Phu Phu Đồng Tâm, Kỳ Lợi Đoạn Kim

Chương 1:




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Đường Phong ngươi phải nghe lời a ma! Ca nhi đó ngươi nhất định phải cưới"
Trong sân nhà trưởng thôn của thôn Tiểu Thanh Sơn vang lên âm thanh tràn đầy giận dữ.
Trưởng thôn Đường Chính ngồi trong sân mạnh mẽ hút một hơi thuốc lá sợi rồi gõ gõ miệng tẩu thuốc. Bật mình đứng dậy đi tới sương phòng nơi phát ra âm thanh ấy.

(Thuốc lá sợi)
Trong sương phòng đặt một chiếc giường lớn bên phải là tủ quần áo. Tất cả đều do Lưu lão tam người làm gia cụ tốt nhất trong thôn làm ra.
"A ma người nhìn thân thể này của con chưa? Làm sao mà cưới đây? Người đừng có làm chậm trễ chuyện chung thân đại sự ca nhi nhà người ta."
Người nói là Đường Phong đang nằm trên giường lớn, là con trai duy nhất của thôn trưởng Đường Chính, nhưng đứa con trai duy nhất này là một con ma ốm.
Hắn rất gầy là gầy kiểu của người bị bệnh, bởi vì hằng năm nằm trên giường bệnh nên da rất trắng, trắng đến không bình thường, lớn lên mi thanh mục tú, sống mũi thẳng môi mỏng, đặc biệt là đôi mắt sáng ngời ôn hòa tràn ngập cơ trí hoàn toàn không phù hợp với bộ dáng bệnh tật của hắn, người có mắt nhìn liền biết người này là một người có học thức.
Đường Phong cũng không biết làm sao. Hắn vốn dĩ là bác sĩ trung y ở thời hiên đại. Vì một trận động đất dẫn tới tử vong. Đợi đến lúc tỉnh lại thì biến thành bộ dáng Đường Phong của hiện tại là con trai duy nhất của thôn trưởng thôn Tiểu Thanh Sơn. Nguyên chủ do sinh non, thân thể mang nhiều bệnh tật, ốm yếu, bất hạnh mất sớm. Do đó hắn liền tới nơi này tiếp nhận kí ức và thân thể nguyên chủ.
Hắn tới nơi này sắp được ba tháng. Bởi vì tính cách của nguyên chủ và hắn tương tự nhau, ngược lại hắn không bị người nhà phát hiện là có điều gì kỳ lạ. Cho đến ngày hôm nay, Đường a ma là nam nhân sinh ra nguyên chủ. Nói rằng thế giới này không có nữ nhân, chỉ có ca nhi và hán tử. Cả hai đều có thân hình giống nhau, khác là ca nhi nhỏ yếu còn hán tử cao lớn cứng rắn hơn. Mỗi ca nhi sẽ có nốt ruồi đỏ dưới chân mày để phân biệt với hán tử.
Mà ca nhi có nốt ruồi đỏ càng đậm giống như máu thì nói lên rằng năng lực nối dõi tông đường cành mạnh, tương đương với càng dễ sinh con.
Đường Phong là một hán tử, ặc, nhưng mà thân hình, khuôn mặt của hắn lớn lên lại giống như ca nhi.
Buổi chiều hôm nay Đường a ma ra ngoài một chuyến, sau khi về tới nhà đột nhiên tiến vào phòng hắn nói: "ta đã chọn cho ngươi một mối hôn sự, thời gian là ngày mốt, gia đình ca nhi đó năm nay mới chuyển tới thôn của chúng ta, họ Lâm, a phụ là thợ săn, sống ở phía bên kia Đại Hòe Thụ, người cũng thật thà, a phụ a mẫu bên đó cũng đồng ý mối hôn sự này, ngươi đó! cứ đợi cưới phu lang đi"
Nào ngờ Đường Phong nghe xong liền từ chối Đường a ma. Vì thế liền có cảnh tượng rống giận của Đường a ma.
"Ngươi làm sao có thế nghĩ như vậy, hả? Trong thôn này có hán tử nhà ai có thể so sánh được với ngươi! Nếu như..."
Đường a ma nhịn không được nghẹn ngào nói " Nếu như ta có thể nuôi ngươi đủ tháng đủ ngày trong bụng rồi sinh ra ngươi thì ngươi cũng không phải chịu tình cảnh này."
Đường phụ tiến lên ôm vai người bạn già của mình. Đưa mắt ra dấu cho Đương Phong đang nằm trên giường. Kéo Đường a ma ra khỏi sương phòng, thuận tay đóng cửa phòng của Đường Phong lại
"Sao lại khóc? Con cái nhìn thấy nó cũng khó chịu trong lòng."
Đường phụ vắt khô khăn mặt đưa cho Đường a ma, nhìn hắn khóc thút tha thút thít trong lòng cũng khó chịu.
