Phù Thủy Xuyên Qua, Chi Nữ Phụ

Chương 7:




Mắt phượng hẹp dài,tà mâu lãnh nghễ.Sóng mũi cao thẳng,môi mỏng mê người.Làn da màu đồng cổ suất khí tản ra khí chất lạnh lùng lại có chút hắc ám.
Người này là Hàn Tiêu Kỳ?
Trong khi cô quan sát Hàn Tiêu Kỳ thì hắn ngược lại cũng thầm quan sát Tư Đồ Lạp Vi.Tóc búp bê xoăn nhẹ tô điểm gương mặt tròn nhỏ nhắn màu bánh mật.Mắt to tròn đen láy như màn đêm huyền ảo khiến người khác một khi nhìn vào liền bị thu hút,dưới chiếc mũi cao nhỏ là đôi môi anh đào nhỏ nhắn.Không phục sức sang trọng nhưng bộ trang phục trên người lại làm nàng càng thêm đáng yêu.
Này chẳng lẽ là hắn đoán sai sao?
- Cứ tự nhiên! - Tư Đồ Lạp Vi thu hồi ánh mắt lạnh nhạt nói,xong lại chuyển ánh mắt sang thức ăn trên bàn ngoài ra liền không còn thêm bất kì động tác dư thừa nào.
Tuy ngoài mặt tỏ ra như thế nhưng là trong lòng Tư Đồ Lạp Vi lại âm thầm giơ lên ngón giữa 凸(ಠ益ಠ)凸,trong lòng thì vái lạy Hàn Tiêu Kỳ mau chóng biến đi cho khuất mất.Nếu bị hắn nhận ra nữ phụ thì liền toi mạng.Này há phải đã ăn trộm gà không được còn bị mất nắm gạo đi?
Như không nhìn thấy giọng điệu xa cách không quan nghên của Tư Đồ Lạp vi,Hàn Tiêu kỳ hướng cô nở nụ cười hoàn mỹ nói:
- Vậy tôi liền không khách khí!
Ngồi xuống vị trí đối diện với Tư Đồ Lạp Vi,Hàn Tiêu Kỳ liền khẽ nghiêng khuôn mặt rồi nói:
- Phục Vụ!
- Tiên sinh,xin hỏi ngài dùng gì? - Cô gái đang đứng trước bàn của hai người chính là cô nhân viên lúc trước đã ném cho Hàn Lệ Băng một ánh mắt khinh bỉ.
- Đem những món tôi vừa chọn trước đó đem ra hết đi!
- Vâng,xin ngài chờ một lát! - Nữ phục vụ nhẹ cuối đầu nói.
Vài phút sau,món ăn liền được đem ra hết thảy chiếm trọn gần hết bàn ăn.Này là đang ra oai phủ đầu!Thị uy cô sao.
Vừa nhìn liền biết một bữa tiệc đắt tiền,không món nào không thuộc loại thượng đẳng từ thức ăn cho đến thức uống.Loại rượu Hàn Tiêu kỳ chọn Tư Đồ Lạp Vi cũng đã từng thưởng qua nhưng là chỉ có ba lần trong suốt mấy trăm năm làm "người".Nhìn bữa tiệc xa hoa trước mặt lại nhìn về bữa tối của mình,Tư Đồ Lạp Vi liền 囧 gấp gáp muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.
Nhìn xem Hàn Tiêu Kỳ người ta đi,dung mạo siêu soái,quần áo trên người có thứ nào không phải hàng hiệu,người ta tùy tiện ăn một bữa cơm liền cho ngươi có thể ăn trong một tháng.Lại nhìn về phía mình,cho dù đã được nàng tân trang qua
thì với tình hình hiện tại nếu đem so sánh nữ phụ với nam phụ chẳng khác nào vịt bầu cùng thiên nga.Trang phục cô đang mặc trên người cũng không tệ nhưng là so với Hàn Tiêu Kỳ vẫn kém xa...
Mang tâm tình buồn bực không tốt,bỗng nhận thấy có hai đạo ánh mắt hướng về mình.Cô liền không nhanh không chậm nhìn sang,liền thấy đầu tiên là đôi mắt bạch nhãn cùng ghen tị của nữ phục vụ lúc trước nhìn về phía cô.Hảo a,cô không ra oai liền cho cô là con hổ giấy hay sao?
Bị cặp mắt sắc lạnh không mang một tia cảm xúc nhìn chầm chầm thì cho dù là ai đi nữa cũng không thể nào tự nhiên được.Đương nhiên cô nàng nhân viên này cũng không ngoại lệ,lúc này cô ta có cảm giác lành lạnh chạy dọc theo sóng lưng thân thể cứng đờ muốn không thể di chuyển.
- Vậy...tôi...tôi liền đi trước,chúc...chúc quý khách ngon miệng! - Nói xong không đợi người khác phản ứng liền dùng tốc độ nhanh nhất chạy ra ngoài,có vài người nhìn thấy còn cho là nữ phục vụ này phía sau có vật gì đó đáng sợ đuổi theo nếu không tại sao lại chạy chối chạy chết như vậy!Này có thể muốn tham gia làm vận động viên chạy marathon đi.
