Phù Sinh Mộng Hận Phong Trần

Chương 7:




Ngày tháng dần dần trôi qua một cách đơn điều, ta cũng có vài phần hy vọng được sống yên tĩnh cho đến khi ta chết, nhưng vào ngày đông chí ấy tất cả đều chấm dứt.
Đông chí, trong cung như thường lệ lại tổ chức yến tiệc. Hoàng đế, các phi tần cùng với các quan lại tổ chức tế lễ, thưởng thức trà hoa quế, sau đó dưới tàng cây cùng đánh bạc để kiếm chút lộc tài, ngụ ý trừ tà cầu phúc, không trở về sớm như thường ngày. Mấy tiểu thái giám cũng ham chơi, cứ nhìn chằm chằm trông mong yến tiệc mau kết thức để nhận lấy bạc thưởng, ta nhân lúc đó cũng xua bọn chúng đi, khỏi phải nghe bọn hắn a dua nịnh hót, để bên tai được thanh tịnh.
Trong điện, chỉ còn một mình ta ngồi trên tấm thảm lông, ôm một cái ***g ấp nhỏ trong tay, nghe tiếng cười trong gió xa xa bay tới làm ta ngẩn người.
Bức rèm khẽ động, có người nhẹ nhàng đi vào, thấp thoáng gọi một tiếng: “Liên Sơ…”
Hồn phách ta đã mất giờ lại liền trở về, ta giật nảy lên, làm rớt cả cái ***g ấp.
Chính là Thanh Lưu, vẻ mặt vừa lo lắng vừa vui mừng, giang rộng hai cánh tay đi về phía ta.
“… Ngươi, ngươi, sao ngươi lại tới đây?” Miệng ta cắn mạnh ngón tay, máu ứa ra, rốt cuộc cũng biết rằng trước mặt ta là không phải là ảo ảnh, cũng thấy rõ bộ quần áo và nón trên thân hắn là trang phục thái giám, ta chợt hiểu ra: “Ngươi mua chuộc thị vệ để vào đây có phải không?”
“Đúng vậy, liên sơ, ta thực sự lo lắng cho ngươi…” Thanh Lưu kéo ta vào trong lòng, trong ngực của hắn phập phồng ấm áp, khiến như quên mất cả thực tại.”Ta rất nhớ ngươi, rất nhớ ngươi, Liên Sơ… Đại ca thực sự rất lo lắng ngươi…”
Hắn nhẹ nhàng mà êm dịu, giống như đang trong mơ.Ba năm dài, phảng phất như tất cả đều cô đọng lại trong nháy mắt.
Sóng mũi ta cay xè, mắt hoa lên không còn thấy gì nữa.Tận sau trong đáy lòng hắn, đúng là vẫn còn một chỗ nhỏ nhoi dành cho ta, thậm chí kể cả mạo hiểm, vẫn vào cung thăm ta.Tình nghĩa quý giá này, cũng đủ cho ta sống nốt quảng đời còn lại.
“Ngươi, mau trở về đi thôi!”Nều còn kích đọng ta sẽ không thể bình tĩnh. Trong cung tứ phía đầy sát khí, không phải là nơi Thanh Lưu nên tới. Bên ngoài điện thị vệ đã ho khan thúc giục.
Thanh Lưu vẫn lưu luyến như cũ, nâng khuôn mặt của ta lên: “Để đại ca ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp của ngươi nào.”
Không biết có phải hai mắt ta bị lệ làm nhòa đi hay không, nhưng ánh mắt Thanh Lưu mang một thần sắc kì lạ mà ta chưa thấy bao giờ. Hắn ngây dại nhìn ta, rồi đột nhiên cúi đầu…
Hơi ấm lan tỏa từ môi ta, ta đầu óc trống rỗng, nhìn chằm chằm Thanh Lưu, hoàn toàn quên mất phải hỏi hắn xem hắn đang làm gì.
Hắn hôn ta?!
“Liên Sơ, đại ca đúng ra không nên để ngươi rời khỏi, không nên…” Thanh Lưu tựa hồ không chú ý đến vẻ mặt khác thường của ta, tiếp tục lẩm bẩm: “Ta không nên để ngươi tiến cung, ta phải đi nói với Hoàng thượng, xin người thả ngươi về nhà.”
