Phù Thương

Chương 53: Đối thực đồ ăn hộ




Không lâu sau, Long Hiên đế liền gọi Vạn Toàn đi vào hầu hạ.
Khi Long Hiên đế đi ra, lại sai Phù Lạc vào hầu hạ Mẫn Tiểu Nghi,vì bình thường phi tần trong cung đến Kiền Nguyên Điện thị tẩm đều không được phép mang theo thị nữ.
Phù Lạc nhẹ nhàng bước vào, nhìn nữ nhân đang nằm trên sàng đan, bằng khứu giác linh mẫn của nữ nhân, nàng nhận ra trong không khí không hề có mùi vị hoan ái.
Phù Lạc nhìn nữ nhân trên giường, âm thầm muốn vạch chăn của nàng ta lên, nhìn xem thân thể của nàng ta rốt cục đã bị tàn phá đến mức nào
Nhưng dù hành động rất nhỏ, cũng kinh động tới nữ nhân kia
"Ngươi muốn làm gì?"
"Nô tỳ chỉ định kéo lại chăn cho chủ nhân thôi."
"Hoàng Thượng hắn ~~" Trên mặt Mẫn Tiểu Nghi có một loại cảm xúc buồn bã,cùng là người lưu lạc nơi Viêm Hạ này,Phù Lạc cảm thấy bi ai thay cho nữ nhân kia
"Hoàng Thượng bảo nô tỳ phải hầu hạ tốt cho tiểu chủ."
Biểu tình ai oán kia chợt lộ ra vẻ hy vọng rạng ngời.
Phù Lạc hận không thể đem nội y kín đáo của Mẫn Tiểu Nghi đốt cháy luôn,thật muốn nhìn xem trên người nàng ta có lưu lại dấu vết SM hay không. Nên Phù Lạc “thực không cẩn thận” dùng lực đụng vào lưng nàng ta
"Nô tỳ đáng chết, nô tỳ đáng chết, lưng của tiểu chủ không có việc gì chứ?" Phù Lạc kinh sợ hỏi.
"Không có việc gì." Mẫn Tiểu Nghi rất khách khí với thị nữ bên cạnh Long Hiên đế
Phù Lạc âm thầm cân nhắc, xem ra trên lưng hẳn là không có vết roi. Khóe miệng hiện lên vẻ tươi cười, xem ra “người nào đó” cũng đâu phải không có cảm giác. Dùng một trò chơi ngây thơ như thế để khiến Phù Lạc ghen tỵ,nàng thật sự là rất rất rất tò mò về chỉ số thông minh của Long Hiên đế này
Căn cứ vào hàng loạt những gì quan sát được, Phù Lạc có thể khẳng định tối hôm qua chẳng xảy ra bất cứ chuyện gì hết.
Đầu tiên, không có hương vị kỳ lạ gì lưu lại
Tiếp theo, Mẫn Tiểu Nghi không lâm vào cảnh kiều nhược vô lực.Theo kinh nghiệm của Phù Lạc,nữ nhân có thể ứng phó với tần suất sinh hoạt như long hổ của Long Hiên đế tuyệt đối không tồn tại.
Thêm nữa,trên người Mẫn Tiểu Nghi không có vết thương, SM bất thành lập.
Cuối cùng,thái độ của Mẫn Tiểu Nghi thật sự rất bi ai.
Phù Lạc cảm thấy mình có lẽ cũng có chút tiềm năng làm nghề trinh thám
Kết quả, Mẫn Tiểu Nghi ở Thiên điện ngây người cả một đêm, ngày kế mới ra về. Phù Lạc hầu hạ Mẫn Tiểu Nghi rửa mặt chải đầu, rồi bảo tiểu thái giám đến đưa nàng ta về
Cho nên, ngày kế tiếp trong hậu cung nổi lên sóng to gió lớn.Người có thể ở Kiền Nguyên Điện thị tẩm cũng không nhiều, huống chi còn ở nguyên cả đêm.Địa vị của Mẫn Tiểu Nghi lên như diều gặp gió,đi đâu cũng nghe tin đồn nàng ta là tân sủng của Hoàng Thượng
Hoa Vi phu nhân đang có bầu,nghe thấy tin này lại kích động không thôi, thiếu chút nữa té ngã động thai khí, may mà tổng quản thái giám Ngô Lĩnh công công nhạy bén đỡ được thân thể của nàng ta.Tuy rằng hắn bị gãy tay, nhưng bảo vệ được long thai thật sự là một công lao rất lớn.