Thật ra thì nữ nhân viên này gan cũng không nhỏ như vậy,nhưng là đối thủ của
cô ta lại là mỗ phù thủy đại ma pháp.Sử dụng pháp thuật nho nhỏ kích thích phóng đại sự sợ hãi lên gấp mười lần thành ra nữ phục vụ kia mới sợ hãi như thế.
Lại thu hồi ánh mắt chuyển hướng sang ánh mắt thứ hai chính là tên phiền toái trước mắt này.Từ nãy đến giờ luôn nhìn cô chăm chú,cô cũng không có tự yy đến nổi cho rằng cái bao da này có thể thu hút hắn.Nhưng càng nhìn cô càng thấy nó có chút quen mắt nhưng lại không nhớ ra nhìn thấy ở chỗ nào.
Bất động thanh sắc nhìn biểu tình đa dạng của tiểu nữ nhân trước mặt,Hàn Tiêu Kỳ càng cảm thấy cô gái này hoàn toàn không giống nữ phụ một chút nào.Nhưng là hắn tình nguyện bỏ thời gian,để đùa giỡn với tiểu nhân nhi lạnh lùng lại vô cùng thú vị này!Ánh mắt vừa rồi đẹp đến hoàn hảo a,hắn có cảm giác thân thuộc khi nhìn vào đôi mắt xinh đẹp đó.
- Tiểu thư,mời! - Khẽ nâng lên ly rượu đỏ,Hàn Tiêu Kỳ hướng Tư Đồ Lạp Vi môi khẽ nhếch lên một độ cong hoàn hảo.
- Mời! - Tạm thời cấp cho hắn chút mặt mũi vậy,dù sao cũng là người ta mời cơm a!
Vì để cho Hàn Tiêu Kỳ triệt để cắt đứt liên tưởng cô với nữ phụ nên hầu như từ đầu đến cuối Tư Đồ Lạp Vi luôn tỏ ra lạnh lùng,ít nói không hề phóng khoáng cấp cho Hàn Tiêu Kỳ một cái tươi cười hòa nhã!
Hàn Tiêu Kỳ nhẹ lắc ly rượu trong tay,như có như không nhìn về phía gương luôn tập trung ăn uống trước mắt.Cô gái này...không hề giống bất cứ người con gái nào hắn đã gặp trước đây kể cả cái cách ăn uống cũng vậy.Những người trước thì lúc nào cũng ăn rất ít duy trì nhã nhặn nhưng hắn lại thấy bọn họ rất giả tạo,nhàm chán,vô vị.
Tuy cô luôn im lặng dùng bữa không cho hắn một cái nhìn cũng không thể moi móc một tí gì thông tin về cô ngoại trừ cái tên Tô Mặc Nghiên,nhưng xem ra tiểu nhân nhi này chỉ nói cho qua mà thôi!Không thể tin được dáng vóc nhỏ bé như vậy mà lại có thể giải quyết gần một bàn đồ ăn nhưng là không thô lỗ bất nhã mà dáng vẻ lại còn vô cùng nhã nhặn có vẻ giống tiểu thư quý tộc.
- Phục vụ! -Nhẹ nâng tay lên cao hướng phía ngoài nói.
- Vâng,xin hỏi tiểu thư cần gì? - Lần này đến là một nam phục vụ.
- Một phần sushi cá ngừ đại dương mang về!
- Vâng,xin tiểu thư chờ một chút.
Hàn Tiêu Kỳ mắt hơi nheo lại nhìn Tư Đồ Lạp Vi thản nhiên nói:
- Vi Vi em hẳn là rất thích ăn món sushi đó đi? - Giọng nói trầm thấp như mê hoặc người khác.
- Không hẳn là thích lắm ,chỉ đôi chút thôi! - Bỏ một phần tôm hùm vào miệng vừa hưởng thụ vừa nói nên cũng không chú ý lắm câu từ của Hàn Tiêu Kỳ,mà Black thì đang say sưa mơ tưởng bữa tối của mình nên không ai nhắc nhở cô có cái gì đó không đúng.
- Vậy à! - Hàn Tiêu Kỳ càng hứng thú nhìn Tư Đồ Lạp Vi đang rơi vào trong bẫy mà vẫn chưa phát hiện.
- Ân....-"Chết tiệc!" cuối cùng mỗ nữ đã thức tỉnh khỏi sự mê hoặc của mĩ thực để trở về với hiện thực.
- Nga?Sao lại thấy đau bụng quá a!Chắc là tại lúc nãy ăn nhiều quá đi. - Tư Đồ Lạp Vi mặt nhăn lại hai tay thì ôm lấy bụng nhỏ nói.
- Hôm nay cảm ơn Hàn tiên sinh,tôi có chuyện phải đi trước đây! - Vừa nói xong liền dùng tốc độ tên lửa vọt đi.
- Không cần khách sao,dù sao chúng ta cũng là không phải xa lạ gì!Em nói có đúng không Tư Đồ đồng học. - Hàn Tiêu Kỳ dứt lời vô cùng vừa lòng nhìn người nào đó cách đó không xa đột nhiên cứng đờ sao đó lại càng gia tốc mà chạy.
Người ta nói thói quen quả thật rất đáng sợ,câu này dùng trong trường hợp này liền không sai!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.