Ta đẩy mạnh, vùng khỏi vòng tay của hắn, hàn khí bò dọc sống lưng.
Người trước mặt có thật là Thanh Lưu không?
“…Ngươi, ngươi có biết mình đang nói gì không?” Ta run lẩy bẩy, hỏi con người đang tiến về phía mình.
Thanh Lưu bỗng dừng bước, ánh mắt lại mờ đi: “Ta đương nhiên biết. Ta muốn dẫn ngươi về nhà. Liên Sơ à, chẳng lẽ ngươi không muốn tiếp tục ở cùng với đại ca sao?”
Mong muốn ư! Ta nằm mộng cũng muốn, thức cũng muốn, chẳng biết bao nhiêu mà kể. Thế nhưng… “Ngươi biết là không được mà…” Khoan nói đến việc Phụ hoàng không để ta đi, cho dù có ra khỏi cung được rồi, ta có thể đối mặt với vẻ tươi cười giả tạo của Lý phu nhân sao?
“Tẩu tẩu… Nàng có khỏe không?” Ta chua chát nhắc hắn. Thông minh như Thanh Lưu, sao lại không nhận ra sự thù địch của Lý phu nhân đối với ta?
“Thị sao?Chết rồi.”Thanh Lưu thản nhiên nói. Ta như bị sét đánh, người cứng đờ không cử động nổi “…Tại sao?… Sao lại xảy ra chuyện như vậy?…”
Thời gian ta ở trong cung, rốt cuộc Lý phủ đã xảy ra chuyện gì?
Thanh Lưu nhìn khuôn mặt trắng bệch của ta, thản nhiên nhếch miệng cười: “Đúng vậy, ngươi còn không biết sao. Hôm đó ta đến cầu xin Hoàng thượng thả ngươi về, kết quả bị phạt bốn mươi trượng.Thị cãi lộn với ta, nói rất nhiều điều khó nghe, lại còn mắng chửi nữa. Ta tát thị một cái, bảo thị im đi… Nửa đêm tỉnh dậy, thì thấy thị đã thắt cổ chết rồi…”
“…” Ta che miệng, cố ngăn tiếng kêu kinh hãi.
Thật không ngờ, lòng đố kị của Phụ hoàng lại lớn như vậy! Càng không ngờ, Lý phu nhân lại dùng cách này mà trả thù Thanh Lưu – trong bụng nàng không phải đang mang cốt nhục của hắn sao?
Tất cả tội nghiệt này đều do ta mà ra. Ta nắm ống tay áo hắn, lòng đầy ân hận, nhưng lại không nói nổi nên lời.
“Không liên quan đến ngươi.” Thanh Lưu an ủi ta, mắt hơi ươn ướt. Hắn hẳn là cũng rất đau lòng, nếu không phải vì Lý phu nhân thì cũng là vì đứa con chưa chào đời.Nhưng miệng hắn vẫn cười cười, nụ cười có phần quái lạ. Đôi mắt nâu sâu thẳm của hắn vừa mê muội vừa điên loạn, hắn nhấn từng chữ rõ ràng khác thường: “Lúc đầu ta lấy thị vì nghĩ thị là người hiểu biết, và cũng vì muốn có kẻ kế tục Lý gia. Ai ngờ thị đến hài tử của ta cũng không buông tha, đúng là chết tiệt.”
Hắn cúi đầu chửi rủa vài câu, rồi nắm lấy bàn tay lạnh ngắt run rẩy của ta, ung dung cười nói: “Thị chết rồi cũng tốt, sau này ta mượn cớ tưởng nhớ người vợ đã mất, dù cả đời không tái giá nữa cũng không sợ người khác đâm chọt sau lưng. Liên Sơ, đại ca sau này sẽ toàn tâm toàn ý chăm sóc ngươi, ngươi thích không?” Trời đất bỗng chốc lật nhào. Ta như bị nhấn vào dòng nước xoáy mãnh liệt, vừa vui mừng tựa thủy triều dâng, vừa thấy như có gì vừa vỡ vụn trong sâu thẳm tâm hồn.
