Phu Nhân Hiền Lành Của Ác Ma Tướng Quân

Chương 17: Có chuyện




Buổi sáng ngày hôm sau tại vườn hoa phủ Tề..
"Ây da, bởi vậy mới nói, ngoài biết cách đuổi hồ li ra còn phải biết cách dụ phu quân về! Tỷ so với ta là quá bình thường rồi!" - Bạch Hồ Ngọc vui vẻ nói
"Vậy nếu là muội thì sao?" - nàng nhíu mày hỏi
"Ta a! Mới cách đây không lâu, có một nữ nhân không hiểu chuyện dám có ý đồ với phu quân của ta, còn lợi dụng lúc chàng ra tay cứu mạng mà đòi lấy thân báo đáp, lần đó ta đã có nàng ấy toại nguyện a!" - Bạch Hồ Ngọc nhếch môi nguy hiểm nói lại với nàng. Tò mò quá, Kim Giai Nhân cũng đi đến ngồi xuống mà hỏi chuyện
"Toại nguyện? Vương Phi là có ý gì?"
"À, lần đó ta liền cho nàng ta xuống làm nô tì cấp thấp ở phủ vương gia, đúng nghĩa của từ lấy thân báo đáp, nàng ta liền hiểu chuyện bỏ của chạy lấy người a!" - Nàng ta dùng giọng điệu vô cùng bình thường nói chuyện
"Ây da, muội còn dám làm ra chuện vô lại như vậy?" - Bạch Khả Khả liếc nhìn muội muội của mình mà lắc đầu
"Nhưng sau bằng nữ nhân năm trước chứ. Năm trước chàng ấy đi buôn bán xa, quay về còn mang theo một nữ nhân gọi là bạn hữu. Nàng ta ở lại phủ chơi vài hôm nhưng lại dám náo loạn phòng ngủ của ta còn dám làm hư bảo vật của ta, ta liền đợi một đêm thanh vắng, đốt luôn cả kho hàng hóa của nàng ta, sáng hôm sau nàng ta tức giận tìm hung thủ, dĩ nhiên là không thể tìm ra, dù sao thì ta cũng là nữ nhân thông minh, một chút dấu vết cũng không để lại, tướng công ta cũng chống lưng cho ta, cuối cùng ả tức giận mà không làm gì được mà bỏ đi, từ đó không gặp lại nữa!"
"Sau này muội tốt nhất ít ra ngoài a, nếu không nhất định mất mạng!" - Bạch Khả Khả châm chọc nhìn tam muội của mình
"Vậy còn cách nào kéo được tướng công về?" - nàng tò mò hỏi
"Thì nếu ta giận chàng không hại hồ li thì đi về nhà đại tỷ, chẳng sợ gì. Khi nào bình thường lại thì ta cho chàng lời, ta giận thì chàng cho ta lời!"
"Đều là phu thê còn phải tính xem ai lời sao?" - Bạch Khả Khả nói
"Ta cũng chỉ là học từ tỷ a, tỷ là dân buôn bán, làm gì cũng phải tính đến lợi ích của mình, phu quân ta cũng là dân buôn bán, bọn ta dương nhiên phải lấy buôn bán ra nói rồi!"
"Ây da, muội thật là!"
"Mà nói thế thôi chứ ta làm sao bằng với Tuyết Nguyệt được!" - Bạch Hồ Ngọc nói
"Là Châu Tuyết Nguyệt sao?" - Kim Giai Nhân từ nhỏ đã quen biết Châu Tuyết Nguyệt, còn cho rằng nàng ấy sau này sẽ trở thành nhị vương phi của vương triều, nào ngờ mấy năm trước nàng ấy liền thông báo thành thân cùng nam nhân phủ Bạch, thật lòng khiến ả không hiểu rõ, điều gì đã khiến tình cảm 18 năm của nàng ấy biến mất. Kim Giai Nhân vừa nghe thấy tên của bạn hữu liền càng tò mò muốn biết:
"Đúng vậy, muội ấy lúc trước khi vừa thành thân bước vào phủ Bạch đã nói rõ chỉ làm nữ nhân một chồng, không làm người có chung chồng, nào ngờ lúc này ngũ đệ lại đang làm nhị phẩm quan triều đình, một trong đại thập quan thân của tân hoàng đế, lại khiến công chúa Dương Anh Đào yêu thích muốn có ý gả, còn dám đến Bạch phủ ở lại, cuối cùng bị Tuyết Nguyệt đánh cho một trận, còn nghe nói không dám quay lại a!" - Bạch Hồ Ngọc nói
"Vậy theo muội với loại nữ nhân không biết điều, dám làm loạn với mình thì nên làm sao a?" - Nàng nhẹ nhàng uống nước rồi hỏi
"Ây da, chẳng phải muội ấy đã kể rõ rồi sao? Tất nhiên là đốt luôn phòng ở của nàng ta chứ sao nữa! Phải không Kim tiểu thư?" - Bạch Khả Khả mỉm cười nhìn Kim Giai Nhân khiến ả chỉ dám gật đầu cười lại.
Thật ra trong lòng Kim Giai Nhân bây giờ đã vô cùng ghê sợ trước tỷ muội nhà nàng rồi..
* * *
Cuối cùng thì cũng đã đến ngày cả hai tỷ muội nhà họ Bạch phải tạm biệt nàng mà quay về, trong lòng Kim Giai Nhân lúc này đây lại vô cùng vui vẻ cùng Tiểu Mai bàn chuyện:
"Tiểu thư, hiện giờ bọn họ đều đã rời đi, chúng ta bắt đầu được chưa?"
"Chưa! Người nhà Bạch gia không dễ đối phó như vậy, muốn ả ta tin thì cũng phải đợi một chút thời gian, ta cho rằng chúng ta nên đợi thì tốt hơn!" - Kim Giai Nhân nhắm mắt mỉm cười suy nghĩ về kế hoạch của mình..
Vài ngày sau trong lúc đang nghỉ ngơi trong phòng, nàng chợt nhận được một lá thư được gửi từ Bạch gia
"Thiên Bối à, ở phủ có chuyện rồi, mau về đi!" - trong thư vỏn vẹn vài từ nhưng cũng khiến nàng có chút lo lắng.
Tối hôm đó, nàng liền cùng hắn nói chuyện:
"Tướng công à, ta.. có thể quay về Bạch gia một thời gian không?"
"Có chuyện gì sao?"
"Thật ra thì ta nhận được thư của phủ Bạch gửi đến, nếu như thật sự là chuyện bình thường thì họ đã không gửi thư đến gọi về, theo ta thì chính là đã có chuyện rồi!" - nàng nhẹ nhàng nói với hắn
"Nếu đã vậy nàng dự định khi nào đi?"
"Ừm.. sáng sớm ngày mai ta liền đi"
"Vậy cũng được, chỉ là nàng nhất định phải cẩn thận!"
"Ta biết rồi!" - nàng tựa đầu vào vai hắn mỉm cười, nàng quả nhiên là kẻ thật may mắn..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.