*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhờ còn có mang trên mình một vài miếng ngọc cũng như ngân lượng mà Viên Vĩ Anh có thể dùng để chuẩn bị cho chuyến hành trình này. Viên Vĩ Anh sau khi chuẩn bị đầy đủ lương thực và thuyền thì liền nhanh chóng cùng Nhược Ỷ Mộng chào tạm biệt vị đại thẩm đã cưu mang mình mấy hôm nay.
"Đại thẩm, sau này ta nhất định sẽ quay lại để đền ơn cho thẩm."
Nở nụ cười phúc hậu, bà liền nói
"Nơi đây hẻo lánh lại cách kinh thành một đoạn. Hai người các người chỉ cần hạnh phúc là ta vui lòng rồi. Ngươi đó Vĩ Anh, nhớ phải chăm sóc cho Ỷ Mộng một cách chu toàn."
Gật đầu đáp lại lời yêu cầu của đại thẩm. Dù cho không cần ai nói, cô cũng không thể không chăm sóc Ỷ Mộng được.
Đang lúc Viên Vĩ Anh định quay bước lên thuyền thì một vài người dân chạy đến với vẻ mặt hốt hoảng
"Trương đại thẩm, không biết tại sao mà có rất nhiều quan binh đến kiểm tra thôn chúng ta."
"Ta đến xem cùng ngươi."
Trước khi để Trương đại thẩm kịp phản ứng, Viên Vĩ Anh đã cùng người kia đi đến con đường đầu thôn. Không khó khăn để nhận ra người mặc giáp phục dẫn đầu đoàn quân lính chính là Võ Thanh Trác. Viên Vĩ Anh liền vui vẻ chạy đến
"Võ huynh!"
Nghe tiếng gọi quen thuộc của Ninh Vương, chưa bao giờ Võ Thanh Trác cảm thấy mừng rỡ như bây giờ. Mấy bữa nay chưa tìm được tung tích của Ninh Vương, hắn ăn ngủ không yên. Nay tìm được người, hắn đã có thể quay về báo cáo với hoàng thượng rồi.
"Thần tham kiến Ninh Vương, thật mừng là ngài vẫn bình an vô sự."
"Được rồi được rồi, cũng may là ngươi đến kịp lúc đó. Chứ ta là đang định đi thuyền về kinh thành đây."
Sực nhớ ra điều gì, Võ Thanh Trác nhỏ giọng hỏi
"Ninh Vương, vậy còn Nhược tiểu thư?"
"A, ngươi đừng lo, nàng ấy bên cạnh ta. Chỉ là.."
—/—/—/—/—/—/—/—
Cả bọn Viên Vĩ Anh, Nhược Ỷ Mộng và Võ Thanh Trác cùng nhau trở về kinh thành trên chiếc thuyền của quân triều đình.
Võ Thanh Trác chỉ biết thở dài lắc đầu khi nhìn cảnh Nhược Ỷ Mộng hệt như con nít cứ bám lấy Viên Vĩ Anh. Tuy không thân thiết, nhưng cùng là con cháu thế gia trong kinh thành nên hắn và nàng cũng xem như có quen biết, ấy vậy mà bây giờ nhìn nàng từ một tiểu thư khuê các lại biến thành như vậy, chỉ có thể thương tiếc thay.
Phía bên này, Nhược Ỷ Mộng đang vô tư dựa đầu lên vai Viên Vĩ Anh mà dụi dụi trên đó.
"Vĩ Anh, ta buồn ngủ mà tại sao xung quanh cứ lắc lư hoài vậy?"
Buông chung trà trên tay xuống, Viên Vĩ Anh cúi đầu nhìn nàng, nhẹ nhàng trả lời
"Chúng ta đang trên thuyền mà, ngoan đi, ráng chịu một lát."
Vì lo lắng sức khoẻ của Ỷ Mộng không chịu nổi nếu đi thuyền gần nửa tháng trời nên Viên Vĩ Anh đã bàn bạc lại cùng Võ Thanh Trác. Họ quyết định đến trấn gần đó sẽ cập bến và di chuyển bằng đường bộ.
—/—/—/—/—/—/—/—
Mấy ngày sau đó, Viên Vĩ Anh cùng Nhược Ỷ Mộng vẫn luôn quấn quýt bên nhau. Mọi sinh hoạt của nàng đều được Viên Vĩ Anh chăm sóc chặt chẽ.
