Phù Sinh Mộng Hận Phong Trần

Chương 4:




Tỉnh lại, là ở trong cung điện của hoàng thượng.
Một đám thái giám vây bắt ta, thay ta lau hết lớp trang điểm, sau đó bưng nước nóng ngập tràn cánh hoa hồng tắm cho ta.Lão thái giám cầm đầu vẻ mặt ngạo mạn chúc mừng ta, hoàng đế đêm nay muốn ta hầu hạ người. Hắn trông rất thần tình, rồi hắn lập tức quỳ xuống đất hô vạn tuế, tạ ơn ân sủng.
Ta như bị sét đánh, nửa ngày mới có thể hoàn hồn, cố sức giãy dụa, sống chết không để cho bọn họ chạm vào người ta.
Lão thái giám rốt cục tức giận, dùng bàn tay gầy gò thô ráp túm tóc ta, hung hăng đấm mạnh vào bụng ta, miệng chửi bới: “Đồ con hát đê tiện, không phải nhờ vào khuôn mặt tươi cười để kiếm ăn sao? Có thể hầu hạ hoàng thượng, là ngươi có phúc ngàn đời, ấy vậy mà còn không biết phân biệt phải trái!”
Ta ôm bụng nằm trên mặt đất rên rỉ, không thể phản kháng lại được. Hắn cũng lo lắng, bảo tiểu thái giám trói hai tay ta lại sau lưng.
”Ngoãn ngoãn nghe lời cho ta tẩy rửa, bảo đảm từ trong ra ngoài đều sạch sẽ.”
Lúc trước mẫu phi gặp phụ hoàng, có hay không cũng bị một đám thái giám nhìn cả người không một mảnh vải?Còn bị lau chùi khiến da tấy đỏ cả lên? Nhưng ác mộng của ta cũng chỉ mới bắt đầu sau khi tắm xong..
Thấy hai người kia cầm cái ống trúc vừa nhỏ vừa dài cùng loại với súng bắn nước tiến tới, cố gắng nhét vào phía sau ta, ta lập tức hiểu ra như thế nào là “Từ trong ra ngoài đều sạch sẽ”.
Nếu đã chê bẩn, thì cần gì phải sủng hạnh một con hát như ta?
Nước mắt lúc đó tuôn rơi, ta nhắm mắt, định cắn lưỡi, lại bị lão thái giám nắm chặt hàm dưới.
”Tiểu nhân đê tiện, muốn chết cũng không phải lúc này, muốn kéo bọn ta chết chung với ngươi à, đừng có mơ.” Hắn cay độc mắng chửi, dùng vải nhét vào miệng ta.
Lần đầu tiên, ta tin tưởng, nếu có thể thoải mái mà chết đi, thì đó cũng là một sự hạnh phúc.
Nhưng ngay cả nguyện vọng nhỏ nhoi đó, đối với ta, cũng thật xa xỉ.
Thân thể bị dội nước qua vài lần, tẩy rửa “Triệt để” sạch sẽ, lỗ huyệt cũng tràn đầy mùi hương thơm ngát, lão thái giám cuối cùng cũng thoả mãn, phân phó kẻ dưới vác ta, lúc này đã không còn chút sức lực nào lên giường, rồi trở về chờ lệnh.
Đèn ***g trong cung lần lượt tắt, Phụ hoàng đi tới đầu giường.
Hắn thấy má ta còn ngấn lệ, dung nhan uy nghiêm có chút âm trầm: “Nghe nói, ngươi có vẻ không quá vui sướng khi được trẫm ân sủng.” Tay hắn chậm rãi cởi áo, tháo thắt lưng, lộ ra thân thể cường tráng được chăm sóc kĩ càng không một vết sẹo.
