Phù Sinh Nhất Mộng

Chương 5: Niên thiếu vị giải tâm sự loạn




(Tuổi còn trẻ chưa hiểu được rối loạn trong lòng)
Em gái… Hàng xóm… vậy à?
Đôi mày kiếm của Bạch Ngọc Đường không khỏi nhíu chặt lại, một cơn phiền não bất an không thể giải thích đột ngột trỗi dậy từ sâu trong nội tâm hắn.

Đảo mắt đã đến cửa ải cuối năm, tiết trời càng ngày càng lạnh. Triển Chiêu vừa đi vừa cố sức chà xát đôi tay để có thể duy trì độ ấm, vào đông ban ngày ngắn, mới tan học không lâu sắc trời đã dần dần sụp tối. Trong đầu Triển Chiêu còn đang suy nghĩ đến một đề toán hình học phức tạp Ngô lão sư vừa giảng trong tiết học cuối cùng, cậu hầu như vẫn chưa hiểu lắm. Kết quả càng nghĩ càng loạn một đoàn trong đầu, cậu dứt khoát đặt vấn đề cần suy xét này qua một bên, ngược lại bắt đầu suy tính đến kỳ nghỉ đông còn cách có vài ngày nữa. Cứ suy nghĩ vẩn vơ như vậy, đến gần nhà lúc nào không hay. Trên gương mặt Triển Chiêu không tự chủ hiện lên một nụ cười ấm áp, bước chân cũng nhanh hơn.
“Mèo con.” Giọng nam lười nhác mà hài hước vang lên, trên con phố nhỏ có vẻ hơi yên lặng lại đặc biệt rõ ràng dễ nghe, gần như đồng thời với âm thanh này vang lên, Triển Chiêu đã nhìn thấy Bạch Ngọc Đường đứng ở phía đầu đường. Biểu tình vui mừng cùng ngạc nhiên nhảy nhót trên vẻ mặt cậu khiến ý cười trong mắt Bạch Ngọc Đường càng sâu hơn. Bạch Ngọc Đường cũng không nói gì, chỉ là cười tủm tỉm đứng ở nơi đó, nhìn Triển Chiêu một đường chạy vội tới. Chờ cậu đến gần rồi, Bạch Ngọc Đường mới rút tay khỏi túi áo gió, đưa lên xoa xoa khuôn mặt lành lạnh của Triển Chiêu, nhưng vừa mới chạm vào, một đôi mày kiếm đã nhíu lại, trong giọng nói có ý trách cứ: “Lạnh thế này, sao em không chịu mặc thêm nhiều áo ấm một chút.” Triển Chiêu nhẹ nhàng đẩy tay hắn ra, cười cười nói: “Mặc không ít rồi, sáng nay mẹ còn bắt em mặc thêm một cái nữa, gói em như cái bánh chưng ấy.” Nói xong tỉ mỉ quan sát Bạch Ngọc Đường một chút, áo gió màu trắng, quần jeans màu xanh, mày kiếm mắt phượng, môi mỏng như có như không lúc nào cũng khẽ câu lên, anh tuấn đến kỳ cục. (*khụ* là đẹp trai đến không tưởng tượng được, cơ mà mị thích chữ kỳ cục =))))))))))
Triển Chiêu không khỏi khe khẽ cảm thán một hơi: Không phải người ta hay nói lên đại học sẽ bị huấn luyện quân sự phơi đen sao, vì sao anh hai nhà cậu cứ càng ngày càng đẹp trai vậy chứ, thật là không có thiên lý a. Bạch Ngọc Đường nhìn thấy biểu tình cảm thán tìm tòi nghiên cứu của cậu, buồn cười vươn ma trảo vò loạn tóc Triển Chiêu một hồi, tự tiếu phi tiếu nói: “Con mèo nhỏ này, trong đầu em đang nghiên cứu cái gì đấy. Sao nào, nhìn thấy anh hai em anh tuấn tiêu sái, ngọc thụ lâm phong, con mèo con nhỏ nhà em choáng váng đến quên chào anh luôn phải không.” Triển Chiêu trắng mắt liếc một cái: Quả nhiên, mặc kệ suất nhiều bao nhiêu, vẫn luôn là cái ông anh hai bị tự kỷ cuồng của cậu. Bất quá cuối cùng vẫn là kinh hỉ lấn át tất cả, Triển Chiêu nhịn không được bật cười, trái lại gọi người: “Anh hai, anh mới về hôm nay à? Sao không chịu gọi điện thoại trước một tiếng a.”