Ba năm bên nhau, sao hắn lại có thể che giấu kín đáo không chút sơ hở như vậy?
Hắn có thê tử, ta có Tiểu Vũ, lẽ nào toàn bộ đều là một nước cờ của hắn?Dạy ta công danh, muốn ta thành gia lập nghiệp, chẳng lẽ cũng chỉ là để che mắt ta?
Lúc đó nhìn ta bước chân lên kiệu, trong lòng hắn nghĩ gì?
Ta môi không ngừng run rẩy, dùng hết sức gạt tay hắn ra, chỉ vào cửa điện: “Đi ra ngoài…”
Đi đi! Ta không thể nhìn đôi mắt trong vắt kia nay lại trở nên xa lạ đến rợn người như vậy.
Thanh Lưu của ta vốn sạch sẽ không vấy bẩn chút nào…
Thanh Lưu rõ ràng không hiểu sao ta lại thay đổi thái độ với hắn. Hắn có vẻ tức giận, nhưng lại nhanh chóng lấy lại vẻ tươi cười: “Liên Sơ, ngươi đang trách ta đến tìm ngươi trễ quá phải không? Đại ca ở trong chốn quan trường, thân bất do kỷ! Nhưng giờ thì khác rồi, Hoàng thượng đã không còn hứng thú với ngươi, nhiều ngày không muốn ngươi hầu hạ nữa.Lần này đại ca cầu xin Hoàng thượng thả ngươi hẳn là sẽ được thôi.Nếu không được nữa, đại ca sẽ nhờ Long đại tướng quân ra mặt xin Hoàng thượng ban ngươi cho hắn. Lúc này bọn man di đang gây sự ở biên giới, Long đại tướng quân cầm binh quyền trong tay, Hoàng thượng tuyệt nhiên sẽ không vì một người mình không còn hứng thú mà làm mất lòng tướng quân.”
Hắn khẽ cười, nhẹ nhàng nói, vẻ mặt ôn nhu hệt như ngày xưa.“Đại ca biết, ngươi cũng hiểu được nỗi khổ của ta phải không?”
Những điều hắn nói ta đều hiểu cả, ta chỉ không hiểu được tâm tư của hắn.Ba năm cùng nhau đọc sách dưới đèn, tưởng đã hiểu rõ nhau, nhưng hóa ra từ trước đến giờ đều nằm trong kế hoạch của hắn.
Mà thôi, cứ coi như ta là một quân cờ của hắn thôi vậy. Chí ít hắn cũng cẩn thận yêu thương che chở ta suốt ba năm trời, cho ta cơm ăn áo mặc đầy đủ. Hắn đối với ta quả thật rất tốt, dù cho đó là đóng kịch thì cũng không sao.
Ta đối với Mẫu phi, đối với Dương đoàn trưởng, đối với Thấm hoàng hậu, không phải cũng chỉ là một quân cờ sao? Ta khắt khe với Thanh Lưu quá làm gì?
“…Ngươi… Ngươi đi đi… Đừng… đừng tới tìm ta nữa…”
Thanh Lưu thật sự nổi giận, cầm cổ tay ta siết chặt, khiến ta phải nhăn mặt vì đau.
“Ngươi nói cái gì đó?Đại ca chịu đựng lâu như vậy, còn không phải vì tương lai của hai chúng ta sao?”
A, lại là vì tương lai của ta sao?! Ta cười nhạt, bỗng nghe tiếng thị vệ ho khan bên ngoài, chợt nhận ra đây không phải là nơi Thanh Lưu nên ở lại lâu.
“Đi mau đi, nếu bị Hoàng thượng trở về bắt gặp thì sẽ lớn chuyện đó.” Ta đẩy hắn ra cửa điện, cắn môi, thấp giọng nói: “Đại ân đại đức của ngươi, Liên Sơ xin để kiếp sau báo đáp… Ngươi không cần cầu xin Hoàng thượng gì nữa, Liên Sơ sẽ không ra khỏi cung đâu.”
