Editor: mèo mỡ
Khi hai người chạy đến quán trà, trên người đều đã ướt đẫm.
Lại đi qua đường ngầm thật dài, đi ra từ dưới giường, Cầu Mộ Quân nhịn không được “Hắt xì” một cái.
Đoàn Chính Trung cởi quần áo của nàng lấy làm khăn lau người cho nàng sau đó nhét nàng vào ổ chăn.
Ổ chăn đã sớm lạnh, nàng run rẩy, Đoàn Chính Trung cũng cởi quần áo nằm xuống dường như không cảm thấy lạnh ôm nàng vào trong lòng, nhưng nàng cảm thấy nhiệt độ thân thể hắn cũng không cao hơn nàng.
Nàng len lén nhìn hắn, hắn có vẻ cũng không cao hứng.
Nàng nhẹ giọng nói:“Thật ra, tuy không thấy được ánh trăng cũng không thấy được mặt trời, nhưng được ở cùng chàng ta cũng đã rất vui.”
Hắn nói: “Ngày mai nếu không thoải mái tìm đại phu đến xem, đừng để bệnh.”
“Yên tâm, thân thể ta rất tốt, sẽ không dễ bị bệnh như vậy đâu.” Nàng thản nhiên nói.
Đoàn Chính Trung sờ sờ khuôn mặt có chút lạnh của nàng
“Nếu có thể uống bát canh gừng toát mồ hôi là được.”
Nói xong, hắn xoay người đè lên người nàng nói:“Làm nốt số lần còn thiếu hôm nay, ra mồ hôi là khỏe.” Nói xong liền hôn nàng.
“A......”
Cũng không phải nàng không đồng ý làm tiếp, nhưng...... Không có canh gừng nên dùng cách này thay thế sao?. Xin ủng hộ chúng 𝘁ôi 𝘁ại ﹟ 𝖳𝑟Um𝖳 𝑟uy𝒆n.Ⅴ𝗡 ﹟
Hồi lâu sau, nàng quả nhiên ra mồ hôi ngủ ở trong lòng hắn.
“Chính Trung, ta thật sự đã rất vui vẻ......” Không biết là mệt nhọc không chịu nổi hay là nói mơ. Hắn ôm đầu vai mịn màng của nàng, nhẹ nhàng cười.
Buổi sáng, lúc Đoàn Chính Trung rời giường, nàng cũng chưa dậy. Hắn quay đầu nói: “Ngủ đi, ta đi ra ngoài nửa ngày sẽ trở lại.”
Nàng mơ mơ màng màng gật đầu, sau đó nói: “Chàng cho người đưa tiền cho ta”
Đoàn Chính Trung cười cười, nói: “Chẳng phải nàng nói không cần sao? Sao còn đòi?”
Nàng vốn không định đòi hắn, đến Thanh trì lấy một hai khối vàng hoặc là viên ngọc là được rồi, ai biết nàng còn chưa kịp lấy, đống vàng ấy đã bị tra ra là giả. May mà nàng không lấy đi đổi tiền nếu không đã trở thành kẻ lừa đảo rồi.
Đoàn Chính Trung cúi người nói bên tai nàng: “Sáng sớm chưa mở mắt mà đã bắt đầu đòi tiền, không phải nàng nằm mơ đều suy nghĩ làm thế nào kiếm tiền đấy chứ. Trước ngủ đi, trở về nói sau.” Nói xong, hôn lên trán của nàng, xuống giường.
Cầu Mộ Quân than thở một tiếng, lại ngủ.
Chờ đến khi tỉnh hẳn, mặt trời đã lên cao, gà đã gáy vài lần.
Ngồi ở trên giường một lát, mới nhớ tới buổi sáng hình như nàng lại đòi tiền hắn.
Buổi tối trước khi ngủ luôn luôn nghĩ buổi sáng tỉnh lại phải nhớ đòi bạc hắn, không ngờ khi đó cũng chưa tỉnh đã nhớ.
Nhưng mà, nàng nhớ rõ, hắn đã cự tuyệt
Quả nhiên là keo kiệt.
Một lát sau, khi Liễu Lan, Linh Lan vào cửa hầu hạ nàng rời giường, trong đầu nàng cũng vẫn nghĩ đến chuyện kiếm bạc. Nàng còn nhớ rõ nàng nợ tiền quản gia, hơn nữa, đến bây giờ còn chưa trả.
“Ai nha!” Linh Lan kêu sợ hãi một tiếng, đỡ lấy đế nến suýt nữa bị chính mình không cẩn thận chạm vào làm đổ, sau khi đặt về vị trí cũ mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Cầu Mộ Quân nghiêng đầu nhìn, thấy nàng sợ trắng bệch cả mặt, trấn an nói:“Không sao, vỡ thì thôi.”
Linh Lan vội nói nói: “Phu nhân, đây là quy củ trong phủ, làm hỏng cái gì thì phải đền, nếu nô tì làm vỡđế nến này chỉ sợ nô tì làm cả đời này cũng không đền nổi.”