A, Phụ hoàng sủng ái ta… Ta nhiều đêm nằm mộng, thấy mình trở lại như ngày xưa, được hắn ôm vào ***g ngực ấm áp rắn chắc. Điều ta ước ao, tuyệt đối không phải là được ngươi “sủng ái” như hôm nay…
Phụ hoàng ơi Phụ hoàng, nhìn kĩ ta xem, chẳng lẽ trong mắt ngươi không tìm thấy chút bóng dáng của ta khi còn nhỏ sao?
Ta là Sở nhi của ngươi mà…
Mọi tiếng kêu gào dường như biến mất hết trên đầu lưỡi, ta từ đầu đến cuối không thốt lên lời nào.Phụ hoàng tiến nhập thân thể ta trong nháy mắt, ta nước mắt trào ra – chẳng lẽ đây chính là lời nguyền của Mẫu phi?
“Thật sự đau đớn lắm sao?”
Phụ hoàng bôi thuốc mỡ, một mạch tiến sâu hết mức vào cơ thể ta. Gương mặt đầy dục vọng của hắn rõ ràng điểm chút cười nhạo: “Chẳng lẽ trẫm cũng là nam nhân đầu tiên của ngươi?” Hắn vừa châm chọc ta diễn kịch, vừa gập hai chân ta lại đẩy lên cao, trong cơ thể ta ra sức mà di chuyển.Lỗ huyệt vừa cứng vừa nóng, cứ như muốn thiêu đốt tất cả dây thần kinh của ta.
Ta mấy lần suýt ngất đi, nhưng lần nào cũng bị vực dậy, nghe Phụ hoàng khàn khàn cười: “Bất quá ngươi rơi lệ trông rất điềm đạm đáng yêu, đem lại cảm giác thật mới lạ thú vị, hahahaha…”
Trời sáng, hắn lại một lần nữa phóng ra dục vọng. Hắn ôm ta vào lòng, nhẹ nhàng xoa cổ tay hằn vết đỏ của ta.
“Nghe Thanh Lưu nói, ngươi ba năm trước được hắn cứu về, vậy ngươi thật ra là người ở đâu?”
Phụ hoàng dường như rất thỏa mãn với ta, cùng ta trò chuyện hết sức bình thường.
Ta không biết Thanh Lưu đã nói những gì về ta, nhưng tất cả đều không quan trọng. Ta chỉ ngây dại mà nhìn phía trước, hoàn toàn im lặng.
“Đừng khóc nữa.” Sự ôn hòa, kiên trì đột ngột biến mất, hắn nghiêm mặt cảnh cáo: “Trẫm tuy rằng thích ngươi trên đài dùng đôi mắt u oán mà nhìn trẫm, nhưng cũng phải có chừng mực thôi.
Trẫm không muốn ngươi cả ngày buồn rười rượi, cười đi!”
Thì ra chính là ta “dụ dỗ” Phụ hoàng.Đời ta sao lại phải vô lý đến thế?
Ta thực sự nở nụ cười, nước mắt chảy vào miệng, yên lặng mà cười.
Vẻ mặt Phụ hoàng thoáng chút kinh ngạc, nhưng sau đó thở dài: “Quên đi.” Hắn gọi nội thị đến giúp ta tắm rửa thay y phục.
Thu xếp xong mọi việc, hắn đột nhiên nói: “Ngươi muốn trẫm ban cho cái gì, cứ nói. Đêm nay trẫm sẽ trở lại gặp ngươi.”
“Để thần đi.”
Ta vô cùng bình thản nói. Thấy Phụ hoàng mu bàn tay bỗng nổi gân xanh, ta không mảy may nghi ngờ hắn sẽ thét nội thị đem ta ra ngoài tử hình. Vậy cũng tốt hơn nhiều so với kéo dài vở bi hài kịch này.
Nhưng hắn trừng mắt nhìn ta, cuối cùng nén giận phẩy tay áo bỏ đi: “Cút!”
Ta chỉnh trang lại y phục, đeo thắt lưng, không thèm để ý đến những ánh mắt kinh ngạc cùng những tiếng xì xầm sau lưng, đi ra cửa cung.