Ngày tiếp theo,khi Phù Lạc vào dâng trà,ánh mắt Long Hiên đế liền quét thẳng tới, nghiên cứu hồi lâu vẻ mặt của Phù Lạc.Cuối cùng phát giác Phù Lạc không có một tia phản ứng, cho nên biểu tình của Long Hiên đế đột nhiên trở nên không có độ ấm. Cả ngày dù Phù Lạc đi tới đâu, cũng cảm thấy ánh mắt của Long Hiên đế bám theo. Có mấy lần nàng thậm chí còn ảo giác,Long Hiên đế đang cố tình tạo lý do để nàng hỏi tới hắn.
Nhưng Phù Lạc vẫn cứ giả ngốc,bình tĩnh cho qua.
Nam nhân đều là động vật khó hầu hạ mà.Ngươi ghen tị thì hắn nói ngươi nhỏ nhen, không độ lượng. Ngươi không ghen tị thì hắn lại tức giận.
“Không để cho nam nhân nhìn thấu lòng mình”,đây chính là chiêu không thể thiếu trong ba mươi sáu kế tình yêu.
Vạn Toàn vội vàng tiến vào,cúi đầu trước mặt Long Hiên đế nói vài câu.Phù Lạc chỉ nghe được qua loa, đại khái là Hoa Vi phu nhân bị kinh hách, động thai khí.
Long Hiên đế nghe xong lập tức đứng dậy, tuyên bố bãi giá Phúc Vi cung.
Phù Lạc cùng vạn toàn và các thái giám cung nữ đi theo Long Hiên đế bước theo sau,đi thẳng hướng Phúc Vi cung
Đây là lần đầu tiên sau khi Phù Lạc hồi cung được nhìn thấy nữ nhân hậu cung chạm tay có thể bỏng này.Tiến cung chưa đầy nửa năm, đã thăng tới nhất phẩm phu nhân, hơn nữa còn nhanh chóng mang thai, thật sự như có thần phật phù trợ vậy.
Nàng ta bộ dạng có vài phần tương tự Dự Vương phi,nhưng không tuyệt sắc mỹ mạo như Dự Vương phi,mà băng cơ tàng ngọc cốt,lông mày lá liễu thanh thúy,đôi mắt hạnh như ẩn chứa muôn ngàn vì sao,mang vẻ đẹp tinh tế khác hẳn.
Có điều,một mỹ nữ như mây ở Viêm Hạ hậu cung,cũng chỉ là một giọt nước bình thường bé nhỏ trong đại dương mà thôi. Phù Lạc không bỏ qua cơ hội nào,cẩn thận quan sát nữ nhân này,hy vọng có thể học hỏi vài chiêu từ nàng ta
Mỗi một nữ nhân được sủng ái, nhất định sẽ có thủ đoạn của riêng mình, nữ nhân nơi này phương diện thiên phú, chưa chắc vì nàng ta là người cổ đại mà sẽ thua kém người hiện đại ở mấy ngàn năm sau
Chỉnh bản luận ngữ, Phù Lạc thích nhất chính là câu: "Ba người đi,tất có người xứng đáng làm thầy ta"
"Hoàng Thượng." Giọng nói yếu đuối mang vẻ kiều mị,vừa lên tiếng khiến cả thiên hạ chao đảo cất lên,nàng ta từ trên giường ngồi dậy, cố sức hành lễ với Long Hiên đế.
"Ái phi thân mình không khoẻ, không cần phải đa lễ." Long Hiên đế bước lên phái trước, đỡ lấy Hoa Vi phu nhân,đặt lại nệm cho nàng ta dựa vào, rồi lại ôn nhu sửa chăn cho nàng ta.
Phù Lạc cũng biết tâm tư mình đang dâng lên sự chua xót không nên có. Cho dù tối hôm qua Long Hiên đế triệu Mẫn Tiểu Nghi thị tẩm, Phù Lạc cũng không hề đau đớn như vậy. Nhưng hôm nay nghe được tiếng “Ái phi “ từ miệng Long Hiên đế,nàng lại không thể kiềm chế nỗi khổ sở trong lòng.Nhìn thấy hắn dùng sự ôn nhu mà nàng chưa bao giờ được hưởng thụ để đối đãi với Hoa Vi phu nhân không có thân phận xuất thân cao quý này,lại còn tỏ vẻ một trượng phu yêu thương thê tử, Phù Lạc cảm thấy nếu về sau còn phải đối mặt với trường hợp như vậy,nhất định sẽ gian nan vô cùng.
