra tay hào phóng thì đều đi đến danh lâu thượng đẳng, ra tay hào phóng giống vị “Gia” này còn chưa được gặp nhiều.
Chỉ cần có tiền để kiếm, cái gì cũng có thể làm.
“Gia, muốn dạng cô nương gì ạ?”
“Gia muốn một cô nương hiểu mưa móc thâm sâu.” Tú bà một bộ rõ ràng đem ba người bọn họ dẫn vào trong phòng một cô nương tên là Hoa Diễm.
Một luồng hương phấn gay mũi truyền đến, một nữ tử y sam nửa mở trang điểm rất đậm đi ra.
“Gia, vị này chính là cô nương Hoa Diễm, cũng là đầu bài của Miên Hương lâu chúng ta, người thử qua đều nói rất được.” Tú bà ở một bên cười đến run rẩy hết cả người.
“Đi xuống đi.”
Phù Lạc một phen giữ chặt tay của Hoa Diễm, đi vào phòng trong, “Cô nương, chúng ta tâm sự.” Giả vờ làm ra một bộ sắc mị.
“Công, công tử, người đây là muốn làm gì?” Lộng Ảnh nhanh chóng bám trụ tay Phù Lạc.
Phù Lạc dùng giọng nói mà Bích Ngô cũng vừa vặn có thể nghe thấy nhỏ giọng nói: “Ta đây là muốn đi thỉnh giáo, hiểu không, nha đầu ngốc.” Lộng Ảnh tỉnh tỉnh mê mê, nhưng Phù Lạc nghĩ thầm Bích Ngô nhất định hiểu, Bích Ngô không hiểu, Long Hiên đế cũng nhất định hiểu. Bích Ngô này, thì ra vẫn luôn là cơ sở ngầm của Long Hiên đế.
Phù Lạc đem hai người các nàng ở lại gian ngoài, cùng Hoa Diễm đi vào bên trong.
Nàng kia thần sắc lập tức thay đổi.
“Cô nương, là tới nơi này tìm tỷ muội chúng ta chơi đùa à?”
Phù Lạc cũng nghiêm mặt nói: “Không dám, chỉ là muốn xin cô nương một chén thuốc mà thôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.