Nhìn dáng vẻ hủ giấm chua của Yến Cẩn Uy thật sự cũng làm cho Hà Thục Huyên cảm thấy vui vẻ, cũng chẳng biết từ khi nào mà cô lại thích dáng vẻ ghen tuông, bá đạo này của anh nữa. Có lẽ là từ khi anh nhận ra con người thật của cô.
Không để không khí bữa tiệc thêm căng thẳng thì Phùng Tuân đã bước lên bục lớn, tuyên bố rằng tiệc thọ thần của Phùng lão chính thức bắt đầu. Lúc này thì Triệu My Ánh cũng chỉ biết đưa mắt nhìn theo hướng của con gái, còn Phùng Dinh thì đương nhiên là phải kéo tay, nhắc khéo vợ mình nên tiết chế một chút. Hiện tại khoa học đã tiên tiến rồi, chỉ chờ thêm mấy tiếng nữa là có thể chắc chắn, bà ấy không nên gấp gáp, kẻo làm con gái sợ.
Còn Phùng Diệc thì không cần nói, cậu nhóc này hoàn toàn bị Hà Thục Huyên mê hoặc, còn không ngừng lẽo đẽo bên cạnh chị gái của mình, ra sức làm nũng. Trái lại với dáng vẻ chiều chuộng mà Hà Thục Huyên dành cho Phùng Diệc thì Yến Cẩn Uy lại không vui, vợ anh tuy rằng có thể là tiểu thư Phùng gia, nhưng thằng oắt con kia cũng đâu cần phải dính chặt như vậy chứ?
Và có lẽ Hà Thục Huyên cũng nhìn ra vẻ mặt không được hài lòng từ vị trí Yến gia, cô liền để Phùng Diệc lại cho Phong Vinh, sau đó thì đi đến bên cạnh anh, còn nhẹ nhàng nói:
- Yến gia, anh sao vậy? Lẽ nào anh... Ghen rồi?
Cứ ngỡ rằng Hà Thục Huyên sẽ trêu chọc được Yến Cẩn Uy, nhưng không ngờ anh không biết không biết ngại, liêm sỉ cũng không còn dính lại một miếng nào, trực tiếp choàng tay ôm lấy cô, còn nghiêng đầu, nói:
- Đúng, anh ghen rồi. Vậy bà xã có an ủi anh một chút không?
Đây gọi là gì? Đây gọi là bốn mươi chín gặp năm mươi. Nhưng Hà Thục Huyên cũng không muốn chịu thua, cô liền ngoắc tay bảo anh cúi xuống, khi anh đã ghé sát lại bên cạnh thì Hà Thục Huyên liền nhẹ nhàng hôn lên cổ anh một cái.
Tuy nói hôn thì cũng không hẳn, nói đúng ra là hít nhẹ một nhé, sau đó còn nhỏ giọng nói:
- Yến gia, anh đừng gấp, chút nữa về khách sạn em sẽ an ủi anh.
Bây giờ Yến Cẩn Uy thật sự thấy sai rồi, anh không nên trêu chọc cô gái này, vì chỉ có anh là kẻ chịu thiệt. Da đầu của Yến Cẩn Uy bất đầu tê rần vì câu nói của cô, hôm nay Hà Thục Huyên ăn gan hùm rồi mới dáng nói như vậy... Hoặc có thể là sau hôm nay, cô không còn là Hà Thục Huyên nữa nên mới dám khiêu khích anh như thế. Nhưng lúc này Yến Cẩn Uy cũng không chịu thua, anh nhẹ nhàng phả hơi nóng vào tai của cô, tone giọng hạ thấp một chút, nhẹ nhàng nói:
- Anh sẽ chờ phu nhân.
Lúc này dường như Hà Thục Huyên đã biết bản thân sẽ đối mặt với cái gì tối nay rồi, liền đưa tay đẩy anh ra, sau đó thì liền quay mặt sang hướng khác, gương mặt nhỏ cũng dần đỏ lên.
Vốn dĩ chỉ là vợ chồng đùa giỡn với nhau thôi, nhưng ở phía xa xa thì Hà Cang lại siết chặt tay của mình, ông ta không nghĩ mối quan hệ giữa Hà Thục Huyên và Yến Cẩn Uy lại tốt như vậy, nhưng ông ta lại càng không dám nghĩ đến chuyện Hà Thục Huyên lại la tiểu thư của Phùng gia Đế Đô, một gia tộc mà Hà gia mãi mãi không bao giờ với tới được. Nghĩ đến những chuyện mà ông ta đã gây đến cho cô... Liệu bây giờ ông ta xin lỗi còn kịp không?
[...]
Sau một khoảng thời gian thì Hà Kiều Ái đã chủ động bước đến chỗ của Phùng lão, còn mỉm cười nói:
- Ông nội, hôm nay là...
- Hà tiểu thư thỉnh tự trọng. Cô họ Hà, không phải họ Phùng, đừng tùy tiện gọi tôi là ông nội.
Dù rằng ở cách đó khá xa, nhưng Hà Thục Huyên lại nghe thấy một tiếng *chát* vang vọng quanh đây, đó là gì? Đó chính là tiếng Hà Kiều Ái tự vả đó. Thật sự sảng khoái chết đi được.
Nhưng một giây sau đó thì Yến Cẩn Uy lại kéo tay của Hà Thục Huyên đến bên cạnh Phùng lão, sau đó lại đưa ra lễ vật mà Hà Thục Huyên đã chuẩn bị. Lúc Hà Kiều Ái nhìn thấy đó chỉ là một chiếc chuỗi phật bình thường thì liền cười cợt, nhưng cô ta cười cợt thì Phùng lão lại rất vui vẻ, nói:
- Huyên Huyên đúng là cháu ngoan của ông nội. Dù rằng chưa nhận tổ quy tông, nhưng cái cách cháu tặng quà cũng đủ biết cháu là người có tâm tư tỉ mỉ rồi.
Nghe đến đây thì Hà Thục Huyên cũng chỉ cười, nhưng Yến Cẩn Uy lại nói thêm:
- Cô gái này ấy à, không chỉ tỉ mỉ mà còn không nghe lời. Lúc trước cháu chỉ bảo cô ấy tìm quà cho Phùng lão thôi, ấy vậy mà cô gái này lại chạy đi mua chuỗi phật, còn đưa lên chùa ở tít trên núi để đại sư khai quang. Cả thời gian đi và về cũng leo hết mấy trăm bậc thang, gót chân cũng phồng rộp hết cả lên.
Phùng lão và Phùng gia nghe vậy cũng rất thương xót, họ xót cho cháu gái của họ là chín, nhưng thương Hà Thục Huyên là mười. Vốn dĩ chỉ là một thọ thần của một lão già không quen biết thôi mà, ấy vậy mà cô vẫn bỏ hết tâm tư vào đó. Nếu như là người nhà thì còn cỡ nào nữa đây. Triệu My Ánh thấy con gái cố gắng như vậy cũng rất vui lòng, bà ấy vốn dĩ đã định tìm cô rất lâu, nhưng lại không có manh mối, tìm Hà gia thì họ lại bảo cô đi đâu mất rồi, không liên lạc được. Nhưng cũng may, cũng may là cô vẫn sống tốt.
- Huyên Huyên, cực khổ cho con rồi.
Hà Thục Huyên lại mỉm cười rồi lắc đầu. Nhưng cô biết là cho dù cô có bỏ qua thì người em trai yêu quý Phùng Diệc cũng sẽ không qua đâu.
#Yu~