Phù Vân Hoa

Chương 43: Bốn trăm năm sau




Tố Linh mở mắt tỉnh lại, chỉ thấy một mảng tối u u. Nàng mất vài khắc để nhớ ra đây là Ma giới. Ở ma giới, ngày và đêm đều không có mặt trời. Tay quờ quạt một chút, cảm thấy an tâm vì vẫn còn nằm trên giường. Nàng không muốn cứ ngủ vùi thế này, bởi vì không ánh sáng nên lúc nào cũng đem tới cảm giác đêm khuya mà đêm khuya thì phù hợp để ngủ.
Tố Linh lần trong bóng tối đến được chiếc bàn nhỏ, lại mò mẫm thấp lên ngọn đèn con. Ánh sáng đỏ nhạt rọi lên các ngõ ngách trong căn phòng lớn diễm lệ.
- Nương nương, người có gì sai bảo ạ.
Con hồ ly Sa Sa rất nhanh đã có mặt, nàng là nữ tì do Minh Bảo sai đến hầu hạ Tố Linh. Tu vi cũng chỉ chừng vài trăm năm, là một tiểu hài tử ngoan ngoãn. Tố Linh khoát áo ngủ mỏng, quay lại không vui nói với Sa Sa
- Đã bảo đừng gọi ta là nương nương rồi mà!
Sa Sa rụt rè cúi đầu, trả lời lí nhí
- Dạ… nô tì biết lỗi, tiên cô. Nhưng mà… điện hạ muốn nô tì gọi người như thế…
Tố Linh cũng không muốn dọa cô bé này, nàng nhẹ nhàng thỏa hiệp
- Vậy khi có hai người chúng ta, ngươi gọi ta là tiên cô thôi!
Sa Sa mừng rỡ vâng lệnh, nàng thật là sợ hãi khi bị kẹt giữa điện hạ cùng vương phi. Mấy trăm năm nay, Tam điện hạ đứng đầu ma giới, mặc dù không nhận làm Ma vương nhưng ai ai cũng xem ngài là hoàng đế của ma tộc. Mà vị nương nương này dĩ nhiên là tim phổi của ngài, không thể làm tổn hại dù là một chút!
Lại nói tới lần chạm trán của tiên ma ở đỉnh Minh Nguyệt bốn trăm năm trước. Tam điện hạ đem vị tiên nữ này về ma cung, từ đó không bao giờ thả nàng ra nữa. Những đại ma đầu sống lâu nhất đều nói rằng họ có cảm giác Ma Thần trở về, Ma cung lại tái hiện kết giới chắn ma khí, một vị tiên nữ lại ngồi bên song cửa, giống y Ngọc phi năm đó.
Cuộc sống ở ma giới vẫn diễn ra bình thường, mỗi ngày có vô số tiểu ma sinh ra, vô số sinh linh nhập ma đạo cũng như vô số ma tộc chết đi dưới kiếm của tiên môn. Từ khi Ma Vương bị giam cầm tới nay, đây là giai đoạn ma giới phát triển mạnh mẽ nhất. Sự xuất hiện của một vị “Tam điện hạ” gây ảnh hưởng không nhỏ đến tiếng tăm của ma giới cũng như quan hệ ngày một gây gắt giữa tiên- ma. Nhiều kẻ chọn ma đạo vì họ tin lời đồn đại xung quanh vị điện hạ này. Nghe nói Tam điện hạ tên là Tố Minh Bảo, nhũ danh là Bảo Bảo. Hắn là nguyên thần cuối cùng trên trời đất, cũng là một bản sao cực hoàn hảo của Ma Thần huyền thoại. Ngài trở về ma giới với sứ mệnh trấn hưng ma tộc, vạch ra con đường sáng cho kẻ theo ma đạo…
Có hàng trăm câu chuyện ly kỳ xung quanh Tam điện hạ, chẳng biết cái nào thật, cái nào giả nhưng nhìn chung hình tượng của hắn chỉ ngày một cao hơn, vĩ đại hơn…
Sa Sa cẩn thận đem thêm áo khoát lên cho vương phi, nàng để ý thấy sắc mặt nương nương tái nhợt, lúc nào cũng không khỏe mạnh. Haizzz… nơi này cho dù được Thần chướng bảo hộ ngăn cản ma khí nhưng đích thực vẫn là ma giới, một tiên nữ sống ở nơi thế này dĩ nhiên không thể tốt!