“Dù sao đi nữa ngồi xe lửa cũng rất nhanh, anh cũng lười nói.” Bạch Ngọc Đường lười biếng cười cười, vừa đi về nhà, còn vừa cố ý thở dài nói, “Em xem anh hai em có lòng không, vừa về một cái đã tới đón em tan học. Cảm động chứ?” Triển Chiêu hơi nhướng mày, khẽ cười nói: “Ha? Vậy sao? Em còn tưởng rằng là mẹ bắt anh đi đón em đây, thì ra không phải vậy sao.” Bạch Ngọc Đường cứng họng, sau đó nhẹ nhàng cong khóe môi, ỷ vào ưu thế chiều cao của mình, lại xoa loạn đầu tóc của Triển Chiêu một trận: “Mèo con, em không có đáng yêu giống hồi nhỏ nha! Thật khiến cho anh hai đau lòng nha.” Triển Chiêu nhất thời hắc tuyến rơi đầy mặt, đưa tay cứu lấy mái tóc của mình, tránh để anh hai nhà cậu tiếp tục phá hoại nó nữa: “Anh còn khi dễ em nữa, chờ mấy hôm nữa anh cả về tới nhà, xem xem ảnh thu thập anh làm sao!”
Bạch Ngọc Đường câu ra một nụ cười bất đắc dĩ mà đầy cưng chiều: “Con mèo con gian trá này, chỉ biết khiêu khích anh cả giúp em giáo huấn anh thôi.” Triển Chiêu hơi quay đầu đi, vẻ mặt ôn hòa vô tội: “Em nào có, rõ ràng là tại anh không chịu nhường trẻ con, chỉ toàn ăn hiếp trêu chọc em, còn không cho em tìm chỗ dựa vững chắc nữa sao.” Bạch Ngọc Đường vươn tay phải vòng qua phía sau Triển Chiêu, khoác lên bả vai của cậu, vội bước nhanh hơn bắt kịp cậu, trong giọng nói dạt dào ý cười: “Được rồi, con mèo con nhỏ, mau về nhà đi, trông em sắp sửa đông cứng rồi, tay lạnh như băng thế này.”
“Tại trời lạnh mà!” Triển Chiêu biện minh.
“Được được được, thì là trời lạnh, trời lạnh, đi nhanh lên đi, con mèo con nhỏ của anh…”
Hai người cười cười đùa đùa hướng về nhà, bầu không khí cực kỳ hòa hợp. Người qua đường nhìn hai người đều hiểu ý cười một tiếng, ánh mắt đơn giản đầy yêu thích và ngưỡng mộ.
Một tuần lễ sau, trường của Triển Chiêu đến kỳ nghỉ đông. Hôm nay bắt đầu ngày nghỉ, Triển Chiêu về đết nhà, vừa mới thả phiếu điểm và một xấp đề bài đã quay người muốn ra ngoài. Bạch Ngọc Đường di chuyển đường nhìn từ màn hình laptop sang trên người Triển Chiêu, thấy cậu vội vội vàng vàng muốn đi, cảm thấy hơi kinh ngạc hỏi: “Vừa mới nghỉ, em vội vã như vậy làm gì chứ?’ Triển Chiêu quay đầu lại mỉm cười: “Em đến ký túc xá của trường tư thục, hôm nay cũng là ngày nghỉ của Thanh Thanh, đồ của ẻm nhiều, sáng sớm đã nhắn muốn nhờ em qua giúp ẻm một chút. Anh hai, em không thèm nghe anh nói nữa, em đi ra ngoài trước.” Nói xong rồi hướng Cố Hoài Y đang ngồi trong phòng làm việc viết bài gọi một tiếng: “Mẹ ơi, con đi tìm Thanh Thanh, một hồi con về.” Giọng nói dịu dàng rõ ràng của Cố Hoài Y từ trong phòng làm việc vang ra: “Đi đi, nhớ phải đưa Thanh Thanh lên xe nhé.” “Con biết.” Triển Chiêu lên tiếng, cũng đã mở cửa bước ra ngoài.