Nếu kiếp sau còn có thể gặp lại nhau, ta không phải con hát, hắn không phải là quan, liệu ta có thể ích kỉ, vì bản thân mà cầu xin chút hạnh phúc?Chỉ một chút, một chút thôi cũng đủ rồi.
Ta cố giữ lệ đọng lại trong mắt, không cho phép bản thân khóc. Bỗng nhiên dưới cằm đau nhói, thì ra bị Thanh Lưu nâng mạnh lên.
“Cái gì mà không ra khỏi cung?” Tay hắn càng lúc càng nắm chặt, vẻ mặt hung ác đến ta không tưởng tượng nổi: “Ta vì ngươi, phu nhân đã chết, hài nhi chưa sinh ra cũng đã chết, ngươi lại còn muốn đoạn tuyệt với ta sao?”
Hắn dữ tợn nhìn ta chằm chằm, đột nhiên cười nhạo: “Ngươi hay là đã ham muốn vinh hoa phú quý trong cung rồi? Cũng đúng thôi, ở bên Hoàng thượng đương nhiên sung sướng hơn bên một tiểu quan không xu dính túi như ta!”
Ta kinh ngạc đến mức quên thanh minh. Thanh Lưu sao lại có thể nghĩ thế về ta?!
“Ta nói sai sao?” Thanh Lưu không nghe ta cãi lại, ánh mắt càng thêm cuồng loạn, rồi đột nhiên hắn nắm tóc ta mà kéo: “Ta bảo ngươi nhiều lần rồi, đã đi theo ta thì đừng có mà giở trò đào hát ra. Nhưng ngươi đúng là tiện mệnh không đổi được.Vừa nghe bảo Hoàng thượng đến xem hí xướng, đã đi hát cái gì mà “Phượng hoàng phi ly”? Còn ở trên đài mà giở trò quyến rũ Hoàng thượng, để cho bị khinh thường!”
…Hắn mắng chửi không khác gì Lý phu nhân ngày đó. Thì ra trong lòng hắn, ta vẫn luôn là một con hát thấp hèn…
Da đầu bị kéo đến tê dại, ta cũng không chống cự, mặc cho hắn lôi tóc, mặc cho hắn mắng chửi, mặc cho hắn lay, mặc cho hắn xô ta ngã xuống đất.
Hắn từ trên cao nhìn xuống, liên tục mắng chửi ta bằng những ngôn từ ác độc mà không ai lại nghĩ một người nho nhã như hắn có thể nói ra.
Có thể là vì ta từ trước đến giờ chưa hề hiểu rõ hắn.
Ta muốn khóc, nhưng mắt lại khô khốc đến phát đau, không cách nào nhỏ được một giọt lệ.
Ta nghĩ ta từ nay về sau hẳn không còn khóc được nữa…
“Hoàng thượng giá lâm – “
Thị vệ gác ngoài điện hô lên lớn hơn so với thường ngày, rõ ràng là muốn nhắc Thanh Lưu bên trong mau đi ra.
Ta bỗng bừng tỉnh, nhảy dựng lên, kéo Thanh Lưu còn đang mắng chửi không dứt, muốn tìm cho hắn một chỗ ẩn thân. Từ cửa chính đi ra ngoài dĩ nhiên không được, trốn qua cửa sổ cũng không kịp, ta cái khó ló cái khôn, đẩy Thanh Lưu nấp dưới gầm giường.
Mặc dù Phụ hoàng đã biết rõ lai lịch của ta, ta cũng không dám đem tính mạng của Thanh Lưu mà đánh cuộc với tâm tư của Phụ hoàng.Vô số lần, khi Phụ hoàng yên lặng nhìn ta, trong ánh mắt ngoại trừ yêu thương còn có dục vọng được che giấu bên dưới.Sự cố chấp điên cuồng này, ta cũng không phân biệt rõ, Phụ hoàng cố ý lưu ta lại có thật là vì an nguy của ta? Hay là vì muốn độc chiếm ta? Hay là cả hai?…
Nhưng ta không suy nghĩ nhiều được, Thanh Lưu kháng cự lại làm đứt mạch suy nghĩ của ta.
