Phụ Thân Muốn Ta Tiến Cung Thay Tỷ Tỷ

Chương 4:




21.
Ở hành cung gần ba tháng, Hoàng đế cuối cùng quyết định hồi cung, Tiểu hoàng tôn lưu luyến, ta nói với nó năm sau có thể lại đến tiếp.
Sáng sớm hôm sau sau khi hồi cung, thì Thái tử phi đến gặp ta, phản ứng đầu tiên của ta là đến hưng sư vấn tội sao, nhưng ta nghĩ một lúc, Hoàng đế chắc sẽ không nhiều chuyện như vậy đâu nhỉ?
Sự thật chứng minh, Hoàng đế không nhiều chuyện, nhưng ông ấy lại sai Thái tử phi trồng cho ta một cây đại thụ che trời trong sân: “Phụ hoàng nói, Hoàng tổ mẫu thích ngắm cây, nên đặc biệt ra lệnh cho tôn tức phải trồng một cây thật tốt cho Hoàng tổ mẫu.”
Cảm ơn Hoàng thượng nhé, hôm qua trở về đặt đầu cái là ta đã ngủ rồi, thật sự không để ý. Nói chuyện một lúc, thì Tiến Bảo bước vào bẩm báo rằng Nhị tỷ và Tam tỷ của ta đến.
Ta vừa mới trở về thì ngay lập tức họ đã đến, ta không muốn gặp lắm, có lẽ Thái Tử phi đã nhìn ra suy nghĩ của ta, nên khéo léo đề nghị ta gặp mặt họ.
Phải biết là, ta và Thái tử phi thật ra không thân thiết lắm, mà nàng ấy cũng không phải là người thích xen vào chuyện của người khác, có thể khiến Thái tử phi nói như vậy, khẳng định là Nhị tỷ và Tam tỷ của ta đã xảy ra chuyện gì đó.
Khi ta mời họ vào, Thái tử phi thức thời xin cáo lui, ta nghĩ có lẽ nàng ấy muốn giữ thể diện cho ta. Ngay khi Nhị tỷ và Tam tỷ bước vào, điều đầu tiên ta chú ý là khuôn mặt của Tam tỷ, thế mà lại đang đeo khăn che mặt.
"Các ngươi ra ngoài hết đi." Ta nói với những người khác trong phòng, đợi bọn họ lần lượt đi ra, ta mới bắt đầu hỏi Tam tỷ là mặt tỷ ấy bị làm sao.
Phản ứng đầu tiên của Tam tỷ là che má trái lại: "Không sao đâu, gần đây ta hơi nóng trong người thôi."
"Ta không tin, tỷ cởi khăn che mặt ra cho ta xem." Phải biết rằng chúng ta cùng nhau lớn lên, ta chưa bao giờ thấy Tam tỷ lại cầu kỳ như vậy.
"Được rồi, Nhuy Nương, đừng làm khó Tam tỷ của muội nữa."
“Vậy ta tự xem.” Ta di chuyển nhanh chóng, Tam tỷ tất nhiên không khỏe bằng ta, nên bị ta áp đảo, ta nhìn thấy trên mặt trái của tỷ ấy có một vết thương đã đóng vảy.
Trong nháy mắt, mặt ta cũng bắt đầu đau.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Tam tỷ vội vàng che khăn che mặt lại, nhưng ta không nhìn lầm, tỷ ấy cúi đầu, hốc mắt đỏ bừng.
“Ai đánh tỷ?”
Kỳ thực không cần hỏi, suy nghĩ đầu tiên của ta chính là cái tên phụ bạc Ngô Dục kia. Nhưng lúc ta đi, rõ ràng ta có để lại hai ma ma cho Tam tỷ, họ đều là những người mà ta đã cẩn thận lựa chọn trong cung, có bọn họ ở đây, hẳn là có thể ngăn Ngô Dục lại được.
"Là Ngô Dục đánh phải không? Các ma ma không ngăn lại sao?" Ta hỏi.
