Phu Quân Là Thái Giám Tổng Quản

Chương 177: Điều tra đồ giả




Editor: mèomỡ
Hắn đứng lên, nắm bả vai của nàng nói:“Chỉ sợ có kẻ sắp hành động, mấy ngày tới đừng ra ngoài, lúc ta không ở đây, mọi chuyện phải cẩn thận”
Cầu Mộ Quân gật gật đầu, hỏi: “Ai sắp hành động, vậy còn chàng? Chàng sẽ gặp nguy hiểm sao?”
Đoàn Chính Trung cười nói: “Ta nói rồi, ta không sao, vĩnh viễn sẽ không.”
“Thật sao?”
“Thật.”
Cầu Mộ Quân thư thái cười cười, đẩy hắn ngồi xuống nói:“Tốt lắm, chàng ngồi xuống làm việc của chàng đi. Ta ở trong này cùng chàng.”
Đoàn Chính Trung ngồi xuống, Cầu Mộ Quân nhìn sách trên giá sách bên cạnh, nói:“Nơi này có một số quyển sách lộn xộn, để ta xếp lại.”
Nàng nhìn sách trên giá một lượt, phân loại sách ra, lúc nhìn gáy sách, không khỏi cười nói:“Sách đều mới tinh, còn chưa lật ra, chỉ dùng làm bộ, làm cho mình giống như đại học sĩ vậy.”
Đoàn Chính Trung ngẩng đầu nhìn nàng chăm chú làm việc, cúi đầu nhẹ nhàng cười.
Cầu Mộ Quân chỉnh gáy một quyển sách mới, tùy ý mở một quyển, thấy bên trong trắng tinh, không có một chữ.
“Kỳ lạ, đây là cái gì, Vô Tự thiên thư sao?” Nàng tự nói rồi đặt sang một bên, lại mở một quyển khác, nhưng cũng chỉ có cái vỏ, bên trong là trắng, chất lượng giấy cũng vô cùng kém.
“Chính Trung, cái đống Vô Tự thiên thư của chàng làm gì bây giờ? Còn rất nhiều, có cần phân loại luôn không?”
“Vô Tự thiên thư là cái gì?”
“Chính là không có chữ.” Cầu Mộ Quân đem mấy quyển sách mới đến trước mặt hắn, đột nhiên ánh mắt tỏa ánh sáng nói:“Phải chăng phải đây là loại sách phải đổ nước, ngâm rượu chữ mới nổi lên, không phải chàng đang cất giấu bí kíp võ công đấy chứ?”
Đoàn Chính Trung khó hiểu nhìn nàng một cái, tùy tay mở một quyển, nhưng lại thật sự trắng tinh.
Nhíu nhíu mày, hắn hỏi:“Có bao nhiêu quyển như thế này?”
Cầu Mộ Quân quay lại giá sách nhìn nhìn, nói:“Có hơn mười quyển, đều là sách mới chưa từng đụng đến, xếp ngay ngắn rất sát nhau, muốn rút ra cũng không rút được. Chàng đó, tám phần là từ khi mua đến giờ không xem qua.”
“Người đâu.” Đoàn Chính Trung hô.
Bên ngoài có người tiến vào, Đoàn Chính Trung nói:“Gọi quản gia đến.”
Một lát sau, quản gia đến, Đoàn Chính Trung nói: “Đi tìm hiểu xem chuyện gì xảy ra.”
Quản gia thấy mấy quyển sách trắng tinh, lấy tạm hai quyển rồi cúi đầu nói:“Vâng, lão gia, lão nô lập tức đi tìm hiểu.”
Không qua bao lâu, quản gia đã trở lại, nói:“Lão gia, là lão nô sơ sót, sách này hẳn là hạ nhân quét tước thư phòng lúc trước lấy trộm, dùng sách giả thay vào rồi đem bán lấy tiền. Nửa năm trước hắn đã rời khỏi Đoàn phủ.”
“Lấy giả đổi thật?” Đoàn Chính Trung trầm mặt nói:“Thật to gan. Nếu ngay cả sách cũng có thể đổi thành giả, vậy cái khác càng có thể, đi thăm dò xem trong phủ còn có cái gì là bị người ta trộm đổi hay không. Trước khi trời tối phải điều tra rõ.”
Quản gia lại đi xuống, Đoàn Chính Trung cúi đầu tiếp tục làm việc của mình.
“Quý phủ nhiều đồ như vậy, thời gian ngắn như thế có thể điều tra rõ sao?” Cầu Mộ Quân tiếp tục chỉnh lại sách, hỏi.
“Chỉ cần muốn, khẳng định có thể.” Đoàn Chính Trung nói.
“Đúng rồi, đến lúc đó đừng bảo chàng lại muốn bọn họ thiếu cánh tay hay gãy chân đấy nhé?” Cầu Mộ Quân quay đầu nói.
Đoàn Chính Trung ngẩng đầu nói:“Nếu không, để cho nàng quyết định?”
“Được!” Cầu Mộ Quân cao hứng nói.
Đoàn Chính Trung nhìn nàng, nói:“Ta quyết định về sau chuyện trong nhà không nên để cho nàng quản, không có chút quyết đoán của nữ chủ tử.”
