Phu Quân Là Thái Giám Tổng Quản

Chương 51: Lạnh nhạt




Editor: mèomỡ
Sắc mặt vẫn tái nhợt, lông mày nhíu chặt, ngay cả trong lúc ngủ mơ cũng không giãn ra.
Mấy năm nay, hắn thật sự quá vất vả rồi.
Nàng lẳng lặng nhìn hắn, áy náy vì mình đã nghi ngờ hắn.
Đoàn Chính Trung chỉ nói mấy câu, nàng đã nghi ngờ hắn.
Hắn không phải Cố Dật Lâu giả, cũng không phải rất ngốc, mà do trúng độc. Độc này nhất định rất khó giải. Hắn sợ mình không kịp báo thù trước khi độc phát, cho nên mạo hiểm đi Thích phủ, thậm chí, nói cho nàng thân phận thật của hắn, nhất định là như vậy.
Hắn hỏi nàng có khỏe không, bảo nàng đừng động vào hắn, nàng trúng độc châm, một khắc tỉnh táo cuối cùng cũng nghe được giọng nói lo lắng của hắn..... Ít nhất hắn có chút quan tâm đến nàng, ít ra còn hơn Đoàn Chính Trung vô tình.
Nàng vươn tay, muốn chạm vào mặt hắn, tay lại dừng ở giữa không trung, không thể có động tác vô cùng thân thiết như vậy, cuối cùng, chỉ thay hắn dịch dịch chăn.
Đúng lúc này, có người gọi phu nhân, nàng quay lại nhìn, là Cận Nhi.
Đã lâu không thấy nàng, nàng gầy hơn chút, nhưng vẫn xinh đẹp đáng yêu như cũ.
“Cận Nhi, vết thương khỏi rồi chứ?” Cầu Mộ Quân hỏi.
“Dạ, tốt lắm, không sao rồi.” Cận Nhi cười, trên mặt lại lộ ra hai lúm đồng tiền. Sau đó nàng còn nói thêm:“Phu nhân, là quản gia bảo em tới, hắn nói Văn Thái Sư đến, hơn nữa lát nữa còn có thể có rất nhiều đại nhân tới quý phủ chúc mừng lão gia, hỏi người có muốn ra ngoài tiếp đón không.”
“Chúc mừng?” Cầu Mộ Quân sửng sốt,“Chúc mừng cái gì?”
Cận Nhi ngạc nhiên nói:“Phu nhân, người còn không biết sao?”
Cầu Mộ Quân càng kỳ lạ, hỏi:“Ta không nghe nói, xảy ra chuyện gì?”
Cận Nhi lập tức nói:“Ngày hôm qua lão gia được Hoàng Thượng đặc biệt phong làm chính quan tam phẩm, đây chính là đánh vỡ tổ chế!”
Quan tam phẩm? Nàng biết theo quy củ thì thái giám chỉ có thể làm được tứ phẩm, cho dù là đại thái giám tổng quản giống Đoàn Chính Trung, phong tứ phẩm đã là đến đỉnh, giờ lại được lên tam phẩm!
Cầu Mộ Quân thật sự ngạc nhiên, đại sự như vậy nàng lại không biết. Đoàn Chính Trung cũng không nói gì, có người đến nàng đương nhiên phải đi ra ngoài chiêu đãi, thế nhưng lại phải để cho quản gia tới hỏi......
Trong lòng có chút áy náy, nàng quay đầu nhìn Cố Dật Lâu trên giường, nói với Cận Nhi:“Ta đi ra ngoài, em chiếu cố hắn một chút đi.”
“Dạ, phu nhân, người cứ yên tâm đi.” Cận Nhi nói.
Cầu Mộ Quân lại quay đầu nhìn hắn lần nữa mới đi ra cửa.
Hương trà bốn phía, Đoàn Chính Trung cùng Mã đại nhân đồng thời quay đầu, thấy Cầu Mộ Quân chậm rãi đi tới.
Nàng bưng khay trà, đi từng bước đến bên cạnh bàn, tươi cười dâng trà.
“Mã đại nhân, mời dùng trà.”
Sau đó nàng lại đi đến bên cạnh Đoàn Chính Trung, đưa trà cho hắn, gọi một tiếng:“Lão gia.”
Đoàn Chính Trung đưa tay nhận ly trà, Cầu Mộ Quân vừa buông tay, ly trà liền rơi xuống, nước trà hắt lên trên người Đoàn Chính Trung.
“Lão gia --” Cầu Mộ Quân rút khăn tay ra lau cho hắn, Đoàn Chính Trung lạnh lùng nghiêm mặt, nắm lấy cổ tay nàng, hất ra.
Cầu Mộ Quân lảo đảo lui ra sau vài bước, cuối cùng vẫn ngã xuống đất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.