Nhưng Tam tỷ lại cúi đầu không nói gì: “Nếu tỷ không nói cho ta biết, ta sẽ gọi các ma ma đến. Cuối cùng thì ta cũng biết thôi.”
Vẫn là Nhị tỷ không thể chịu đựng được nữa, nói cho ta biết nguyên nhân cớ sự. Các ma ma đến không được vài ngày, đã bị Tam tỷ cầu xin rời đi. Nhị tỷ sau khi Ngô Dục đến cũng thuê một phòng khác để ở, cho nên lúc Ngô Dục động thủ tự nhiên là không có ai ngăn cản.
“Ta sẽ cho người tống hắn vào lao.”
“Đừng mà.” Tam tỷ giữ ta lại: “Chàng ấy không cố ý.”
Như thế này rồi mà còn không phải là cố ý sao? “Còn phải đợi đến lần sau hắn g i ê/ t tỷ rồi mới được gọi là cố ý à?” Nam nhân mà đánh nữ nhân của mình thì đều không phải là loại tốt lành gì.
Nhưng Tam tỷ lại không nghĩ như vậy: "Chàng ấy uống nhiều quá, trước đây chàng ấy chưa bao giờ hành động như vậy. Nhuy Nương, muội đừng tức giận, chàng ấy đã tạ lỗi với ta rồi."
Những lời này thật sự sai quá sai, ta thậm chí không biết nên nói với tỷ ấy bắt đầu từ đâu. Chỉ hỏi tỷ ấy: "Tại sao hắn lại bắt đầu uống rượu?"
Tam tỷ hèn nhát nói: “Tướng công ta bây giờ không thể làm quan được, nên cả ngày buồn bực không vui.”
Hắn ta là một thư sinh thi trượt thì đòi làm quan cái gì, lại còn dính líu đến chuyện của Bình Quận Vương, giữ được mạng là đã tốt lắm rồi. Thấy ta im lặng, Tam tỷ lại nói: "Nhuy Nương, bây giờ muội cũng là Thái hậu rồi, muội có thể giúp tướng công của ta được không?"
"Giúp hắn ta á?"
"Tục ngữ nói, tể tướng môn tiền thất phẩm quan*, chàng ấy lại là tỷ phu của muội."
*tể tướng môn tiền thất phẩm quan: có nghĩa là Dưới trướng tể tướng, quan thất phẩm cũng có uy quyền.
“Tam tỷ, hôm nay tỷ đến đây là vì lý do này sao?”
Tam tỷ gật đầu, ta nhìn Nhị tỷ, lại không ngờ Nhị tỷ cũng khuyên ta giúp đỡ: "Nhuy Nương, muội giúp Tam tỷ của muội đi."
Ta hoài nghi, không biết có phải trong những ngày không có ta hai người họ đập đầu đến ngáo đá luôn rồi hay không, sao mà có thể thốt ra được mấy lời như vậy?
“Là hắn ta đã bảo tỷ đến cầu tình đúng không.” Ta khẳng định nói, đặc biệt là sau nhìn vẻ mặt Tam tỷ sau khi nghe ta nói xong.
Ta biết Tam tỷ và phụ thân của ta có cùng cái đức hạnh, đều là vô cùng thanh cao. Đặc biệt là Tam tỷ, nếu không tỷ ấy cũng sẽ không bất chấp tất cả mà coi trọng kẻ bạc tình kia, căn bản là không màng công danh lợi lộc. Bây giờ, nói như vậy, thì rõ ràng là có người xúi giục.
22.
Dưới sự tra hỏi sát sao của ta, cuối cùng ta cũng nghe được toàn bộ chân tướng sự việc từ trong miệng của Nhị tỷ và Tam tỷ.
“Nhuy Nương, Tam tỷ cầu xin muội, nếu tướng công có chức vụ, chàng ấy sẽ không như vậy.”