Sa Sa lại cẩn thận hỏi nàng có muốn ăn gì không, nghe nói nương nương là tiên cốt nhưng vẫn có sở thích ăn uống. Thấy nàng lắc đầu cự tuyệt, Sa Sa đành thức thời lui đi, trước khi đóng cửa còn không quên nói một câu
- Điện hạ hôm nay sẽ về muộn, ngài dặn tiên cô đừng chờ!
- Đã biết!
Sa Sa cẩn thận đóng kín cửa, nhẹ bước rời khỏi tẩm phòng. Nàng ngẩng đầu nhìn lên trời, chỉ thấy vầng trăng khuyết nằm ngang và vài vì sao chớp tắt trong đơn côi. Trước kia ma giới không có trăng sao, tất cả đều do điện hạ tạo hư ảnh, biến hóa một chút để bóng tối bớt tẻ nhạt. Sa Sa tin rằng nếu ngài có khả năng tạo mặt trời thì nhất định sẽ đem ánh sáng tới đây, chẳng cần biết nó có thiêu chết các tiểu quái hay không. Sa Sa làm hầu gái cho vương phi trên dưới trăm năm nhưng nàng hiểu rõ tình cảm của điện hạ dành cho chủ tử, trong lòng vừa ngưỡng mộ vừa ghen tị nhưng trên hết vẫn là khó hiểu. Chủ tử hình như hơi lạnh lùng, nàng thỉnh thoảng sẽ cười nhưng phần lớn là trầm ngâm, im lặng… Mỗi ngày nàng đều giống một bông hoa mọc trong hộp kính, thiếu chút tươi tắn, thiếu chút sức sống…
Ngoài kia Sa Sa vừa đi vừa nghĩ, trong này Tố Linh đấm vả vai ngồi xuống bàn, bắt đầu chống cằm nhìn ngọn đèn hàng giờ liền…
Vậy là bốn trăm năm rồi, nàng đã gần chín trăm tuổi, không lâu nữa sẽ tới tiên kiếp nặng nhất từ trước đến nay. Tố Linh biết thời gian có thể tạo ra trăm biến vạn hóa, nàng thích nghi được ở đây nhưng cũng đồng nghĩa với việc dần dần mất hết kiên nhẫn sống trong ma giới này. Ngày hôm trước nàng có nhận một bức thư của sư phụ. Người kể chuyện ở Hoa Đông năm nay có những ngày lễ lớn nào, kể về tiệc mừng thọ sáu vạn tuổi của Chế Sâm Thiên tôn. Bốn trăm năm trước, sau sự cố ở Song Nguyệt phái, cơ cấu tiên giới ít nhiều có sự điều chỉnh. Song Nguyệt phái không còn tồn tại mà phân chia lung tung, một phần ra đi, một phần ở lại. Người ở lại không nhiều nên lập thành tiểu phái lấy tên Minh Nguyệt như xưa, đứng đầu là Ngữ Đằng Thánh tôn.
Sau sự kiện Dung bà bà không vượt nổi tiên kiếp mà biến mất, tiên giới trở nên lung lay, danh tiếng cũng không tốt như xưa. Nội bộ các phái đều lần lượt thay người, mâu thuẫn hoặc nghi ngờ nhau. Hoa Đông có thể xem là nơi yên bình nhất, dù sao nó cũng là đệ nhất tiên phái, lại có Thiền Thị trưởng lão đứng đầu. Hai trăm năm trước, Chế Sâm được đề cử lên ghế Thiên tôn, giúp đỡ Âm Ti Thích chuyện lớn nhỏ trong phái. Vị trí minh tôn còn lại Phong Trạch, Ngũ Nguyệt, nghe nói đang chuẩn bị mở hội tranh tài để tìm thêm một đại đồ đệ giỏi giang ngồi lên vị trí trống. Trương Chí Thanh là một trong các ứng cử viên sáng giá.
Cuối thư, Phong Trạch lại lần nữa khuyên bảo Tố Linh ma giới không thích hợp cho nàng, nói rằng chỉ cần nàng nguyện ý, hắn sẽ có cách đưa nàng rời đi.
Tố Linh thở dài nhìn vào chiếc hòm nhỏ đầy ấp phong bì. Bốn trăm năm qua, chưa có năm nào sư phụ chậm trễ thư từ. Cho dù nàng không hồi âm nhiều thì người vẫn đều đặn gửi. Tố Linh vuốt ve lá thư mới nhất, cẩn thận đặt vào trong hòm, khóa lại kĩ càng rồi giấu vào ngăn cuối cùng, góc sâu nhất trong tủ áo. Tốt nhất không nên để Minh Bảo phát hiện!