Trở lại Thanh Lưu phủ thì đã trưa.Ánh mặt trời từ trên cao rọi thẳng xuống đầu.Giữa thanh thiên bạch nhật nhưng ta tựa như u hồn vừa từ âm tào địa phủ trở về, không phân biệt được phương hướng.
Vợ chồng Thanh Lưu đang dùng cơm tại phòng khách. Thấy ta, Thanh Lưu kinh ngạc vui mừng chạy tới nắm lấy tay áo của ta: “Liên Sơ, ngươi đã trở về! Hoàng thượng nói muốn lưu ngươi lại trong cung hát xướng hai ngày, ta còn lo lắng ngươi không hiểu quy củ trong cung, sợ ngươi chọc giận Hoàng thượng.”
Hắn đối với ta, quả thật rất rất tốt.Cho dù hôm qua ta muốn lên đài làm hắn tức giận, hôm nay hắn đã bỏ qua hết, toàn tâm lo lắng cho sự an nguy của ta.
Hai mắt mờ lệ, ta nghẹn ngào định gục vào vai hắn mà khóc, nhưng ánh mắt nghi vấn của Lý phu nhân đứng cạnh khiến ta dừng lại.
Đôi mắt trong veo kia nhìn thẳng vào ta, sắc nhọn tựa đao.
“Ngươi không phải đi diễn xướng cho Hoàng thượng xem sao?” Giọng nàng hơi cao hơn bình thường: “Vết đỏ trên cổ này là thế nào?”
“Đúng vậy, Liên Sơ, đã xảy ra chuyện gì?” Thanh Lưu cũng chú ý tới vết hôn của Phụ hoàng để lại, truy hỏi.
Trong mắt hắn có chút nghi hoặc, nhưng đôi mắt vẫn trong vắt như năm nào.
Ta ngừng nước mắt, chậm rãi rút tay về.
Một người thanh sạch đến vậy, không nên chạm vào một kẻ như ta. Ta lại càng không muốn hắn biết rõ mọi sự. Dù cho khắp thiên hạ đều khinh miệt ta, cho ta là đồ vô liêm sỉ, ta cũng không muốn nhìn thấy vẻ miệt thị trong mắt hắn.
Ta bỏ lại hắn và phu nhân, tự quay về tiểu viện.
Tiểu Vũ ngồi trên ghế trước của sổ, chăm chú may vá. Đôi chân nhỏ nhắn khẽ lắc lư, miệng khẽ ngâm một khúc nhạc nhi đồng. Thấy ta đi vào, nàng vui vẻ nhảy cẫng lên, vứt đồ thêu thùa xuống.
“Sao nàng lại thêu hài cho tiểu hài tử?” Ta đờ đẫn nhìn đôi hài trên ghế.
Tiểu Vũ cười giễu ta: “Lý đại ca không nói cho ngươi sao? Tẩu tẩu có thai rồi. Ta dù sao cũng nhàn rỗi không có việc gì làm, giúp nàng may vá một chút.” Nàng cầm lấy đôi hài đã thêu xong, mặt đột nhiên ửng đỏ, nhỏ giọng nói: “Nhưng đôi hài này không phải làm cho nàng. Liên Sơ, ngươi đoán xem, đôi giày này là cho ai?”
Lý phu nhân có thai? Ta mơ màng ngồi xuống. Chút yêu thương Thanh Lưu còn lại cho ta, có phải cũng bị hài tử sắp ra đời kia chiếm mất?
Ngày này không ngờ lại tới nhanh như vậy.
Ta đưa mắt nhìn khuôn mặt thanh tú xinh đẹp của Tiểu Vũ, nụ cười của nàng thật ngây thơ khoái hoạt. Một thiếu nữ tốt như thế, kỳ thực căn bản không đáng ở lại bên ta.
Ta toàn thân dơ bẩn, lòng đầy u sầu, ta thực không muốn ảnh hưởng đến cuộc sống vô ưu của nàng.