Thấy Tam tỷ sắp quỳ xuống, ta chỉ có thể nói: “Ta và tỷ là tỷ muội ruột thịt, cho nên ta cũng ăn ngay nói thật. Ta tuy là Thái hậu, nhìn thì rất oai, nhưng thực tế thế nào thì tỷ thật sự không biết hay sao? Tỷ thử nhìn xem, mẫu tộc, thê tộc của Hoàng đế lúc đăng cơ đều được phong thưởng, chỉ duy nhất một mình Thái hậu là ta đây, lại không có gì cả?"
Thấy các tỷ ấy có vẻ không hiểu, ta nói tiếp: “Các tỷ nghĩ lại xem, phụ thân thì bị phái đi đến nơi thâm sơn cùng cốc, chẳng phải là Hoàng đế vốn không thích ta hay sao?”
"Làm sao có thể?" Tam tỷ lẩm bẩm một mình, tựa hồ không tin.
"Không phải ta không giúp, mà là hậu cung làm sao có thể tham gia chính sự? Huống chi, Ngô Dục hiện tại là dạng người như thế nào? Hắn chính là có liên quan đến chuyện của Bình Quận Vương."
“Chàng ấy cũng là bất đắc dĩ.” Tam tỷ vội vàng phản bác.
Bất đắc dĩ? Cháu gái của Bình Quận Vương kề dao vào cổ hắn ta, ép hắn ta hưu thê để cưới à? Còn không phải là chính hắn ta là một con chó liếm, nhưng kết quả không thu được lợi ích gì, ngược lại còn suýt mất mạng.
“Được rồi!” Ta thở dài một hơi.
Tam tỷ tựa hồ cho rằng mình đã thuyết phục được ta, ánh mắt sáng lên vài phần: "Nhuy Nương, ta biết muội sẽ giúp ta mà.”
“Ta xác thật có thể an bài cho hắn một chức vụ.” Nhìn thấy sự chờ mong của Tam tỷ, ta tiếp tục nói: “Thái giám trong cung của ta cũng là chức ngũ phẩm. Nếu hắn thích, ta đành chịu đau mà bỏ đi những thứ ta yêu thích."
“Muội đ.i.ên rồi?” Tam tỷ sửng sốt không có phản ứng, Nhị tỷ lại mở miệng.
Ta nhìn Nhị tỷ nói: “Là ngũ phẩm đó, phụ thân làm quan trong triều nhiều năm như vậy, mà hiện tại cũng chỉ là ngũ phẩm mà thôi.”

Việc này khả năng cao là không giải quyết được gì, Tam tỷ lúc rời đi cũng không nói với ta thêm câu nào, sợ ta tức giận, Nhị tỷ vốn rất tốt với ta tựa hồ cũng có chút thành kiến với ta, nhưng đường dài mới biết ngựa hay, ở lâu mới biết người ngay kẻ tà, sớm muộn rồi sẽ có một ngày, các tỷ ấy biết là ta đúng.
Trước khi đi, ta nhiều lần dặn dò Tam tỷ, nhất định phải để các ma ma qua ở, nhưng Tam tỷ vẫn do dự, ta nói lại với Nhị tỷ, chỉ nghe Nhị tỷ nói: “Nhuy Nương, bọn họ chỉ là phu thê cãi nhau một chút thôi, không nghiêm trọng như muội nghĩ đâu."
Ô hay, lúc trước không phải là tỷ suýt bị lão già xấu xa đó đánh c.hết hay sao?
Bây giờ lại thành cãi nhau một chút thôi? Có lẽ tỷ ấy nhìn ra suy nghĩ của ta, lại nói: “Những việc này, muội không hiểu đâu.”
Ta không hiểu á, cmn, được, được lắm, các người thì phu thê tình thâm, đâu có giống ta, phu quân đã c.hết nhưng có cả một đời vinh hoa phú quý, vừa không cần hiểu lúc các người phu thê tình thâm thì bị đánh, lại không cần phải lo cơm ăn áo mặc cho con cái, ta thật là đáng thương quá mà.
"Thôi các tỷ thích sao cũng được, tiễn khách."
