Tình nan chẩm(1)
Lần đầu tiên nghe được bài hát này đại khái là mười năm trước, lần đầu tiên chỉ cảm thấy tục, giả vờ giả vịt.
Thời gian viết Phù Lạc sắp đến giai đoạn cuối, trong lúc vô tình lại lần nữa nghe lại bài hát này, cảm xúc lập tức tràn đầy trong lòng.
Lúc đọc một chương này, không ngại nghe bài hát này một chút.
————————————
Cuộc sống trở lại hiện đại đã khôi phục yên ả cùng bình thường.
Khi hồi phục cơ thể, một lần nữa tiến vào trong dòng người mờ mịt ở hiện đại, vì cuộc sống mà bôn ba.
Bất đồng duy nhất chính là, sức ăn càng lúc càng lớn, thẻ tín dụng quẹt càng ngày càng nhiều, mua sắm thành một loại sinh hoạt phẩm thiết yếu.
Ban đêm tĩnh lặng đứng ở trên quảng trường, nghe cửa hàng bên cạnh truyền tới tiếng ca.
“Nếu hết thảy dựa vào duyên phận
Hà tất cuồng dại yêu một người
Sợ nhất dẫu lìa ngó ý còn vươn tơ lòng khó bỏ khó chia
Bao nhiêu bình minh lại hoàng hôn
Cho dù không hề chảy lệ thương tâm
Đêm khuya vẫn có hồn quẩn quanh mộng đưa lối
Những muốn đi còn lưu lại mối tình sâu
Đều đã không cách nào hối hận
Sớm biết rằng yêu có thể đả thương người như vậy
Tình sẽ khó gối đầu như thế
Lúc trước hà tất phải nghiêm túc
Sớm hiểu được trong mộng không thể lâu dài
Tương tư không bằng quay đầu lại
Hiện giờ sao phải oán chia cách
Trừ phi coi như một trò chơi
Hồng trần mặc hắn lạnh lẽo
Ai có thể chặt đứt dây tình này
Trừ phi để chân tâm ở một bên
Kiếp này tùy duyên mà tụ tán
Vô oán vô hối có mấy người”
Nước mắt từ hai má rơi vào cổ áo, mới phát hiện mình ở trong ánh mắt kinh ngạc của người khác, lệ đầy mặt.
Hồng thủy vỡ đê mà ra, rốt cuộc không nén xuống được.
Lúc mở mắt ra, lại thấy được không gian nguyền rủa kia, thân ảnh như đóa sen trắng, chỉ khác phía sau nàng còn đứng một bóng người mơ hồ.
“Là ngươi lại đem ta xuyên tới đây?”
“Nếu chính ngươi không động ý niệm trong đầu ~~” Liên Nguyệt trấn định đáp, lại khó nén chột dạ.
Phù Lạc học thành phương pháp trầm mặc nhìn thẳng của Long Hiên đế.
“Đúng, là ta vẫn luôn dùng vu thuật tìm kiếm ngươi, cho tới hôm nay cảm giác được khí tức của ngươi.” Liên Nguyệt tự nhiên hào phóng thừa nhận.
“Vì sao?”
“Long Hiên đế lấy chìa khóa thích hồn của Hiên Nguyên (thái tổ) làm trao đổi.” Liên Nguyệt đáp có một tia áy náy, “Nhưng nếu ngươi không có ý nghĩ đó, ta cũng sẽ không cảm giác được ngươi.”
Phù Lạc chỉ có thể trách mình lúc trước vì cái gì nhất thời xúc động, đem Phượng tỏa Long tâm cho Liên Nguyệt.
“Ai nói ta muốn trở về?” Phù Lạc cãi bướng.
“Vậy ngươi thu lại sở thích ăn cắp đi, chứng cuồng mua sắm, cuồng ăn lúc sống lại thì giải thích thế nào?”
“Nhưng ta luyến tiếc phụ mẫu ta.”
“Việc này ta đã sớm giúp ngươi nghĩ kỹ rồi, hiện tại ta bị Thiên đình cho làm cục trưởng cục visa xuyên qua, Hiên Nguyên là cục trưởng cục phản xuyên trái phép, ta cho ngươi ký tên giấy thông hành vĩnh cửu nhiều lần, ngươi có thể tự lui tới cho hiện đại cùng hoàng triều Viêm Hạ.” Liên Nguyệt một bộ nịnh hót dâng ra giấy thông hành.