Cũng như hôm đó, vừa mới rời khỏi bến tàu, Nhược Ỷ Mộng liền cảm thấy không khoẻ vì say thuyền. Khi đang đi qua bãi đã trên bờ biển, Nhược Ỷ Mộng do còn chóng mặt đã sảy chân suýt nữa là té về phía trước. Đi bên cạnh nàng ngay lúc đó tất nhiên không ai khác chính là Viên Vĩ Anh. Cô nhanh tay đỡ lấy Ỷ Mộng, một màng anh hùng cứu mỹ nhân này đều được chứng kiến bởi tức cả mọi người ở đây. Họ đều ngầm cho rằng khi về kinh thành chắc có lẽ Nhược tiểu thư sẽ thành Ninh Vương Phi rồi.
"Ngươi không sao chứ?"
Nhược Ỷ Mộng hoàn toàn ỷ lại vào Viên Vĩ Anh, nàng để yên cho cô dìu mình đi đến xe ngựa. Sau khi vào trong xe ngựa thì cô lại để nàng nằm gác đầu lên đùi mình.
Đối với Nhược Ỷ Mộng, tất cả mọi người đều xa lạ chỉ ngoại trừ Viên Vĩ Anh, nhưng mà mọi chuyện có vẻ tiến triển tốt hơn khi mà cả ba người Viên Vĩ Anh, Võ Thanh Trác và Nhược Ỷ Mộng ngày càng thân thiết hơn.
Sau nhiều ngày di chuyển về kinh thành, phải tạm dừng chân ở những quán trọ nhỏ rồi lại lên đường khiến cho cả binh đoàn cảm thấy mệt mỏi. Viên Vĩ Anh đã quyết định sẽ dừng tại thị trấn lớn một ngày đêm để mọi người dưỡng sức cũng như giải lao một ngày.
Trên đường phố hôm nay, mọi người dân trong trấn không khỏi cảm thấy lạ khi mà trấn của họ lại xuất hiện ba nhân vật lạ mặt lại xuất ra vẻ khí phái hơn người như vậy.
Viên Vĩ Anh hào hoa phong nhã, không quá nam tính nhưng cũng chẳng quá mức nữ tính. Nhược Ỷ Mộng khi xưa nếu khiến người khác nhìn vào có cảm giác cao xa không dám với tới thì nay lại luôn bày ra vẻ mặt tươi cười đáng yêu khiến nam nhân nào nhìn vào cũng muốn bảo vệ nàng. Người còn lại không ai khác chính là Võ Thanh Trác, trái ngược với Viên Vĩ Anh, ai cũng có thể cảm nhận được khí khái hiên ngang cần có của một đại tướng nơi hắn.
Cả ba người họ như được sống thật với lứa tuổi của mình, không còn là Ninh Vương, không còn là đại tướng quân và cũng không cần phải giữ kẽ quá nhiều khi là tiểu thư Thừa tướng phủ.
"Này ta muốn ăn kẹo hồ lô."
Khi nhìn thấy một người bán kẹo đi ngang, Nhược Ỷ Mộng liền kéo tay Viên Vĩ Anh.
"Được được ta đi mua cho nàng."
Viên Vĩ Anh mỉm cười và nhanh chóng quay lại với ba xâu kẹo trên tay.
"Của ngươi này, còn này là cho huynh nè."
Nhược Ỷ Mộng vui vẻ nhận lấy que kẹo, bên cạnh đó Võ Thanh Trác cũng trề môi lên tiếng.
"Thật là ớn lạnh những người yêu nhau như các người."
"Bớt nói lại và lo ăn kẹo của huynh đi."
Viên Vĩ Anh đùa giỡn đưa tay đẩy thanh kẹo vô mặt Võ Thanh Trác khiến mặt hắn dính đầy đường. Nhược Ỷ Mộng liền cười thành tiếng khi nhìn gương mặt đầy đường của hắn. Viên Vĩ Anh thức thời liền kéo Nhược Ỷ Mộng chạy đi trước khi bị Võ Thanh Trác đuổi kịp.
"Ngươi đứng lại cho ta!!"
_________________
Mình cực kì thích diễn viên Hongkong thập niên trước nên những hình mẫu trong truyện mình đều lấy từ những cô chú trong các bộ phim cũ. Đây là hình minh hoạ cho cách bạn dễ hình dung.
Diễn viên Trương Mẫn, Củng Lợi
(Như Tiên, Nhược Ỷ Mộng)
Diễn viên Lâm Thanh Hà
(Viên Vĩ Anh)
Diễn viên Ngô Đại Dung
(Võ Thanh Trác)