23.
Có lẽ lời ta nói hơi quá, nên hai tháng tiếp theo, các tỷ ấy không đệ thẻ bài vào cung nữa, mà ta cũng lười hỏi thăm tin tức về bọn họ.
Như thường lệ, Tiểu hoàng tôn sau khi ngủ trưa lại đến tìm ta, hỏi ta một câu khiến ta ngơ ngác, Tiểu hoàng tôn nói: “Thái nãi nãi, ở nhà người có con cái bằng tuổi con không?”
Chắc là không, Nhị tỷ không có con, con của Tam tỷ thì chưa đầy một tuổi, nhưng còn con của Đại tỷ thì sao?
Nghĩ lại thì từ khi Đại tỷ xuất giá, rất ít khi liên lạc với người nhà, ta cũng không biết rõ về tỷ ấy lắm. Suy nghĩ kỹ một chút, ta chợt nhớ ra, lần trước người dưới trướng kể lại thì hình như có nhắc đến hai đứa con của Đại tỷ, chúng nó bao nhiêu tuổi rồi ta?
Đối diện với ánh mắt sáng ngời đầy mong đợi của Tiểu hoàng tôn, ta nói: “Trong nhà Đại tỷ của ta hẳn là có đứa nhỏ bằng tuổi con.”
Tiểu hoàng tôn suy nghĩ một chút: "Bọn họ cũng ở kinh thành sao? Tại sao bọn họ chưa bao giờ đến gặp Thái nãi nãi?"
"Bọn họ không ở kinh thành."
“Ồ.” Tiểu hoàng tôn có chút thất vọng nói: “Vậy thì ở kinh thành không có ai sao ạ?”
Ta lắc đầu, ngẫm lại thì nhà ta đúng là hơi ít người: “Vì sao mà con đột ​​nhiên lại hỏi như vậy?”
"Hoàng gia gia chuẩn bị tuyển cho con mấy thư đồng. Con muốn người trong nhà Thái nãi nãi."
"Tại sao?"
Tiểu hoàng tôn trịnh trọng nói: “Mẫu phi nói, bọn họ sẽ luôn ở bên con, giống như mối quan hệ của Trịnh thừa tướng, Lâm tướng quân và Hoàng gia gia. Nếu con chọn người trong nhà Thái nãi nãi, thì nhà của Thái nãi nãi cũng sẽ trường thịnh theo."
Đối diện với ánh mắt nghiêm túc của nó, ta chợt nhận ra, vẫn là ta thiển cận, hay nói cách khác, là ta chỉ nhìn thấy những ngày tháng trước mắt mà không hề nghĩ đến tương lai.
Ta chỉ nghĩ bản thân sống làm sao để có một cuộc sống vô lo vô nghĩ, hạnh phúc chứ chưa bao giờ nghĩ ta việc người trong nhà sẽ như thế nào. Ta hỏi Tiểu hoàng tôn về những thư đồng khác được chọn, không ai là không phải là người từ những gia tộc quyền quý, người nhà mẹ đẻ của Hoàng hậu này, người nhà mẹ đẻ của Thái tử phi này, còn có những người được tuyển chọn từ phía Thái tử.
Tiểu hoàng tôn thân là Thái tử tương lai, địa vị thư đồng chắc chắn không thể thấp được, có bao nhiêu người tranh đoạt đến sứt đầu mẻ trán. Tuy nhiên, khi nghĩ đến cả nhà thanh cao kia của mình, ta cảm thấy dù có được chọn cũng không thể tuyển, tránh cho việc gần mực thì đen, gần đèn thì rạng.
"Thừa Nhi là đứa bé ngoan.”
“Nhưng trong nhà Thái nãi nãi không có người thì phải làm sao bây giờ ạ?" Tiểu hoàng tôn hỏi, không đợi ta nói gì, Tiểu hoàng tôn lại nói: "Không sao đâu Thái nãi nãi, về sau con nhất định sẽ hiếu kính người thật tốt."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.