“Cái gì, ta mà không quyết đoán?” Cầu Mộ Quân không vui nói.
“Ta biết nàng sẽ không thừa nhận.” Đoàn Chính Trung thản nhiên nói.
“Sao ta phải thừa nhận, chàng mới không quyết đoán!”
Đoàn Chính Trung cười, lại cúi đầu. Trước lúc ăn cơm chiều, quả nhiên quản gia tiến đến bẩm báo.
“Lão gia, đã điều tra rõ, quả thật có đồ giả, cộng tra ra mười tám thứ. Mặt khác Đông Hoa thính còn thiếu ba món.” Vừa nghe đến Đông Hoa thính, Cầu Mộ Quân lập tức cả kinh, không phải chứ, nàng đã quên...... Đã quên.
“Thiếu?” Đoàn Chính Trung hỏi.
“Vâng, hai món đồ sứ, một bức tranh chữ.” Quản gia trả lời.
“Các phòng đều có người phụ trách, trước tiên tra từ bọn họ. Tra không ra xử tội thất trách.” Đoàn Chính Trung nói. Lời này vừa nói ra, người phía dưới lập tức bị dọa chảy mồ hôi lạnh. Quản gia bắt đầu tra xét
Cứ như vậy, hơn mười món vật phẩm giả đã có đáp án, nhưng những thứ mất lại không ai đề cập.
“Ai phụ trách Đông Hoa thính?” Đoàn Chính Trung hỏi.
Có nha hoàn tuổi chút đi ra quỳ xuống trước mặt hắn, run run nói:“Bẩm lão gia, là nô tỳ.”
“Vật phẩm giả ở Đông Hoa thính đã điều tra ra chưa?”
“Bẩm lão gia, đã điều tra.”
“Vậy đồ đã mất đâu?”
“Nô tỳ, nô tỳ cũng không biết.”
“Cũng không biết, những đồ đó mất khi nào ngươi không biết sao?” Đoàn Chính Trung chậm rãi hỏi.
“Biết, nô tỳ biết.”
“Ngày đó có những ai ở đó”
“Ngày đó...... Có...... Có...... Đinh Hương, Kim Trản, Ngọc Trúc, còn có...... Còn có......” Nha hoàn nhìn về phía Cầu Mộ Quân, ấp a ấp úng.
Thân thể Cầu Mộ Quân run lên.
“Còn có ai?” Đoàn Chính Trung hỏi.
“Còn có......”
Cầu Mộ Quân đứng ở phía sau Đoàn Chính Trung, nhịn không được kéo quần áo hắn, nói: “Ừm, lão gia, đầu ta hơi đau.”
Đoàn Chính Trung quay đầu lại, nói với nha hoàn:“Dìu phu nhân vào phòng”
Tiếp theo, hắn lại nói với quản gia:“Quản gia, việc này để ngươi xử trí.” Nói xong liền rời đi.
Quản gia trả lời:“Vâng, lão gia.”
Đoàn Chính Trung dùng bữa tối trước, đợi cho trời tối tắm rửa xong mới trở về phòng. Cầu Mộ Quân còn nằm ở trên giường giả bệnh.
“Đồ bị mất là có chuyện gì xảy ra?” Hắn vừa vào cửa liền hỏi.
“Chính Trung, đầu ta đau quá.” Cầu Mộ Quân rên rỉ.
Hắn đến bên giường ngồi xuống, vuốt đầu nàng hỏi:“Làm sao đau, chỗ này đau sao?”
“Chỗ này, chỗ này đau quá......” Nàng chỉ vào gáy nói:“Hình như là chỗ trước kia bị thương.”
“Vậy sao?” Hắn nhẹ nhàng vuốt gáy của nàng nói:“Ngày mai tìm đại phu đến xem một chút, xem có phải có di chứng hay không.”
“Ừm.” Nàng giả bộ đáng thương.
“Có phải khi đó bị đập vào đầu mới khiến nàng ngốc như thế này hay không?” Hắn dịu dàng nói.
“Cái gì? Cái gì mà ngốc, chàng mới bị đập đến ngu ngốc thì có!” Nàng trả lời.
Hắn nghiêm mặt nói:“Không phải bị đụng nên ngốc sao? Vậy sao nàng vốn cũng không ngốc bây giờ lại ngốc như vậy, ba món đồ đó mà chỉ bán được hai mươi lượng, bị người ta lừa nhiều như vậy.”
“Không phải hai mươi lượng, rõ ràng là...... A? Chàng nói cái gì?” Nàng lập tức hỏi, vẻ mặt nghi vấn. Đoàn Chính Trung nhìn nàng nở nụ cười, cởi quần áo nằm lên giường.
Nhìn hắn cởi quần áo, trong lòng nàng mất hứng. Nụ cười kia là có ý gì, nhìn thật chói mắt, giống như đang trào phúng nàng vậy. Nhưng nàng lại không thể cãi lý. Làm không tốt để hắn phát hiện ra, rất may là hình như hắn không có ý định truy cứu, nàng tội gì phải tự khai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.