Phù Lạc vừa nghe, cảm thấy phúc lợi này đãi ngộ không tệ. “Nhưng ngươi còn phải giúp ta thu xếp một việc, bằng không ta không xuyên qua.” Lúc này không cò kè mặc cả, thì đợi đến bao giờ.
“Ngươi nói.”
Hai nữ nhân nói thầm nửa ngày, đại ý là để Liên Nguyệt báo mộng cho Long Hiên đế, nói là trừ phi Long Hiên đế cả đời chỉ có một nữ nhân là nàng, mới có thể chân thành, kiên định.
Sợ bị thương tổn, tuyệt đối không thể cho nam nhân có cơ hội hoa tâm gì, phòng ngừa chu đáo mới là thượng sách.
Liên Nguyệt cảm thán Phù Lạc âm hiểm giả dối.
Khó trách người như Long Hiên đế cũng phải thua ở trong tay nàng, còn cam tâm tình nguyện đến tận đây cũng không buông bỏ. Thật sự khắp nơi tìm những người tài truyền nhân vu thuật của Viêm Hạ, tìm mình, lý trí cò kè mặc cả, hai người này đều không phải thiện nam tín nữ.
Lúc Phù Lạc tỉnh lại, đã nhìn thấy Long Hiên đế lẳng lặng nằm ở bên người, lông mi thật dài bao trùm ánh mắt đả thương người của hắn. Giống như cảm thấy động tĩnh bên cạnh, Long Hiên đế đột nhiên mở mắt.
Phù Lạc nhanh tay lẹ mắt đặt ngón tay lên trên môi hắn, mạnh miệng nói trước, “Không được mưu đồ mắng ta, đánh ta, khi dễ ta, không cho ta cơm ăn, bắt ta chép Thánh Tổ gia huấn, nếu không ~~”
Long Hiên đế không nói chuyện, chỉ dời tay Phù Lạc đi, xoay người xuống giường, chuẩn bị lâm triều.
Phù Lạc bò xuống giường, ở trước mắt Long Hiên đế quơ bàn tay, “Tỉnh, tỉnh, chàng không phải đang nằm mơ, ta thật sự đã trở lại.” Phù Lạc cho rằng Long Hiên đế nhất định cho rằng hắn đang nằm mơ, cho nên không phản ứng với mình. Bằng không dù thế nào cũng phải cảm thiên động địa ngọt ngào ôm một cái, hoặc oanh oanh liệt liệt biểu đạt tình yêu chứ, nhất định phải hoa lệ hơn dì Quỳnh Dao kia.
Vẫn không phản ứng. Phù Lạc không cam lòng nhéo lên cánh tay Long Hiên đế, “Đau chưa.”
Nàng nhìn thấy hắn nhíu mày, mà hắn cũng chỉ có chút run rẩy chuyển tay nàng đi. (Mỗ Đang phỏng chừng, đó là ẩn nhẫn run rẩy, hắn đang cố gắng khống chế khuynh hướng bạo lực của mình.)
Sau khi Long Hiên đế đi, Phù Lạc một chút cũng không buồn ngủ, Bích Ngô Lộng Ảnh thấy nàng tỉnh lại, lại khóc đến cảm thiên động địa.
Đi dạo ngự hoa viên, cảm giác trống rỗng, đình đài lầu các trống rỗng, hiên tạ cung thất, làm cho lòng người tịch mịch đến hoảng hốt, lại có một tia hoài niệm phồn hoa lúc trước.
Có lẽ âm mưu của rất nhiều người đều đến từ chính tịch mịch của rất nhiều người.
Nhớ đến phòng nhỏ ở hiện đại, Phù Lạc cảm thấy vẫn đi ngủ thì hơn, trong lòng lặng lẽ thì thầm, “Phù Lạc yêu Hiên Áo.” Sau khi tỉnh lại lại nhớ tới cha mẹ bên người. Trong lòng trách cứ Liên Nguyệt lại có thể đem mật ngữ qua cửa bố trí thành như vậy, nhất định là nàng ta ghen tị hạnh phúc của bọn họ, để mỗi một lần nàng rời đi, đều phải trải qua giãy dụa.
May mắn kịp thời gian, sau điểm tâm, vội vàng đi làm, nhưng không còn mua sắm, cũng bỏ chứng cuồng ăn.
Tan tầm, ngủ. Buổi chiều khi tỉnh lại, dường như nghe được một nam một nữ khắc khẩu, “Nàng không phải đã trở về rồi sao? Vì cái gì, ngươi đã đáp ứng trẫm ~~”
“Ôi chao, năng lực của ta có hạn, chỉ có thể, chỉ có thể ~~” Liên Nguyệt thưa dạ nói.