“Tiểu Vũ, ngươi đi đi.” Trong nháy mắt, ta đã quyết định, mở cửa phòng cho nàng: “Về nhà đi, tìm một người thành thật mà kết duyên.”
Nàng giật mình ngẩng đầu, không rõ ta nói thật hay nói giỡn, run run nắm tay áo ta: “Ngươi nói cái gì? Đang yên đang lành, sao lại đuổi ta đi?”
Ta gỡ tay nàng ra, chỉ vào vết đỏ trên cổ: “Ngươi không thấy sao? Ta có người con gái khác rồi.”
“Ngươi nói dối!”Nàng bỗng kêu to, nước mắt đầm đìa.
“Sao ta lại muốn gạt ngươi?”Vẫn còn có thể bật cười như thế, thì ra ta cũng là kẻ máu lạnh.
“Ngươi nên biết rõ, ta sắp cưới một thiên kim tiểu thư về làm vợ. Người ta thiên kim tiểu thư, không thể gặp một tiểu nha đầu như ngươi. Ngươi nên đi thôi.”
Ta chậm rãi nói, không hề chớp mắt. Tiểu Vũ cuối cùng thất thanh khóc lớn, đem hết sức tát ta một cái, vừa khóc vừa chạy đi.
Ta vuốt gò má nóng bừng, đáy lòng lại thấy lạnh buốt. Đến khi không còn nghe tiếng khóc của Tiểu Vũ, ta mới đi vào phòng.
Ta bước lên ghế, vắt thắt lưng lên xà nhà, gút lại một vòng, tròng vào cổ.
Cái thân thể bị chính phụ thân làm bẩn này, không mặt mũi nào sống trên hậu thế.
Ta chỉ mong sao những phiền não đau thương đều chấm dứt, giúp ta được giải thoát.
Ta nhắm mắt, đầu ngón chân cố sức đạp một cái, đá ngã chiếc ghế.
Linh hồn phiêu phiêu đãng đãng bay lên, trong đầu trắng xóa, thì ra là hoa tuyết ngoài cổng thành năm nào.
Mẫu phi, ta sắp gặp lại người rồi. Sở nhi rất nhớ người…
Nhưng trời xanh ngay cả ước nguyện này cũng không đáp ứng cho ta.Khi ta vừa nuốt xuống một hơi thở cuối cùng thì cửa phòng bị đá văng ra, nghe tiếng Thanh Lưu điên cuồng hét lên.
Ta cuối cùng vẫn không chết được.
Mở mắt ra, người đầu tiên ta thấy là Thanh Lưu.Hắn hai mắt thâm quầng, cằm lởm chởm râu mấy ngày chưa cạo.
“Liên Sơ, Liên Sơ, ngươi sao ngốc vậy?”
Hắn vừa mắng xong đã ôm chặt lấy ta: “Là ta không tốt, không nên để Hoàng thượng mang ngươi vào cung, hại ngươi đến nông nỗi này.”
Ta ngạc nhiên, nhưng thấy trên người mặc áo ngủ mới, lập tức hiểu ra.
Thanh Lưu nhất định đã phát hiện ra dấu vết ta bị nam nhân xâm chiếm.
Ta cười gượng. Cho dù Thanh Lưu biết trước kết cục, lẽ nào hắn có thể ngăn được quyết định của Phụ hoàng?Nhưng ta vẫn rất cảm kích hắn.
Lý phu nhân cũng vào phòng, nhưng đứng cách giường rất xa.Nàng dùng chiếc khăn lụa che miệng, thần sắc vừa thương hại vừa khinh ghét.
Cũng phải thôi.Đến ta còn thấy thân thể mình dơ bẩn, huống chi là nàng.
Ta chậm rãi nhắm mắt lại. Nghe Lý phu nhân thở phào nhẹ nhõm đến kéo Thanh Lưu: “Để hắn nghỉ ngơi đi. Ngươi cũng nên nghỉ một chút, hai ngày không chợp mắt rồi.”