Ánh mắt Phù Lạc trong lúc vô ý đã chạm phải ánh mắt Long Hiên đế khi hắn quay đầu lại.Nàng định phản xạ tỏ ra kiên cường,muốn bảo vệ tôn nghiêm của mình, thế nhưng nàng lại lộ ra ánh mắt bi thương không chút giấu diếm,cứ bộc lộ ra tất cả, sau đó xoay người đi không nhìn hai người họ nữa.
Nàng nhẹ nhàng ám chỉ với Long Hiên đế xong, lại làm bộ như lơ đãng tiết lộ lớp vỏ ngụy trang của mình,không phải diệu kế sao.Nghĩ đến đây,Phù Lạc không khỏi thương tâm cho chính mình,từ khi nào mà nàng lại biến thành một nữ nhân tâm kế như vậy.
Từ Hoa Vi phu nhân, Phù Lạc lĩnh ngộ được một loại kỹ xảo gọi là yếu đuối. Hơn nữa xem ra Long Hiên đế có vẻ rất thích hình tượng mảnh mai nữ tính kiểu này
"Hoàng Thượng, hoàng nhi thiếu chút nữa đã~~" thanh âm của Hoa Vi phu nhân lộ vẻ lo sợ,nước mắt lưng tròng, nhưng không rơi xuống,làm cặp mắt kia càng trở nên đẹp hơn, Phù Lạc nhìn mà còn thấy đau lòng.
"Ái phi sao có thể không cẩn thận nhu thế chứ?" Long Hiên đế ôm lấy Hoa Vi phu nhân, ngồi lên bên giường.
Hoa Vi phu nhân đôi mắt ửng đỏ, nghiêng nghiêng đầu, thở dài một tiếng, hai tay giữ lấy chăn. Nhưng động tác đó chỉ trong một vài giây, sau đó rất nhanh đã lại nở nụ cười
"Hoàng Thượng hôm nay cùng Tiểu Vi dùng cơm trưa có được không?"
Phù Lạc âm thầm líu lưỡi,quả nhiên là hảo thủ đoạn. Được sủng mà không kiêu,bày ra vẻ ủy khuất, gợi lên sự áy náy của Long Hiên đế,nhưng không kéo dài ủy khuất để thử thách tính nhẫn nại của Long Hiên đế,mà thừa lúc lưu lại hắn,thật sự là phương thức vẹn cả đôi đường
"Đương nhiên là được." Long Hiên đế đột nhiên lộ vẻ tươi cười.
Sau đó Hoa Vi phu nhân nói liên miên cằn nhằn một chút về đứa nhỏ, nói là đứa nhỏ ban đêm đã quậy phá nàng thế nào, còn kéo tay Long Hiên đế xoa lên bụng,vì đứa nhỏ trong bụng mà bắt đầu bồi dưỡng tình cảm cha con.
Lúc này Vạn Toàn cùng Phúc Vi cung thái giám tổng quản tiến vào bẩm báo
"Ngươi là Ngô Lĩnh?" Long Hiên đế nhìn thái giám hơn bốn mươi tuổi trước mắt.
"Hồi Hoàng Thượng, nô tài chính là Ngô Lĩnh."
"Hoàng Thượng, nếu lần này không có Tiểu Lĩnh Tử, nô tì và hoàng nhi chỉ sợ đã…" Hoa Vi phu nhân vạn phần nhu mì tiến sát vào lòng Long Hiên đế
Phù Lạc ác hàn, một lão nam nhân hơn bốn mươi tuổi mà bị Hoa Vi phu nhân gọi là Tiểu Lĩnh Tử.
"Ngươi có công bảo vệ phu nhân, đáng thưởng."
"Nô tài không dám, hầu hạ phu nhân là bổn phận của nô tài”
"Hoàng Thượng, ngươi định ban cho Tiểu Lĩnh Tử cái gì vậy? Hắn đã cứu nô tì cùng hoàng nhi đó." Hoa Vi phu nhân ở một bên hỏi.
"Ái phi nói xem?"
"Tiểu Lĩnh Tử,ngươi có tâm nguyện gì? Nói ra bản cung nhất định thành toàn cho ngươi."
Ánh mắt Tiểu Lĩnh Tử bỗng dưng liếc qua Phù Lạc,nàng cảm thấy ngạc nhiên vô cùng
"Nô tài, nô tài muốn có Vô Tâm, thỉnh Hoàng Thượng thành toàn." Nét mặt già nua của Tiểu Lĩnh Tử chợt đỏ bừng….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.