7
Không khí có phần hơi xấu hổ.
Tôi đưa lưng về phía anh ta, đi tới cũng không phải, mà không đi tới cũng không phải.
Lúc đang do dự, phía sau bỗng vang lên giọng nói trầm thấp của anh ta, người này có vẻ hơi bực bội, giống như tức muốn hộc máu.
“Còn đứng đó làm cái gì?”
“À.”
Tôi vội vàng xoay người đi qua.
Phó Tiện ngồi dưới đất, hai chân trông như rất vô lực, anh ta mím chặt môi, bên tai đỏ rực.
Có lẽ là vì liên tiếp té ngã hai lần, tổn thương đến lòng tự trọng của Phó thiếu gia.
Vì mượn lực, tôi khoác cánh tay của anh ta lên vai, vừa nâng anh ta lên, vừa tri kỷ an ủi:
“Phó thiếu à, anh đừng để trong lòng, nếu hai chân của tôi cũng tàn tật như anh, có lẽ ngay của việc đi WC tôi cũng không nhổm mông được chứ đừng nói……”
Nói được nửa câu, bàn tay Phó Tiện để trên vai tôi siết chặt mấy phần.
“Câm miệng.”
“Được.”
Cứ như vậy, tôi đỡ Phó Tiện lên giường, sau đó nhận được mệnh lệnh của anh ta:
“Về sau khi nào đi ra ngoài với tôi thì chỉ được mỉm cười, đừng mở miệng.”
“Được……”
Dù sao anh ta cũng đưa tiền, tôi làm việc, anh ta không cho tôi mở miệng, tôi uống nước cũng chỉ có thể rót vào từ mũi.
8
Đêm tân hôn, tôi định ngủ dưới sàn nhà.
Nhưng Phó Tiện lại không cho.
Anh ta bảo tôi ngủ bên cạnh anh ta, chung chăn chung giường.
Thật ra tôi rất nguyện ý đấy, nhưng vẫn muốn tỏ ra thẹn thùng một chút, khi tôi đỏ mặt ngượng ngùng nói “Không tốt lắm nhỉ”, anh ta bỗng nhiên đưa cho tôi một tấm thẻ ngân hàng.
Tôi trầm mặc một chút, “Lại là một trăm đồng hả?”
“Hai mươi vạn.”
“Thành giao, chồng ơi.”
Tôi giật lấy ngay, cười tủm tỉm nhận liền.
Đêm đó hết sức thái bình, chỉ là hơi lạnh một chút.
Cái này khổ không nói hết, sau nửa đêm anh ta cuốn hết chăn, tôi bị lạnh đến mức không chịu nổi, chỉ có thể bò lại dán sát vào anh ta rồi ngủ, miễn cưỡng đắp được nửa bên chăn.
Tôi chỉ mơ màng nhớ vậy.
Cơ thể của người này vô cùng ấm áp, giống như dán vào một cái bếp lò.
Ngày hôm sau khi tỉnh lại, Phó Tiện đã ngồi trên xe lăn.
Tôi cũng không biết anh ta leo lên như thế nào.
Xe lăn để cạnh mép giường, Phó Tiện đang cầm quyển sách, cúi đầu đọc sách vô cùng nghiêm túc.
Ngoài cửa sổ là ánh mặt trời ấm áp, phủ một lớp vàng nhạt lên khuôn mặt anh ta.
Trông rất đẹp mắt.
Tôi nhìn đến xuất thần, Phó Tiện bỗng nghiêng đầu nhìn sang.
“Xuống lầu thôi, ăn cơm.”
Tôi đồng ý, chợt để ý thấy quanh mắt Phó Tiện lại có thêm một vòng đen nhánh.
Tối hôm qua anh ta ngủ không ngon sao?
Rõ ràng đã túm chăn ngủ như chết kia mà.
