Phu Nhân Hiền Lành Của Ác Ma Tướng Quân

Chương 8: Đến đem nàng về




Tại cung Hoàng Hậu..
"Tỷ tỷ, người không nên lo lắng, nếu Tề Gia Minh thật sự không để ý đến tỷ, ta lập tức ban chiếu từ hôn cho tỷ!" - Bạch Phùng Phương ngồi cạnh nàng khó chịu viết bản chiếu từ hôn cho tỷ tỷ của mình.
"Đừng, chuyện từ hôn có gì đáng nói đến, dù gì ta cũng đã để lại đơn từ hôn, chàng ấy nếu còn phải nghe lời đàm tiếu của thiên hạ sẽ khó chịu đến nhường nào, ta làm sao có thể làm chàng ấy thêm mệt mỏi chứ?" - đôi mắt nàng đượm buồn, mệt mỏi đến đau lòng mà nghĩ về hắn, có lẽ thật sự nàng và hắn chỉ có thể cùng nhau đi đến đây, à không từ đầu là do hắn miễn cưỡng đi cùng nàng, một chút tự nguyện cũng không có, làm sao có thể nói là đi cùng nhau chứ? Nàng nhẹ nhàng cười mỉm nhìn về xa xăm:
"Thái hậu giá đáo!" - tiếng vị công công uy nghi phát lên, lúc này nàng mới giật mình, cùng Phùng Phương lễ phép hành lễ trước Thái hậu:
"Thần thiếp xin thỉnh an Thái hậu nương nương!"
"Thân nữ Bạch Thiên Bối xin tham kiến Thái hậu nương nương!"
"Miễn lễ!" - bà đi đến đỡ nàng và Phùng Phương đứng dậy, mỉm cười hiền từ nhìn nàng rồi lên tiếng.
"Ta biết nàng vẫn còn mong nhớ Tề đại tướng quân, nếu còn vương vấn sao lại nghe theo thất vương phi mà đến đây?"
"Thưa, thân nữ thật sự không muốn làm Tề Tướng thêm mệt mỏi!" - nàng nhẹ giọng.
"Nhưng nếu thật ra Tề Tướng lại mong muốn nàng làm hắn mệt mỏi thì sao?"
"Không thể!"
"Thật ra thì Tề Tướng là do Quý phi Hòa Ngọc, phi tần được Thái Thượng Hoàng sủng hạnh nuôi nấng, ta cũng xem như mẫu thân của Tề Tướng sau khi Quý phi Hòa Ngọc không may qua đời, dù sao mười phần thì ta cũng hiểu được tám phần trong lòng Tề đại tướng quân nghĩ gì! Nếu thật sự ghét bỏ nàng, nàng nghĩ Tề Tướng sẽ đồng ý thành thân với nàng sao? Ta là hiểu được nên mới đến khuyên nhủ nàng một câu. Sớm muộn thì Tề Tướng cũng sẽ phi ngựa đến đây mà thôi, nàng mau chuẩn bị quay về đi!" - bà mỉm cười rồi liền bỏ đi..
* * *​
Trong lúc này có một sự kiện đã xảy ra..
"Dương Phàm! Ngươi đâu rồi? Ra đây cho ta!" - hắn tức giận đi vào đến cung thất dành riêng cho hoàng đế mà gầm to.
"Tề Tướng auân, sao con lại đến đây?" - Thái Hậu vừa nhìn thấy hắn trong lòng liền vui mừng nhưng vẫn giả vờ chọc ghẹo, hỏi han.
"Bạch Thiên Bối, nương tử của ta có ở chỗ người hay không?"
"À.. ừm.. để ta nghĩ lại xem nào!" - nhìn bộ dạng hoảng hốt của hắn lại càng làm bà thấy hứng thú mà trêu chọc.
"Người suy nghĩ nhanh lên, nàng có trong đó không?"
"Ai da, là Tề Tướng quân sao? Sao ngươi lại phi ngựa tức tốc đến đây vậy?" - Bạch Phùng Phương liền chạy ra hỏi, bên trong từ lâu đã kêu người giữ nàng lại.
"Nương tử của ta đâu?"
"Làm sao ta biết được? Là do ngài làm gì tỷ tỷ của ta phiền lòng? Nếu là thật thì ta muốn nhắc nhở Tề Tướng quân, Bạch Thiên Bối là tỷ tỷ ruột của ta, không thể để ngài làm tỷ ấy buồn được!" - Bạch Phùng Phương nàng nhẹ nhàng dìu Thái Hậu ngồi xuống ghế, bản thân ra lệnh cho người lui xuống.
"Thật sự ta không biết tại sao nàng ấy lại bỏ đi, còn để lại giấy từ hôn, ta làm sao có thể chấp nhận!" - hắn tức giận trừng mắt nhìn Bạch Phùng Phương.
"Ngài thật sự không biết?"
"Đúng vậy, ta không biết nàng ấy có điểm nào không vừa lòng."
"Vậy là ngài không biết chuyện tỷ tỷ ta bị người ngoài khinh miệt, nói xấu?" - nàng càng nói càng giận, nhíu mày nhìn hắn.
"Tại sao lại có thể như vậy chứ?"
"Còn chẳng phải do ngài khiến gia nhân trong nhà để ý làm càn, buôn chuyện, ác miệng, thâm độc làm ra?"
"Thật là vậy sao Tề Tướng?" - Thái Hậu nhẹ nhàng hỏi
"Thưa! Ta thật sự không biết!"
"Vậy Tề Tướng quân về nhà suy ngẫm lại đã!"
"Không được! Có về thì Bạch Thiên Bối cũng phải về cùng ta!"
"Không được! Ta không chấp nhận! Tỷ tỷ ta lần trước thiếu chút nữa đã bị bọn nô tì ở phủ ngài hại chết, ta làm sao có thể an tâm giao tỷ ấy cho ngài!"
"Thật là có chuyện như vậy? Ta sẽ trừng trị bọn họ thích đáng!"
"Quản gia của ngài đã nhốt họ rồi, chỉ chờ ngài thôi. Ngài về đi!"
"Bạch Thiên Bối là nương tử của ta, chiếu thành hôn cũng đã được ban ra khắp nơi, giờ nàng ta làm như vậy chẳng khác nào là đào hôn, chạy trốn, thật là mất mặt cho Bạch gia của Hoàng Hậu."
"Ngươi nghĩ là ta sẽ để ý?"
"Nhưng đại tỷ của người sẽ rất để ý!"
"Đừng đem tỷ ấy ra hù dọa ta, Bạch gia bọn ta cho dù mất mặt một chút cũng sẽ không thể để người nhà chịu thiệt!"
"Thôi, Phùng Phương, ta sẽ về cùng chàng! Chàng đừng gây rối nữa!" - Nàng đột nhiên chạy ra, chen ngang lời của Bạch Phùng Phương.
"Tốt! Chúng ta về!" - hắn mỉm cười kéo nàng về phía mình.
"Tỷ tỷ, nếu hắn không đối tốt với tỷ thì tỷ cứ về Bạch gia sống, tỷ không cần làm Tề phu nhân thì vẫn phải khiến người khác biết đến, dù sao thì tỷ cũng là nhị tiểu thư của Bạch gia mà!"
"Ừm, ta biết rồi!"
*còn tiếp*

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.