Thanh Lưu thở dài: “Ta không đi. Ta sợ hắn nghĩ không thông, lại làm chuyện điên rồ.” Yên lặng một hồi, hắn lại ăn năn: “Đều tại ta không tốt…”
Lý phu nhân cuối cùng không chịu nổi hắn cứ tự gánh hết mọi trácnh nhiệm, bực bội nói: “Có trách thì cũng chỉ trách bản thân hắn, tự dưng lại lên đài làm náo động, xướng cái gì mà “Phượng hoàng phi ly”, thực là con hát không đổi được tiện mệnh.”
Ta kinh ngạc, không ngờ một người dáng vẻ hiền thục lại miệng lưỡi độc địa dường này. Có điều, hình như nàng đã quên, nếu không có con hát ti tiện này thì ai giải nguy cho đại ca nàng?
“Ngươi, ngươi mà lại ăn nói thế này sao?” Thanh Lưu cũng kinh sợ, thấp giọng quát mắng: “Phụ nữ thì phải ăn nói đoan trang đức hạnh chứ.”
Lý phu nhân trước giờ chưa hề bị nói nặng, khóc ròng nói: “Ngươi chỉ biết có mình hắn, không cần quan tâm đến mẹ con bọn tôi nữa. Ngươi ráng mà chăm sóc hắn, bằng không lỡ hắn lại tự tử, rồi ngộ nhỡ Hoàng thượng ngày nào đó cao hứng lại muốn triệu hắn vào cung, ngươi lấy gì mà báo cáo? Thế nào cả nhà cũng bị tịch thu gia sản, đem đi xử tử.”
Nàng vừa khóc vừa chạy đi mất. Thanh Lưu một hồi lâu mới phản ứng, lẩm bẩm nói: “Ta sắp làm cha? A, hahaha…” Hắn như trẻ con, hoa chân múa tay vui sướng chạy ra ngoài tạ tội với phu nhân.
Lý phu nhân là nói hắn, nhưng cũng là nhắc nhở ta.
Ta ngây người ra mà nhìn lên trần nhà. Trong góc phòng, một con nhện đang chăm chỉ dệt lưới.
Nó ra sức dệt lưới thật tốt, thật chắc, về sau không còn lo lắng chuyện săn mồi.
Chính ta cũng mắc vào lưới, bị quây chặt, không có đường thoát.Ngay cả muốn chết, cũng là hy vọng xa vời.
Ta lẳng lặng tĩnh dưỡng. Thanh Lưu biết ta đuổi Tiểu Vũ khỏi phủ, cũng không hỏi gì, chỉ than thở: “Thế cũng tốt.”
Hắn trong lòng cũng biết ta không gánh nổi trọng trách của bậc trượng phu.Ngay cả bản thân mình ta còn không bảo vệ nổi thì còn nói gì chuyện thành gia lập thất.
Hắn không nói gì đến chuyện công danh nữa, ta cũng im lặng.Chúng ta chỉ nói với nhau vài câu trên mâm cơm.Cảnh ngày xưa cùng nhau đọc sách dưới đèn, giờ đã như chuyện trong mơ.
Lý phu nhân những chua ngoa ngày đó cũng không còn, nàng đối xử với ta vẫn tươi cười thân thiết như trước, thậm chí còn có phần hơn.Có lẽ nàng cho rằng hôm đó ta không nghe thấy gì, có lẽ Thanh Lưu đã cảnh cáo nàng, mà cũng có thể nàng không muốn ta lại nảy sinh ý định tự tử, gây rắc rối cho Lý phủ.
Nàng lợi hại thế nào, ta cũng hiểu rõ.Ý của nàng, ta cũng đã biết.
Hai tháng sau, Trung thu.
Cung kiệu đến trước phủ. Hoàng thượng truyền chỉ, khen ngợi ta lần trước diễn “Phượng hoàng phi ly” rất hay, ban thưởng cho ta vài rương châu báu, còn muốn ta đêm nay vào cung biểu diễn tại thu yến.