Lúc Phù Lạc lẳng lặng mở to mắt, chung quanh lại đã khôi phục tĩnh lặng.
Nhưng chống lại ánh mắt Long Hiên đế.
“Nàng, ác hơn ta.” Long Hiên đế nghiến răng nghiến lợi nói.
Trừng, không dám trừng, phạt, không đành lòng phạt.
Phù Lạc lẳng lặng ngồi dậy, nhưng trên mặt như thế nào cũng không nhịn được hiện lên ý cười ngọt ngào.
“Nếu ta không tìm nàng, có phải từ nay về sau thật sự không hề liên quan nữa không?” Long Hiên đế nhìn vào ánh mắt Phù Lạc.
Phù Lạc không đáp lời, chỉ mạnh mẽ ôm hắn, “Cám ơn chàng không buông bỏ.”
Nếu không cùng một chỗ, là tổn hại người mà không lợi mình.
Cùng một chỗ, là hại người lợi ta, Phù Lạc rất nhanh coi đó là bí mật.
Nhìn thấy hắn ẩn nhẫn, hắn giãy dụa, hắn giận mà không dám nói gì, Phù Lạc cảm giác mình sẽ nghiện.
Ban ngày Long Hiên đế vội vàng việc chính trị, Phù Lạc cũng xuyên lại hiện đại cùng cha mẹ, hưởng thụ cuộc sống. Buổi chiều, thỉnh thoảng nghịch ngợm về muộn, thích nhất nhìn bộ dạng tức giận thở gấp của hắn, có điều một chiêu này cũng không dùng nhiều, luyến tiếc.
Bích Ngô Lộng Ảnh thích nhất là bàn luận, thích nhất ở trước mặt Phù Lạc lảm nhảm, Long Hiên đế vào lúc nàng “ngủ”, đã bao nhiêu lần lẳng lặng nhìn khuôn mặt ngủ của nàng, trong mắt tràn đầy lo lắng hãi hùng. Khiến Phù Lạc lại tự trách một chút, đáng tiếc vẫn không chịu nổi hấp dẫn quay về hiện đại.
“Vì sao phải uống thuốc chứ, thân thể của ta tốt lắm mà?” Phù Lạc cự tuyệt thuốc đắng đã phải uống ba tháng, không cảm thấy thân thể có cái gì cải thiện, nhiều lần còn bị hắn tự mình giám sát.
“Đây là thuốc gì, không nói ta không uống.” Phù Lạc chơi xấu.
Trên mặt Long Hiên đế dâng lên sắc hồng ngàn năm khó gặp. “Đây là thuốc giải độc do Giang thái y phối.”
“Ta trúng độc gì sao?” Phù Lạc cả kinh nói. Nhìn khuôn mặt khó coi của Long Hiên đế trước mắt, ánh mắt trách cứ, rốt cục hiểu, “Là, là, là ~~”
Phù Lạc là tuyệt không muốn sinh con, hoài thai mười tháng, bụng lớn như vậy, làm sao cam tâm, sao có thể cho nam nhân này cơ hội chế tạo người đây? Ánh mắt nhanh như chớp chuyển chuyển, đáng tiếc vẫn uống hết chén thuốc kia.
Nguyệt tròn đêm Trung thu.
Phù Lạc hiếm khi thấy Long Hiên đế hưng trí tăng mạnh ngâm thơ vẽ tranh.
Nữ tử trong bức tranh tóc có chút hỗn độn nhẹ trung bay múa trong làn gió, đưa lưng ngồi ở đầu thuyền rồng, chân trần vỗ nước, cho dù là bọt nước trong tranh cũng rất thật.
Lại thấy nàng kia quay đầu, cười duyên với nam tử sắc minh hoàng bên người đưa lưng mà đứng, trong hồ phản chiếu ánh trăng rằm, dao động ở bên tai nữ tử.
Bên cạnh đề một câu thơ, “Thanh vân giáo oản đầu thượng kế, minh nguyệt dữ tác nhĩ biên đang*.”
(*: Mây xanh dạy búi kế trên đầu, trăng sáng cùng vẽ khuyên bên tai.)
Phù Lạc tựa ở bên cạnh hắn, cảm thấy có lẽ chủ nghĩa hai ngày nghỉ cuối tuần bồi hắn cũng không tệ.
Tương lai có bao nhiêu đắng bao nhiêu ngọt, không ai có thể đoán trước, chỉ có một người chống, luôn không bằng ấm áp của hai người.