Viên Vĩ Anh và Gia Lục Tuần Dương lần nữa gặp mặt tại nhà ăn dành cho cấp bậc của bọn họ, là một nhà ăn tập thể, ồn ào và hỗn loạn là hai từ dễ dàng miêu tả nơi đây.
Lẳng lặng lấy cho bản thân hai cái màn thầu, Gia Lục Tuần Dương và Viên Vĩ Anh giảm nhẹ sự tồn tại của bản thân đến mức thấp nhất, lui vào trong một góc quan sát khẽ xung quanh.
Như đã canh sẵn từ trước, sau khi Viên Vĩ Anh nuốt xong miếng màn thầu cuối cùng, uống luôn một ngụm trà trên bàn, thì một người áo đen bước vào.
"Mặc, xong rồi thì đi theo ta."
Tiếng ồn hỗn loạn xung quanh lắng xuống theo bước chân của nam nhân áo đen, hắn ta đeo nửa bên mặt nạ nên chẳng ra được dung mạo, chỉ biết là có một vết sẹo dài kéo từ má đến mang tai khiến hắn càng thêm hung tợn.
Viên Vĩ Anh giật mình nhớ ra Mặc chính là mình, cô đề phòng nhưng cũng không dám tỏ ra quá mãnh liệt, liền giả vờ ngơ ngác hỏi:
"Nhưng mà tiểu nhân còn phải bưng cơm vào cho gian phòng kia.."
Chưa đợi Viên Vĩ Anh dứt câu, nam tử áo đên đã đánh vỡ, kèm theo ánh mắt sắt bén nhìn đến Gia Lục Tuần Dương.
"Ngươi sẽ thay thế hắn mang cơm đến đó, còn ngươi.. có việc khác, đừng để ta tiếp tục lặp lại."
Nếu không phải hắn nói chuyện còn ngắt nghỉ, Viên Vĩ Anh có đủ căn cứ cho là hắn là robot. Dù chắc chắn tên này không phải thiện nam tín nữ gì, nhưng cô không cảm thán khi khái mà người cổ đại mang lại. Ở thời hiện đại, nhịp sống vội vã, họ chỉ đánh giá mỗi cá nhân qua chức vị của người đó, qua bề ngoài, qua quần áo trang sức chứ làm gì còn ai rãnh mà nhìn vào khí chất của một người.
Viên Vĩ Anh được dẫn đến một gian nhà khác, tách biệt với sự ồn ào của đám người áo đỏ bên ngoài. Cô để ý được là khu vực này, dù là lính canh cửa thấp nhất cũng đã mặc y phục màu lam, thể hiện rõ sự quan trọng của khu vực mà cô đang tiến vào.
Hơi nóng bốc lên thu hút sự chú ý của Viên Vĩ Anh, đánh thức cô khỏi dòng suy nghĩ, cô được dẫn vào một hậu sơn, là một hồ tắm.
"Ủa là sao?"
Viên Vĩ Anh mơ mơ hồ hồ, dựa theo kinh nghiệm coi phim kiếm hiệp, cô cứ tưởng mình sẽ được giao nhiệm vụ mật như đưa thư, truyền tin gì gì đó mà có vẻ cơ mật, cái tự nhiên đưa cô vào nhà tắm.
Nam nhân áo đen chẳng màn quan tâm sự ngơ ngác của Viên Vĩ Anh, hắn tiếp tục dùng chất giọng cực thấp của mình nói ra một câu là Viên Vĩ Anh xịt keo cứng đờ.
"Ngươi đem thân mình tẩy rửa sạch sẽ, y phục để bên kia." Tay hắn chỉ vào bên kia bức bình phong. "Chuẩn bị cho tối nay phục vụ phu nhân."
BÙM BÙM
Âm thanh vỡ toang vang lên trong đầu Viên Vĩ Anh, chưa bao giờ, chưa bao giờ cô có thể tưởng tượng được bản thân làm VỊT.
Nam nhân áo đen truyền tải hết thông tin cần thiết liền bước ra ngoài, mặc kệ Viên Vĩ Anh vẫn còn rối ren đủ thứ suy nghĩ bên trong.
"Trời đất ơi, theo định luật phim kiếm hiệp, những nữ nhân bí ẩn đều là mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành, vậy chẳng phải tự nhiên là trên trời rơi xuống vàng cho ta hưởng thụ hay sao? Ấy dà dà, mà không được, ta đâu phải nam nhân, lúc đâu ra cây dùi cui phục vụ vị phu nhân đó bây giờ??"
Nghĩ lung tung vớ vẩn là sở trường của Viên Vĩ Anh, nhưng trước tiên cô dẹp qua các ý nghĩ đó, tập trung tận hưởng nước nóng trước mặt. Hồ nước không quá lớn, chỉ đủ hai người lớn, như vậy cũng tốt giúp cô có giác an toàn khi tắm ở nơi xa lạ hơn. Trong phim đúng là lừa gạt con nít mà, làm gì có chuyện hành tẩu giang hồ chỉ với một đồ, ngày nào cô và tên Gia Lục kia cũng tắm rửa tại khách điếm, y phục giống nhau là do người thời này họ thường chuộng may một lần nhiều bộ y hệt. Chứ thử tưởng tượng, đánh đấm ì xèo, máu me, mồ hôi tùm lum xong không tắm, để gió thổi khô thì ta xin, ta xỉu mười đời.