Không tồi, hắn dùng chữ “biểu diễn” chứ không phải “hầu hạ”. Ta quỳ cạnh vợ chồng Thanh Lưu nghe thái giám tuyên chỉ, cũng hiểu không thể không tuân lệnh. Ta lần này đi, bất quá cũng chỉ là nằm dưới một nam nhân khác mà vặn vẹo rên rỉ.
Thanh Lưu nhìn tặng phẩm đặt trong phòng khách, mặt lúc đỏ lúc trắng, ngập ngừng kéo tay áo ta, nhưng chung quy cũng không nói gì.
Căn bản thì hắn quả thực cũng chẳng giúp gì được cho ta.
Ta yên lặng nhìn hắn gật đầu, bước lên kiệu.
Tưởng rằng kiệu sẽ đi thẳng tới tẩm cung Hoàng thượng, nhưng quá hành lang thì bị chặn lại, có người ra tra hỏi vài câu, rồi bỗng nhiên kiệu phu bị đuổi đi hết.
Vài tên thái giám thô bạo kéo ta ra khỏi kiệu, đè ta quỳ xuống mặt sàn cẩm thạch lạnh buốt.
Trước mắt bức rèm che buông xuống, hai bên là hai lư hương phượng hoàng tỏa trầm hương nghi ngút.
Mùi hương này, lúc nhỏ ở điện Mẫu phi ta cũng từng ngửi qua, nhưng Mẫu phi dùng lư hương bạch hạc. Chỉ có Hoàng hậu mới được dùng đồ vật có hình phượng hoàng.Đây cũng chính là chỗ đau của Mẫu phi.
Ta cúi đầu, không rõ vì sao Hoàng hậu lại đến nơi này. Thị cũng không mở miệng, chỉ nghe tiếng kim loại vang lên khe khẽ. Đó là tiếng trường bào phủ vàng ròng của thị cọ vào tay vịn chạm rồng của kiệu.
Đến khi hai đầu gối ta tê dại vì lạnh thì rốt cuộc có người phá tan sự im lặng chết chóc.
Phụ hoàng mặc y phục thường ngày bước vào, không hề dừng lại cạnh ta chút nào, tiến lên mở rèm che: “Ái khanh không đi thu yến sao?”
“Nếu thần đi thu yến thì không phải là không gặp được Hoàng thượng sao?Hoàng thượng chẳng lẽ quên mất rằng mình định ở tại tẩm cung thưởng thức một vở hí kịch nho nhỏ sao?”Cách xa nhiều năm, giọng nói của thị nghe còn lạnh hơn xưa, thậm chí còn có chút châm chọc. Ta buông mắt xuống, thoáng thấy bàn tay thon dài của thị khẽ vuốt vuốt cái bụng hơi to.
A, Phụ hoàng rốt cuộc lại sắp có con rồi sao?Thảo nào Hoàng hậu dám dùng khẩu khí đó mà nói với Phụ hoàng.
Phụ hoàng hơi bối rối, chợt cười vang: “Ái khanh thật đa nghi. Hội trung thu, trẫm đương nhiên muốn cùng ái khanh đến hoa viên ngắm trăng rồi.”
“Tạ ơn Hoàng thượng, chỉ là tối nay gió lạnh, thần sợ tiểu thiếu gia này không được thoải mái.”
Hoàng hậu chỉ vào bụng mình, khẩu khí lạnh lùng vừa đắc ý vừa vui mừng.
Phụ hoàng vỗ trán, cười vười xoa bụng Hoàng hậu: “Đúng là trẫm hồ đồ mất rồi, gió lạnh không tốt cho hoàng nhi của ta.”
Hoàng nhi? Xem ra Phụ hoàng ngày đêm mong ngóng có thêm một đứa con trai.
Buồn cười là Sở nhi của ngươi đang quỳ trước mặt mà ngươi không nhận ra.