Lại nói năm đó lúc Đường a ma sắp sinh, Đường phụ không có ở nhà, lúc Đường phụ còn trẻ người lớn trong nhà đã sớm mất, Đường a ma một mình ở nhà làm việc không cẩn thận té ngã sanh ra Đường Phong đáng lẽ hai tháng nữa mới đời.
Bởi vì thiếu một chút nữa là một xác hai mạng, sau này thân thể cũng bị tổn hại không thể sanh được nữa. Đường Phong tuy rằng thân thể không tốt nhưng cũng là con trai duy nhất của hai người.
Đường a ma xem Đường Phong như tâm can bảo bối, ngàn vạn lần cũng không nỡ làm tổn thương dù chỉ một chút, lần này bắt Đường Phong kết hôn cũng vì khoảng thời gian trước Đường Phong tự nhiên hôn mê bất tỉnh lang trung nói không còn cách nào, khuyên họ nên chuẩn bị hậu sự.
Chuyện lần đó đã dọa cho Đường phụ, Đường a ma sợ choáng váng, hai người lấy tiền tiết kiệm đi đến huyện thành cách xa thôn họ bốn mươi vạn dặm mua thang thuốc tốt nhất để cứu sống Đường Phong. Dầu vậy của cải thì hết, Đường Phong tỉnh lại cũng đổi thành một người khác rồi.
Đường a ma nhận khăn, cầm khăn lau nước mắt trên mặt.
"Ngươi không thấy quá bất công với A Phong sao? Từ nhỏ A Phong nhà chúng ta đã là đứa trẻ thông minh, tam cữu dạy hắn có vài lần liền biết chữ, A Phong đã nhìn thấy cái gì là không quên, ngươi nói xem không phải do ta sinh nó thiếu tháng thiếu ngày nên liên lụy hắn, nếu không có lẽ bây giờ hắn cùng tiểu tử Văn gia kia giống nhau đã là tú tài lão gia.
Đường a ma nhét khăn vào lại tay Đường phụ, oán hận mà nói.
Lời này Đường phụ đã nghe biết bao nhiêu năm, nghe nhiều đến nỗi hai lỗ tai đều mọc kén
Đường phụ đứng bên cạnh bồn gỗ rửa sạch khăn, trong lòng thở dài một cái, A Phong nhà mình thật sự là đứa trẻ thông minh, tuy nói thân thể không tốt, nhưng mà từ tam cữu là tú tài lão gia hắn cũng đã học được biết bao nhiêu thứ, chỉ là đáng tiếc...
"Sau này đừng nói câu đó trước mặt A Phong nữa, làm nó thêm khó chịu."
Đường phụ là thôn trưởng, có nhiều chuyện so với Đường a ma suy nghĩ thấu đáo hơn.
Đường a ma nghe vậy bèn nhìn căn phòng do Đường phụ tự tay đóng cửa lại rồi quay đầu trừng mắt liếc Đường phụ.
"Ta còn biết biết chừng mực"
Đường phụ vừa xoa đầu vừa cười, đem khăn treo lên sợi dây được bện thành dây thừng mắc hai đầu trên tường, ý tưởng này là do Đường Phong nghĩ ra.
"Nhà lão Lâm thật sự đồng ý rồi? "
Vừa nghe lời này của Đường phụ, buồn phiền ở chân mày Đường a ma vơi đi ít.
"Đúng vậy, phu phu bên ấy đều đồng ý, ta thấy đứa nhỏ kia cũng rất tốt, đến thôn chúng ta cũng hơn nữa năm nay. Ta cũng tìm hiểu được một ít chuyện bên đó nói chung là một đứa nhỏ thành thật"
Lâm gia trong lời của Đường phụ là nhà của phu lang mà Đường a ma bắt Đường Phong thành hôn.
Lâm gia là sau tháng hai năm nay mới chuyển đến thôn Tiểu Thanh Sơn, trên công văn do quan phủ cũng ghi là nông hộ đàng hoàng bị phân tới Tiểu Thanh Sơn thôn.
Đương gia của Lâm gia là Lâm Bá là một thợ săn tay nghề cực giỏi, cả nhà Lâm gia đều dựa vào tay nghề này để sinh hoạt. Phu lang là Trương Thanh cả hai có ba hài tử, Lão đại Lâm Tráng hai mươi ba tuổi là hán tử còn chưa rước dâu tính cách giống phụ thân, là người thẳng tính, cũng là thợ săn.
Lão nhị Lâm Vũ, lão tam Lâm Văn đều là ca nhi, người trước hai mươi mốt tuổi, người sau mười ba.
Phong tục của triều đại này tương đối thoải mái, hán tử hơn hai mươi tuổi mới thành thân cũng là điều thường gặp, ca nhi sớm nhất mười lăm mười sáu, nhiều nhất cũng là hai mươi. Mà Lâm gia Lão nhị lại kéo dài đến hai mươi mốt tuổi.
Nói ra trong ba hài tử của phu phu lâm gia, lão nhị Lâm Vũ là đứa mà hai người lo lắng nhất. Lão đại Lâm Tráng là hán tử lớn lên to lớn thô kệch không sao cả, lão tam tuy rằng tuổi nhỏ nhưng cũng thanh tú.