Cầu Mộ Quân lại nhìn đế nến kia, tạo hình xinh đẹp tuyệt trần, chế tác khéo léo tinh xảo, phía trên còn mạ vàng, quả thật là rất quý.
Quý... Vậy nói cách khác, có thể bán rất nhiều tiền.
Nếu... Nếu nàng nhân lúc hắn không chú ý, mang đi bán, ít nhất sẽ không nghèo khổ như bây giờ, nàng cùng hắn là vợ chồng, vậy nhà hắn chính là nhà nàng, nàng lấy đồ trong nhà mình đi bán cũng có sao đâu?
Trong chốc lát, nàng đã tính toán xong, lấy một hai thứ hắn không chú ý, mang đi đổi tiền.
Dùng xong bữa, nàng đi dạo đến Đông Hoa thính, lấy một cái đĩa nhỏ màu xanh, một bức tượng Phật bụng to thanh hoa, thêm một bức tranh chữ, sau đó nhanh chóng ra phủ.
Tuy rằng trong lòng tự an ủi trăm ngàn lần, lại vẫn có cảm giác giống như trộm.
Cũng may trên đường không xuất hiện cái gì ngoài ý muốn, chẳng bao lâu nàng đã vào đến tiệm cầm đồ, lấy mấy món đồ tương đối đáng giá đó ra đổi.
“Đĩa xanh 12 lượng, tượng Phật, 21 lượng, tranh chữ Thu Nguyệt đồ, 15 lượng.” Ông chủ xem xong ra giá.
Cầu Mộ Quân vội gật đầu, chưởng quầy lấy 48 lượng đưa cho nàng
“Mộ Quân tỷ tỷ, tỷ đang bán gì sao?”
Một giọng nói quen thuộc truyền đến Cầu Mộ Quân sợ tới mức suýt chút nữa đánh rơi hết bạc xuống đất, quay đầu lại, thấy là Thích Vi.
Đỏ mặt, cất bạc vào, kéo nàng ra khỏi hiệu cầm đồ.
“Sao muội lại ở đây?" Cầu Mộ Quân hỏi.
Thích Vi trả lời:“Muội xếp hàng mua hoa mai tô ở đối diện nhìn thấy tỷ, tới đây nhìn xem. Tỷ muốn vào hiệu cầm đồ?”
Cầu Mộ Quân nói nhỏ bên tai nàng:“Muội đừng nói cho người khác. Ta không có bạc, lấy đồ đi cầm.”
“A?“Thích Vi nhìn nàng chằm chằm nửa ngày, đột nhiên phì cười.
“Tỷ...... tỷ không có bạc? Không phải Đoàn Chính Trung rất nhiều tiền sao? Sao tỷ có thể không có bạc?”
Cầu Mộ Quân liếc trắng mắt, nói: “Hắn không cho tỷ, tỷ làm gì được?”
Thích Vi nghe xong lời này, che bụng cười không ngừng, Cầu Mộ Quân dùng cánh tay huých nhẹ nàng nói:“Không cho cười, có cái gì buồn cười.”
Thích Vi vẫn cười, Cầu Mộ Quân nhìn dòng người đối diện: “Không phải muội muốn mua hoa mai tô gì gì đó sao? Nhanh đi mua đi.”
Thích Vi lúc mới nhớ ra, vội chạy tới xếp hàng.
Cầu Mộ Quân cũng đi qua, nhìn hàng người thật dài, nói:“Hoa mai tô này tỷ chưa từng nghe qua, ăn ngon đến vậy sao?”
Thích Vi nói: “Ngay cả hoa mai tô cũng chưa nghe qua, đây chính là điểm tâm nổi danh nhất Thiếu Dương. Nói cho tỷ, ở kinh thành này cũng có nơi khác bán, nhưng nhà này là hoa mai tô Thiếu Dương chính tông, nơi khác đều là giả."
“Thiếu Dương......”
Đúng là Thiếu Dương...... Trong lòng có cảm giác không nói nên lời, nàng cũng đứng đợi phía sau Thích Vi.
Hàng người tiến lên cũng không chậm, không bao lâu liền đến lượt: “Mộ Quân tỷ tỷ nhìn tỷ đáng thương như vậy, muội mời tỷ, rất ngon đó!” Nói xong chưa chờ nàng từ chối liền mua hai bao lớn.
Cầu Mộ Quân cầm lấy một bao nàng đưa cho, chần chờ nói:“Nhiều như vậy ăn hết sao?“
“Hắc hắc, mẹ muội cũng thích ăn, muội mang về cho bà.” Thích Vi cười nói.
Cầu Mộ Quân nhìn nàng, dường như cũng không có dáng vẻ không được tự nhiên. Nàng cũng hiểu được Thích Vi hẳn đã coi như ngày đó không nghe thấy lời của nàng cùng Đoàn Chính Trung, coi như không biết gì cả.
Thích Vi như vậy, làm cho nàng thật sự cảm động