Ta hai mắt dần dần mờ sương, tâm ngày càng lạnh.
Phụ hoàng quay đầu lại, căn dặn bọn thái giám lập tức giúp ta chuẩn bị, ở đây vì Hoàng hậu mà hát xướng vài khúc.
Ta vô cùng kinh ngạc với bản thân mình, đứng trước kẻ đã hại chết Mẫu phi mà lại có thể tự nhiên xướng khúc như không hề có việc gì.
Chắc hẳn ta đúng là kẻ máu lạnh.
Mơ ước một ngày được hồi cung trở lại làm thái tử, giải oan cho Mẫu phi, tất cả đều đã thành bọt nước.
Mộng đẹp đã không thành, ta chỉ còn biết toàn tâm diễn xướng, chỉ mong không đắc tội với ai, không làm hại đến Thanh Lưu.
Hắn chính là mối bận tâm sau cùng của ta trên thế gian.
Hoàng hậu xem ta diễn, ánh mắt cao ngạo mang vẻ khinh thường, nhưng dần dần điểm chút nghi hoặc.
Ta nở nụ cười, không biết mấy năm nay thị có thường nằm mộng thấy bóng ma của Mẫu phi không? Thị nhất định là thấy được bóng dáng Mẫu phi ở ta.
“Hoàng thượng, thần thiếp muốn nghỉ ngơi.”Thị quay đầu đi, không thèm nhìn ta.
Phụ hoàng đương nhiên lưu lại tẩm cung Hoàng hậu qua đêm.
Ta bị thái giám đưa đến trước cửa cung Hoàng hậu. Phụ hoàng chưa dặn chúng phải làm gì với ta, cũng không nói ta có thể trở về Lý phủ, nên chúng để ta quỳ gối trên tảng đá lớn ngoài cửa cung.
Trăng đêm nay thật sự rất tròn.
Ta mơ màng nhìn trăng, không muốn nghĩ tới bất cứ chuyện gì nữa. Thực tế thì cũng chẳng có gì đáng mà suy nghĩ.
Gió đêm nay rất lớn, ta đếm lá bay mà cố đi vào giấc ngủ. Ngủ trên đất lạnh thế nào cũng mang trọng bệnh, có thể sẽ không phải tỉnh lại nữa.
Ta cứ như vậy, suốt đêm ngắm trăng.
Tảng sáng, cửa cung mở ra. Dáng dấp uy vũ của Phụ hoàng dừng lại trước mặt ta.Sau lưng hắn, mặt trời hé mọc. Hắn cao to vĩ ngạn, trông như thiên thần.
Ta không thể dập đầu hô vạn tuế vì toàn thân đã tê cứng, chỉ còn con mắt là còn có thể chuyển động.
Ta cố giương mi mắt nặng trĩu, nhìn hắn.
Hắn cũng nhìn ta, thần sắc biến ảo phức tạp.
Hắn bỗng nhiên ngồi xuống ôm lấy ta, giọng nói trầm trầm đầy hoang mang: “Hơn hai tháng nay, trẫm cũng không rõ vì sao lại thường nhớ đến ngươi. Rõ ràng là trẫm đã quá sủng hạnh ngươi rồi. A, ngươi thắng rồi, làm cho trẫm phải cúi đầu trước ngươi.”
Hắn tự cười giễu mình, ta cũng nhếch khóe miệng tê cứng muốn cười.
Đây có phải là cái mà người ta vẫn gọi là “máu mủ tình thâm”?
Ta không biết sức lực ở đâu ra mà có thể giương đôi tay tê cứng lên ôm lấy cổ hắn, cổ họng khô khốc đau đớn như bị lửa thiêu, cố gắng bật ra vài tiếng khàn khàn.
“…Lạnh, lạnh quá…”
Người này liệu có phải là phụ thân ta hay không, đã không còn ý nghĩa gì nữa. Ta chỉ biết, cơ thể ấm áp của hắn lúc này là nguồn an ủi duy nhất của ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.