Nhưng mà ca nhi Lâm Vũ này so với Lão đại còn cao hơn chưa nói, diện mạo lại cứng rắn. Nếu như không phải có nốt ruồi đỏ tươi giữa chân mày, người khác nhìn dáng người thon dài thẳng tấp kia của hắn cũng không ai nghĩ là ca nhi.
Tuy rằng Lâm Vũ làm việc nhanh nhẹn, là một người siêng năng, nốt ruồi giữa chân mày đỏ tươi vô cùng, nhưng mà hán tử nhà ai lại nguyện ý cưới một phu lang cao lớn giống hán tử như vậy. Vì thế ngày lại qua ngày, năm lại qua năm hôn sự của Lâm Vũ kéo dài đến bây giờ.
"Đứa nhỏ này xác thực rất tốt, là người khác không có được phúc khí đó, nên không có ra tay mới đến lượt A Phong nhà chúng ta.
Đường phụ ngồi trở lại ngồi trên ghế, cầm lại tẩu thuốc tiếp tục hút.
"Ngươi nói vậy là sao? A Phong nhà chúng ta cũng không tệ" Vừa nghe giọng điệu như vậy của Đường phụ nhắc đến Đường Phong, Đường a ma lại liếc Đường phụ một cái.
Chỉ là nghĩ đến bát tự của Đường Phong và Lâm Vũ, Đường a ma dễ chịu hơn nhiều.
Sau khi tỉnh dậy thân thể Đường Phong vẫn như cũ, vì thế Đường a ma sau khi nghe người nhà nói, thì chuẩn bị cho Đường Phong kết hôn xung hỉ, tẩy những điều không may kia.
Đường a ma căn nhắc những ca nhi trong thôn chưa lập gia đình cũng đã được vài ngày, cho tới khi nhìn thấy Lâm Vũ cõng bó củi lớn đi ngang qua hắn.
Thân thể cường tráng! A Phong hiện tại quá ốm yếu đi.
Nốt ruồi đỏ tươi! A Phong có hậu rồi.
Cần cù chăm lo gia đình! Có thể chăm sóc A Phong.
Quan trọng nhất là có thể yên tâm. Đường Phong nhà mình cho dù thân thể không tốt, nhưng ca nhi lớn lên như vậy cưới vào cửa vậy có thể trăm phần an tâm không cần lo lắng.
Vì vậy Đường a ma lập tức dựa vào bản thân là phu lang thôn trưởng tìm được sinh thần bát tự của Lâm Vũ, lại mang thêm sinh thần bát tự của Đường Phong đến chùa miếu cầu ra được bát tự của hai cực kỳ xứng đôi, ca nhi vượng phu không nói lại là vượng mệnh nhiều con nhiều cháu.
Đường a ma vui đến nỗi phân không ra nam bắc, buổi tối nằm trên giường cùng Đường phụ căn nhắc ba bốn ngày, phu phu hai người liền tìm bà mối đến Lâm gia cầu hôn.
Suy cho cùng là hai người rất muốn đem ca nhi Lâm gia cưới vào cửa, nhưng là không biết Lâm gia có đồng ý hay không.
Mới đầu Lâm gia phu phu hai người không nguyện ý. Chung quy ca nhi nhà mình cũng không thể gã cho cái ma ốm được. Nhưng mà Lâm Vũ nghe xong liền đồng ý, trên khuôn mặt còn mang nét ngượng ngùng làm cả gia đình Lâm gia hoảng sợ.
Bất đắc dĩ làm mặt nóng mặt lạnh với ca nhi nhà mình mấy hôm, hôm nay Lâm gia phu phu đành bỏ mặt già đi tìm Đường a ma đồng ý mối hôn sự này.
"Đúng, ngươi nói gì cũng đúng nhưng mà ngày kia kết hôn có phải là quá gấp gáp không?"
Đường phụ cảm thấy có hơi không ổn "Ngươi cũng thật là, nên thông báo trước với A Phong một tiếng, người không nói, bắt nó thành hôn ngay bây giờ làm sao nó chấp nhận được."
Đường a ma nhớ tới khuôn mặt nằm trên giường cự tuyệt của Đường Phong, trong lòng đôi chút do dự bất quá nghĩ tới dự định của mình liền thấy ngày kia là quá trễ rồi.
"Không phải là do ta muốn nhanh chóng cưới đứa trẻ kia qua đây để nó sớm tẩy đi xui xẻo cho A Phong sao?"
Đường phụ cân nhắc trong lòng một phen, cũng không phải là không có lý, rốt cuộc A Phong cần sớm tẩy đi xui xẻo.
"Được rồi, để tối nay ta nói chuyện với A Phong, người đi nấu cơm đi, bữa trưa hôm nay A Phong ăn không nhiều lắm ta sợ nó cũng đói rồi."
Đường a ma nhìn thấy sắc trời cũng không còn sớm nữa lập tức xắn ống tay áo tiến vào bếp, còn Đường phụ vòng tay sau lưng ra ruộng hái rau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.