Phu Nhân Hiền Lành Của Ác Ma Tướng Quân

Chương 6: Tai họa từ phủ tề_ Tấm lòng nam nhân họ Tề




Sau việc Chu Thiên đến thăm rất nhiều chuyện khác cũng bắt đầu xảy ra, hắn sau đó cũng bỏ đi đến doanh trại, việc phu nhân Tề gia bị phu quân của mình ruồng bỏ muốn đem cho người khác bị đồn đại khắp nơi, chuyện đám nô tì trẻ tuổi có ý trèo cao cũng nhân cơ hội này mà nhiều lần nói xấu nàng với mọi người, có kẻ còn ác độc hạ thuốc cho nàng chết nhưng không thành.
Từ ngày Chu Thiên rời đi, nàng cũng không còn hay ra ngoài nữa, bản thân nàng là một nữ nhân quá yếu đuối để có thể chống lại những lời nói thâm độc và tàn nhẫn đó, có người nói nàng là do thái hậu ban hôn nên nàng mới có thể bước vào Tề gia, chẳng qua là nhờ có quan hệ thân thiết với hoàng hậu mà thôi có gì thanh cao chứ?
Có người nói nàng là người đàn bà vô dụng, không sinh con cho Tề gia lấy một lần và cũng không thể giữ nổi phu quân của mình.
Đến cuối cùng, người dẹp hết cả đám phiền phức ấy lại không phải là hắn mà là Bạch Hồ Ngọc, nàng giờ lại một lần nữa khóc, nàng nhớ được một chuyện rất quan trọng, thì ra nàng từ khi thành thân với hắn đã quen với thân phận Tề phu nhân mà quên rằng mình còn là nhị tiểu thư của Bạch gia, Bạch Thiên Bối:
"Hừ! Tên nam nhân đó quả thật không xứng với tỷ, trong khi tỷ ở đây chịu khổ, hắn lại có thể ung dung bỏ đi, vậy tỷ ở lại đây làm gì nữa? Mau theo ta về!" - Bạch Hồ Ngọc tức giận nhìn nàng.
"Nhưng.. chúng ta không nói một lời nào mà đi có phải là hơi quá đường đột rồi không?" - nàng nhẹ nhàng hỏi, nhìn gương mặt hốc hác của nàng, Hồ Ngọc càng đau lòng hơn, lên tiếng:
"Yên tâm, ta sẽ đưa giấy từ hôn cho tỷ, chỉ cần xong phần này, chúng ta đưa giấy cho quản gia rồi dọn đồ đến phủ Thất vương gia ở!"
"Ta.. thôi được rồi, dù sao thì chàng cũng không có chút nào là yêu ta, thôi thì thế này chắc sẽ khiến chàng vui hơn nhiều!" - nàng mỉm cười nhẹ nhàng rồi ôm chầm lấy Hồ Ngọc mà khóc, từ nay nàng không còn là người của Tề gia nữa..
* * *​
Hắn là Tề Gia Minh, tướng quân dũng mãnh của triều đình.
Từ nhỏ hắn đã không được yêu thương, mẫu thân của hắn sinh hắn ra là vì danh phận tại Tề gia, phụ thân hắn cần hắn để nối dõi tông đường, họ chưa từng thật lòng nhớ đến hắn.
Năm hắn mười tuổi, phụ thân của hắn mang về một nữ nhân xinh đẹp rồi phong nàng ta làm thiếp của mình, mẫu thân của hắn là do tức giận, sợ bản thân sẽ không có địa vị gì nên suốt ngày tìm cách hãm hại nữ nhân kia, sau này phụ thân của hắn tức giận giáng bà xuống thành thiếp, nữ nhân kia trở thành phu nhân của Tề gia. Bà từ đó mỗi khi khó chịu lại đem hắn ra trút giận, đổ hết tội lỗi cho hắn.
Năm hắn mười ba tuổi, mẫu thân hắn phát điên rồi tự vẫn, phụ thân hắn bị nữ nhân kia hạ độc mà chết, hắn lúc này mất hết cả phụ thân lẫn cả mẫu thân thì tức giận, đó cũng chính là lần đầu tiên tay hắn nhuốm máu.. máu của một nữ nhân thâm độc.
Hắn sau đó chán ghét nữ nhân, khinh bỉ khi thấy họ cố lấy lòng mình, cho đến khi hắn gặp nàng. Theo hắn biết nàng là nhị tỷ của thái tử phi mang tên Bạch Thiên Bối, thật lòng mà nói hắn lúc đầu không có ác cảm với nàng, còn đặc biệt muốn nhìn thấy nàng. Nhưng sau khi bị ép hôn hắn lại tức giận với nàng, thì ra nàng cũng như bao nữ nhân đê tiện khác đều là muốn tiếp cận hắn.
Đêm tân hôn, hắn đã cố tình uống nhiều rượu nhưng một kẻ đã quen quá với rượu như hắn thì nào say nổi. Hắn được gia nhân đưa về phòng, được nàng chăm sóc lại còn bị nàng dụ hoặc, hắn đã có men say mà nàng lại còn khiến hắn không kiềm chế được mà ham muốn nàng, và thế là hắn liền mạnh bạo cướp lấy lần đầu của nàng. Hắn biết và cũng để ý rất nhiều, thức ăn hắn ăn cũng ngày càng ngon, vườn cây đã được nàng chăm sóc tỉ mỉ nên gọn gàng, đẹp đẽ. Nhưng hắn vẫn không muốn mềm lòng với nàng, làm sao hắn có thể dễ dàng tin nàng chứ. Rồi hắn cũng thường biết nàng sẽ không thể ngủ ngon nếu hắn không vào ngủ vì lúc nào nàng cũng giả vờ ngủ trước rồi lại nằm đó đợi hắn vào. Hắn vẫn cứ nhớ cái cảm giác khó chịu khi dường như đêm nào nàng cũng khóc vì những hành động của hắn, hắn muốn quay sang lau nước mắt cho nàng, muốn ôm nàng nhưng cái tôi trong hắn quá cao để có thể làm được việc đó.
Khi Chu Thiên đến chơi, hắn đáng ra phải vui mừng lắm, nhưng khi thấy Chu Thiên và nàng vui vẻ nói chuyện hắn lại cảm thấy bức rức, không muốn nhìn nữa, hắn gầm lên vì tức giận.
Khi nghe Chu Thiên lo luyên thuyên nói về nàng, hắn phát hiện ra tên này đã yêu thích nương tử của hắn, điều này thật khó chấp nhận, hắn lại một lần nữa gầm lên và lần này hắn đã làm tổn thương nàng. Tối đó hắn cũng không tài nào ngủ được, nàng không vào ngủ cùng hắn, hắn nghe rõ tiếng khóc đau lòng của nàng và hắn đã im lặng để mặc nàng.
Sau khi Chu Thiên đi, hắn nhận được tin cấp của triều đình phải đi dẹp loạn, nên đã không nói gì bỏ đi, hắn không ngờ mình lại làm ra một chuyện sai lầm cho sau này..
* còn tiếp*

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.