Phó Tiện bỏ sách ra, đẩy xe lăn rời khỏi phòng, tôi cũng vội vàng xuống giường rửa mặt, trong lúc vô tình nhìn lướt qua cuốn sách mà Phó Tiện vừa mới xem, thoáng sững người một chút.
《 Thật giả Tôn Ngộ Không 》
??
Hóa ra các thiếu gia quý tộc đều trẻ con như thế.
9
Sau khi ăn bữa sáng, Phó Tiện ra ngoài luôn.
Trước khi đi, anh ta dặn dò tôi dù hôm nay muốn đi đâu, trước bảy giờ tối phải trang điểm đúng giờ, ở nhà ở anh ta, đêm nay anh ta sẽ dẫn tôi đi tham gia một buổi tiệc gia đình ở nhà họ Phó.
Tôi ngoan ngoãn đáp lời.
Buổi tiệc gia đình ở nhà họ Phó à, đương nhiên là không qua loa được.
Hơn nữa, ngày hôm qua tôi và Phó Tiện kết hôn, các nhân vật nổi tiếng và thương nhân đều tới để chúc mừng, nhưng người nhà họ Phó lại không ai tham dự.
Có điều, trông dáng vẻ của Phó Tiện thì hình như cũng hoàn toàn không để ý.
……
Tôi không có việc gì mà ngồi đợi trong biệt thự trống rỗng cũng nhàm chán, thế là tôi bắt xe taxi ra ngoài đi dạo.
Garage của Phó Tiện có một đống siêu xe, nhưng mà ——
Anh ta không để lại tài xế cho tôi, mà tôi còn chưa thi lấy bằng lái.
Cầm thẻ ngân hàng. Tôi gọi taxi đi tới trung tâm thương mại lớn nhất trong thành phố.
Có rất nhiều người đến trung tâm thương mại, nhưng mà hơn phân nửa đều giống như tôi, chỉ xem chứ không mua.
Dù sao chỉ vung tay một chút ở đây cũng đã tốn mấy chục vạn, cho nên không phải là chuyện mà người thường có thể chấp nhận nổi.
Đi dạo một vòng, hai tay trống trơn.
Đột nhiên bụng hơi quặn đau, tôi nhớ ra trong túi xách có giấy, tôi bèn xoay người đi tới nhà vệ sinh công cộng.
Nhưng mà ——
Có lẽ vì hôm nay là ngày cuối tuần, có quá nhiều người đến trung tâm thương mại, WC nữ đã xếp một hàng dài, còn ở bên WC nam lại rỗng tuếch.
Bụng tôi đau quá, tôi nhịn không nổi nên lặng lẽ bước vào WC nam.
Khóa cửa, ngồi xổm xuống……
Vừa mới kéo quần xả nước, vách ngăn bên cạnh bỗng bị gõ vang hai tiếng, ngay sau đó, một giọng nam trầm thấp vang lên.
“Ngại quá, có thể cho tôi mượn hai tờ giấy được không?”
Giọng nói trầm thấp từ tính, lại hơi nuốt chữ.
Nghe mà muốn rụng trứng luôn.
Tôi vội vàng lấy chỗ giấy còn thừa trong túi xách ra, không buồn xem qua mà ném sang bên cạnh.
Nhưng mà, vài giây sau, phòng cách vách đẩy t về.
“Dùng cái này thì không tốt lắm nhỉ?”
“Có giấy rồi à?”
Tôi không hiểu ra sao, sau đó tôi mới cúi đầu nhìn thoáng qua.
Chết mất.
Thứ vừa bị đối phương trả lại là bịch băng vệ sinh trong túi tôi.
Mặt tôi đỏ lên, tôi vội vàng moi giấy nhét qua lại, “Ngại quá, vừa rồi tôi lấy nhầm.”
Đối phương ngừng mấy giây mới nói tiếp, giọng điệu cao hơn vài phần, “Là con gái à?”
…… Lúc này tôi mới nhớ ra, mình đang ở WC nam.
Không dám trả lời câu nào nữa, tôi vội vàng xoay người bỏ chạy.