Phu Quân Là Thái Giám Tổng Quản

Chương 36: Lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn




Editor: Mèomỡ
Cầu Mộ Quân búi tóc lên, mặc trang phục của phu nhân nhà giàu, nam tử trẻ tuổi tuy rằng đều liếc nhìn, nhưng cũng chỉ dám thưởng thức nhìn lướt qua, không dám nhìn nàng quá lâu.
Đi ngang một hàng hoa mẫu đơn màu vàng, Cầu Mộ Quân dừng bước, ngồi xổm xuống nhìn hoa.
“Cầu tiểu thư, Hoàng Mẫu Đơn rất đẹp, mua mấy bồn đi.” đại nương ngồi ở giữa bụi hoa cười nói.
Cầu Mộ Quân ngoài ý muốn ngẩng đầu hỏi:“Đại nương, bà biết ta?”
Đại nương cười nói:“Đương nhiên biết, những năm trước không phải tiểu thư đều tới sao?”
Cầu Mộ Quân cười nói:“Bà xem tóc ta đã búi lên rồi, hôm nay ta đã không còn là Cầu tiểu thư, là Đoàn phu nhân.”
Đại nương nhìn nàng, ngẩn người, lập tức cười sửa lời nói:“Đúng, đúng, Đoàn phu nhân.” Nghĩ nghĩ, lại nhịn không được ngẩng đầu nói:“Năm trước phu nhân cũng đến nơi này mua hoa, lúc phu nhân thành thân ta cũng thấy được, chỉ là không ngờ...... Ta nghĩ phu nhân sẽ thích người khác gọi là Cầu tiểu thư.”
Cầu Mộ Quân biết ý của đại nương, thân phận Cầu tiểu thư là con gái của Hầu gia, tôn quý vô cùng, Đoàn phu nhân lại là thê tử của thái giám, chẳng hơn gì nữ tử thanh lâu. Ai sẽ thích người khác gọi mình bằng danh hiệu thấp hèn chứ?
Nhưng mà nàng không cảm thấy như vậy.
Nàng cười cười, nói thật: “Đại nương, năm nay chỉ sợ ta không thể mua, phu quân ta không cho ta ra ngoài, là ta lén trốn ra, lát nữa còn phải lén trở về!”
“Không sao, không sao, phu nhân cứ xem, cứ xem đi.” Đại nương vội vàng nói. Nhìn nàng, trong lòng lại cảm thấy nghi hoặc.
Người khác đều nghĩ nàng sống những ngày thực đau buồn, suốt ngày lấy nước mắt rửa mặt, không ngờ tâm trạng của nàng lại tốt như vậy. Chẳng lẽ nàng ở Đoàn phủ sống cuộc sống ngoài dự đoán của mọi người? Nhưng sao nàng lại nói phu quân nàng còn không cho nàng ra cửa. Vậy rốt cuộc nàng sống tốt hay không tốt? Là rất tốt nên lúc nào cũng cười, hay là nàng rất lạc quan, dù đau khổ cũng có thể cười?
Đây dù sao vẫn là việc riêng của người khác, còn không đến phiên bà mở miệng, đại nương tuy rằng thẳng thắn, nhưng cũng biết không thể hỏi lung tung.
Đúng lúc này, đám người đông đúc phía trước nhanh chóng dạt ra ven đường, một đám binh lính chạy lên lớn tiếng nói:“Tránh ra! Tránh ra!”
Cầu Mộ Quân cũng lui về bên đường, vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy người ngồi ở trên ngựa...... Đoàn Chính Trung!
Phía trước phía sau đều là quan binh, hắn cao cao ngồi ở trên ngựa, ánh mắt tìm kiếm chung quanh, dường như đang tìm ai đó, làm cho nàng có cảm giác hắn đang lùng bắt nàng.
Ông trời! Cầu Mộ Quân cúi đầu, trốn sau lưng đại nương, sốt ruột nói: “Đại nương che cho ta, che cho ta.”
Không ngờ Đoàn Chính Trung thúc ngựa đi lên, cách đại nương một khoảng nhỏ lại chậm lại, Cầu Mộ Quân còn nghe được giọng nói của hắn.
“Các ngươi, qua bên kia!”
“Các ngươi, một đội, đi quán rượu!”
Đoàn Chính Trung vừa chỉ huy, vừa thúc ngựa chậm rãi đi về phía trước, ánh mắt như chim ưng nhìn đám người tham gia hội hoa xuân.
Cầu Mộ Quân cảm thấy không ổn, đang cầu nguyện ở trong lòng hi vọng hắn mau đi, không ngờ lại nghe được một câu mệnh lệnh mạnh mẽ:“Kiểm tra đám người trong hội hoa, xem bọn chúng có lẫn vào trong hay không!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.