Lời thoại của diễn viên trong tai nghe vẫn còn tiếp tục không ngừng, Bạch Ngọc Đường đã không còn chú ý đến rốt cuộc bọn họ đang nói cái gì nữa. Hắn đang nghĩ về cuộc điện thoại khi còn ở trường gọi về cho nhà, lúc đó Triển Chiêu có nói, một tiếng nữa ẻm sẽ cùng em gái hàng xóm ở Lạc Thành học bài với nhau, quan hệ với ẻm tốt, còn thường tới nhà dùng bữa, có phải là Thanh Thanh đó không?
Em gái… Hàng xóm… vậy à?
Đôi mày kiếm của Bạch Ngọc Đường không khỏi nhíu chặt lại, một cơn phiền não bất an không thể giải thích đột ngột trỗi dậy từ sâu trong nội tâm hắn.
“Tiểu ca ca, anh về đi.” Sở Thiên Thanh thấy Triển Chiêu đã đem hết hành lý của cô cất vào trong xe, mới nói với cậu, “Dù sao đi nữa đã chuẩn bị xong rồi, ngày hôm nay lạnh như thế, anh đừng tiễn nữa. Dù sao đi nữa cũng không phải lần đầu tiên em về nhà.”
Triển Chiêu đạm đạm nhất tiếc, giọng nói thanh nhuận ôn hòa: “Không sao đâu, chờ xe đến anh sẽ về. Thanh Thanh, em ngồi đi, một hồi nữa trên đường cẩn thận một chút.” Sở Thiên Thanh không thể làm gì khác hơn là gật đầu, ngồi ở trên ghế, cách tấm cửa sổ bằng thủy tình lẳng lặng nhìn Triển Chiêu bên ngoài. Khí trời rất lạnh, cậu thỉnh thoảng lại thổi vào tay để sưởi ấm, nhưng ánh mắt nhìn về Sở Thiên Thanh vẫn cứ luôn ôn nhuận bình thản, không bắt được một tia vội vàng xao động, gò má tuấn tú như tranh vẽ, đặc biệt đẹp đẽ. Sở Thiên Thanh bất tri bất giác nhìn đến xuất thần, đến tận khi thân xe bỗng nhiên ngoáng lên, dần dần rời khỏi nhà ga mới đột nhiên phục hồi tinh thần lại, không khỏi cúi đầu, che đi khuôn mặt hơi ửng đỏ. Khi ngẩng đầu nhìn lại, thân ảnh Triển Chiêu phất tay dần dần mờ đi rồi biến mất.
Cảm giác này xa lạ như vậy, trong sự đau xót của nỗi lo sợ không yên lại xen lẫn niềm vui sướng như dòng suối mát nơi rừng thẳm, là một cảm giác Sở Thiên Thanh chưa từng thể nghiệm. Suốt cuộc lữ trình dài dòng tẻ nhạt, cô lại không có chút ý thức rơi vào trong dòng tưởng niệm kỳ diệu đó.
Sáng sớm ngày thứ năm, Sở Thiên Thanh về tới Lạc Thành, ăn bữa cơm đầu năm ở nhà Bạch gia, cũng là lần đầu tiên được gặp Bạch Ngọc Đường. Tuy rằng phản ứng của Bạch Ngọc Đường cứ nhàn nhạt, không nóng cũng không lạnh, có chút cảm giác kỳ lạ, nhưng Sở Thiên Thanh vẫn không nhịn được mà len lén nói với Triển Chiêu: “Tiểu ca ca, tuy bình thường em không hay nhiều chuyện, có điều thành thật mà nói anh Ngọc Đường thực sự là đẹp trai đến mức khiến người chịu không nổi a, lại còn thông minh như vậy, ông trời thật quá không công bằng.” Triển Chiêu sau khi nghe cô nói, chẳng biết nhớ ra cái gì đó, bút máy lăn vòng giữa các kẽ ngón tay, nhẹ nhàng cười rộ lên, nét mặt lại trầm tĩnh xa xôi, đẹp như tranh vẽ: “Ảnh còn sống chính là để minh chứng cho sự không công bằng của ông trời đấy.”
Tuy rằng ngày nghỉ rất ngắn, nhưng nói tóm lại, lễ mừng năm mới này vẫn như mọi năm rất vui vẻ, nhất là đối với Sở Thiên Thanh mà nói. Về phần cảm giác kỳ quái đã từng xuất hiện trong lòng, căn cứ vào nguyên tắc thích ứng trong mọi tình cảnh, Sở Thiên Thanh cuối cùng lựa chọn để ở trong lòng không muốn suy nghĩ quá nhiều. Khi thời điểm đến, tự nhiên sẽ hiểu ra, hẳn là như vậy đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.