Được kẻ hầu người hạ không phải gì xa lạ đối với Viên Vĩ Anh, dù ở hiện đại hay lúc mới xuyên không, cô chưa từng ở tầng lớp thấp hơn. Bây giờ cũng có người dâng cơm rót nước, nhưng lại với tư cách là tân nam sủng của một vị phu nhân ẩn danh nào đó, đối với Viên Vĩ Anh quả nhiên là cảm giác mới lạ.
Cơm nước no nê, Viên Vĩ Anh liền cảm thấy cơn buồn ngủ nhanh chóng ập đến. Nói thì chậm chứ mọi thứ diễn ra trong tíc tắc, Viên Vĩ Anh lần mò đến giường nằm xuống, nhanh chóng đi vào giấc ngủ.
- -------------
Mỹ nhân áo đỏ vươn đôi tay ngọc của mình lên, cởi bỏ ngoại bào trên người, bên trong không mặc trung y, chỉ còn độc nhất một cái yếm được thêu đó hoa bỉ ngạn, đóa hoa bỉ ngạn ấy càng thêm mê người khi mà được hằn lên cặp ngực đẩy đà của nữ nhân ấy.
Nữ nhân tiến từng bước lại phía giường, cứ mỗi bước chân được nhấc lên, một món đồ được cởi xuống.
Từ ngoại bào
Áo yếm
Tiết khố
Cho đến khi nàng hoàn toàn trần trụi, thì cũng đã leo đến trên giường.
Dù đang ngủ, nhờ vào nội lực trong người, Viên Vĩ Anh vẫn cảm nhận được có ai đó đang đến gần mình.
"Thơm quá."
Hương hoa hồng nồng đậm toả ra từ nữ nhân phía trên, đầu ngón tay kéo một đường từ môi Viên Vĩ Anh xuống đến cổ, rồi tới ngực.
Khẽ nhướng mày, nữ nhân nở nụ cười khó hiểu như vừa phát hiện gì đó rất thú vị. Ngón tay dần dần đi đến nơi cần đến và nàng cũng có câu trả lời cho mình. Ngón tay chạy loạn của người khiến Viên Vĩ Anh cảm thấy bị nhột, còn dâng lên một cổ dục vọng trong người. Dù gì từ lần cuối với Như Tiên, cũng đã mấy tháng rồi Viên Vĩ Anh không nảy sinh quan hệ với ai khác cả.
Bàn tay từ bên dưới, di chuyển lên trên, cởi đi đai lưng của Viên Vĩ Anh, sau đó nhanh chóng cởi luôn ngoại bào của người bên dưới. Lúc đai lưng được giải khai, gió lùa vào giúp Viên Vĩ Anh cảm thấy đỡ nóng hơn, nên là cô rất nhiệt tình phối hợp cùng người trên cởi đi ngoại bào của mình.
Phạch
Áo ngoài của Viên Vĩ Anh bị nữ nhân quăng ra xa, rơi xuống giữa đống y phục của nàng. Viên Vĩ Anh bắt lấy bàn tay nãy giờ vẫn đùa giỡn với mình, tay còn lại nhanh chóng vòng qua sau gáy kéo nàng vào một nụ hôn. Hai đôi môi miết lấy nhau, không nhanh không chậm, chiếc lưỡi không xương của Viên Vĩ Anh tách hai làn môi của người đối diện, len lỏi vào bên trong miệng của đối phương, bắt lấy 'bạn' lưỡi mà chơi đùa.
Như đã ngủ đủ, Viên Vĩ Anh chớp chớp mắt tỉnh lại giữa nụ hôn, dung mạo nữ nhân kia đập vào mặt, quả nhiên là một người xa lạ mà cô không quen biết.
"Mà thôi kệ, cơ hội trời cho như vậy mà mình không hưởng thụ thì chắc là ngu ngốc rồi."
Viên Vĩ Anh ôm lấy eo nàng ấy mà lật ngược lại, tách nhau ra khỏi nụ hôn, nụ hôn dài và nồng nàn kéo theo một sợi chỉ bạc giữa họ. Trải dài nụ hôn từ trán, đến chóp mũi, lướt nhẹ qua bờ môi đã có dấu hiệu hơi sưng, trượt dài đến hõm cổ trắng ngần, Viên Vĩ Anh hít một hơi thật sâu. Buồng phổi của cô tràn ngập mùi hương hoa hồng của nữ nhân dưới thân, môi và lưỡi cô hoạt động liên tục.
Cổ là một trong các bộ phận nhạy cảm nhất của nữ nhân, vậy mà Viên Vĩ Anh liên tục hôn, nút, rồi lại liếm khiến cho nữ nhân bên dưới không kiềm được rên lên.
"A~aa~~... Đừ..ng chọc ghẹo ta nữ~~a."
Viên Vĩ Anh nhếch môi cười, giọng nói của nữ nhân xinh đẹp này cũng thật là dễ nghe.
"Ta nên gọi nàng là gì bây giờ?"
Viên Vĩ Anh rời đi hõm cổ người nọ, bàn tay nâng niu khẽ xoa lên gương mặt đầy dụ hoặc của nàng ấy.
Nữ nhân kia nở một nụ cười mê hoặc người đang đè trên thân mình, nắm lấy bàn tay trên mặt mình, đặt lên cặp vú to tròn đầy tự hào của mình. Đồng thời tay còn lại vòng qua cổ kéo Viên Vĩ Anh lại gần mình, bờ môi căng tràn đầy quyến rũ thổi vào tai Viên Vĩ Anh khiến cô rạo rực cả người.
"Tế Nguyệt."
Hết chương 23