Hắn đẩy ta ra, cả giận nói: “Ta đường đường nam nhi, sao lại có thể chui dưới gầm giường mà trốn? Ngươi vốn là được ta thu nhận, dựa vào cái gì mà không cho ta tới gần ngươi? Ta phải nói rõ chuyện này với Hoàng thượng mới được…”
Hắn trước nay vốn luôn cẩn thận giữ mình, nay lại nói ra những lời này, có lẽ là đã phát điên thật rồi.Nhưng bây giờ không phải là lúc để cho hắn phát điên. Ta cũng nóng nảy, cố sức đẩy hắn vào gầm giường. “Ngươi đừng điên khùng nữa được không? A -”
Không hề báo trước, một nắm đấm bay thẳng đến trúng cằm ta. Ta ngã ngửa, mắt hoa lên. Trong miệng thấy tanh mặn, bên tai lại nghe Thanh Lưu liên tiếp chửi bới.
“Đúng, ta phát điên rồi, đều là do đồ con hát đê tiện như ngươi làm hại!Năm đó vì sao ngươi lại đến ôm chân ta mà kêu oan?Vì sao lại dùng ánh mắt u oán này mà nhìn ta? Ta kết hôn, sao ngươi lại luôn nhìn lén vợ chồng ta? Ngươi nghĩ những chuyện bẩn thỉu gì trong đầu, sao còn chưa nói cho ta biết?”
Hắn chửi xong thở hổn hển, đá ta một phát: “Ngươi không phải thích ta sao? Ta hiện giờ cũng đã bị ngươi kéo xuống bùn rồi, chuyện gì ta cũng không đếm xỉa đến nữa, nhưng ngươi giờ leo được lên cao rồi, lại muốn rũ bỏ ta sao? Hahaha… Đúng là đồ đê tiện, đồ con hát đê tiện…”
Lại một cước nữa giơ lên, nhưng chưa chạm được vào y phục ta đã bị một bàn tay to lớn nắm lấy cổ chân.
“Lý Thanh Lưu, ngươi đúng là không muốn sống nữa!”
Thanh âm của Phụ hoàng lạnh như băng.Ánh mắt hắn trông thấy vết máu trên khóe miệng ta, trán liền nổi gân xanh.Hắn mạnh chân giẫm lên Thanh Lưu đang lom khom trên đất. Tiếng xương vỡ vang lên nghe nhức cả răng, tiếng Thanh Lưu đau đớn gào lên vọng khắp tẩm cung vắng vẻ.
Nhìn mồ hôi lạnh từ mặt Thanh Lưu nhỏ xuống, ta như vừa tỉnh mộng, ôm chặt lấy chân Phụ hoàng: “Đừng! Đừng mà!”
Đó là Thanh Lưu mà! Dù hắn nhục mạ ta thế nào, hắn vẫn là Thanh Lưu ở cùng ta suốt ba năm ròng…
“Một tên tuần phủ nho nhỏ mà cũng dám bất kính với người của trẫm ư?!Xem ra, trẫm hôm nay nếu không cho bọn quan lại một tấm gương, sau này ai cũng có thể đến chỗ trẫm mà làm càn sao?Hả!”
Phụ hoàng cười nhạt bỏ lại Thanh Lưu đã ngất đi vì đau đớn, khom lưng ôm lấy ta, nhẹ nhàng lau vết máu bên môi ta: “Liên Sơ, trẫm đã nói rồi, trẫm tuyệt đối không cho phép ai sỉ nhục ngươi. Tên Lý Thanh Lưu này, trẫm nhất định phải xử lý nghiêm khắc.”
“Đừng!”Ánh mắt Phụ hoàng lộ ra vẻ đố kị, ta không thèm để ý mà gào lên, nhưng cũng không ngăn cản được Phụ hoàng quát lên ra lệnh thị vệ vào đem Thanh Lưu ra ngoài.
“Hỏi hắn, tay nào dám đánh người của trẫm, chặt bỏ! Chân nào dám đá người của trẫm, chặt bỏ!
Hắn dám nhục mạ người của trẫm, lưỡi của hắn cũng phải cắt bỏ!”
Phụ hoàng nắm hai vai ta, nhìn đôi mắt đầy kinh hoàng của ta, ra lệnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.