Nhắc tới Bảo nhi, nàng càng thấy bi thương. Rốt cuộc hắn có thật là Tố Minh Bảo đồ đệ của nàng không? Từ khi trở thành nguyên thần, Bảo nhi phục hồi trí nhớ quá khứ nhưng không mảy may nhớ một chút gì chuyện đã xảy ra giữa nàng với hắn. Ban đầu Tố Linh còn nhiệt tình kể cho hắn biết, về sau thì không bàn tới nữa. Minh Bảo không như ngày xưa – hồn nhiên, thành thật, đáng yêu. Hắn bây giờ âm trầm và chính chắn hơn nhưng cũng xa lạ và hung hiểm hơn. Tố Linh không nhìn tới tâm hắn, vì vậy nàng cũng không có cảm giác an toàn khi sống chung với một người mình không sao hiểu nổi.
Tâm lý bất an, thêm hoàn cảnh ở Ma giới tối tăm ngộp ngạt, Tố Linh trở nên lạc lõng bắt đầu tự hỏi: Có phải mình đã sai lầm?
Gần đây nàng còn có giấc mơ lạ lùng. Trong mơ nàng nhìn thấy một cô gái khác, cũng bị giam trong Ma cung thế này, ngày ngày chỉ có mỗi việc nhìn ngọn đèn, nhìn khung cửa sổ, nhìn vào những trăng sao giả tạo trên bầu trời… Tố Linh cảm thấy hoàn cảnh của nàng thật giống mình, tự đáy lòng trở nên thông cảm. Sau mỗi giấc mơ như vậy, nàng chợt tỉnh lại trong sự mông lung, trở nên khao khát tự do và u buồn như chính người con gái ấy.
Tại sao mọi việc lại thành ra thế này? Tố Linh cũng không hiểu nổi. Nàng đã quyết định ở cạnh Bảo nhi nhưng mà bây giờ nàng không hạnh phúc! Niềm vui lớn nhất chính là chờ thư của sư phụ bởi vì nó đem đến những câu chuyện thú vị, kể về ánh mặt trời, bình minh và hoàng hôn trên đỉnh Hoa Đông, kể về trò khôi hài của các giáo đồ mới nhập môn… hình như mỗi câu chuyện đều tươi vui và hấp dẫn. Nếu nàng có mặt ở đó thì tốt quá rồi!
Tố Linh nghiêng đầu ngẫm nghĩ, cứ vậy một người một ngọn đèn, chẳng mấy chốc cả ngày lại trôi qua…
Khi Minh Bảo bước vào phòng, chính là nhìn thấy Tố Linh ngây ngốc nhìn ngọn nến. Ánh sáng – đó là thứ nàng yêu thích. Hắn cụp mắt xuống, nhẹ nhàng cởi áo choàng bụi bậm. Trong đầu thì nghĩ “Dường như ở đây không có tất tần tật mọi thứ nàng thích, vì thế nàng thường không vui, cũng cười ít hơn xưa…”
Tố Linh mãi suy nghĩ, cũng không hay biết Minh Bảo trở về, đến khi bị một đôi tay lạnh lẽo ôm lấy
- Đang nghĩ gì?
Tố Linh sực tỉnh, cười cười tránh khỏi cái ôm của hắn
- Bảo nhi về rồi!
Nàng cảm thấy hơi lạnh trên người hắn, nhíu mày nhắc nhở
- Tắm nước ấm đi!
Minh Bảo im lặng, vuốt vuốt chỗ tóc mái hơi rối của Tố Linh rồi đi vào tịnh phòng. Tố Linh nhìn bóng lưng hắn, có chút thiểu não nghĩ, Bảo nhi không còn xem nàng là sư phụ, hắn hoàn toàn đem nàng thành vật sở hữu. Không như ngày xưa, cho dù có yêu cũng không tách biệt với thân phận đồ đệ. Có lẽ vì hắn không nhớ nên không coi nàng là sư phụ nữa… Tố Linh lại không muốn như thế!
Minh Bảo rất nhanh trở lại, chẳng nói chẳng rằng kéo nàng về giường. Hắn thường nói chiếc giường là cái tổ chim ấm cúng, ôm nàng ngủ trong ấy là dễ chịu nhất. Vì lẽ đó, giường ngủ chiếm gần phân nửa tẩm phòng, thật rườm rà, thật cầu kì. Giường hình bán nguyệt, trải đệm lụa màu đỏ, căn rèm loa kèn rũ xuống màu trắng sữa, mỗi tháng sẽ đổi màu một lần, có khi là hoa văn tinh xảo. Chất liệu luôn luôn là vải dệt tốt nhất của tiên giới, công phu và tỉ mỉ. Tố Linh lại cảm thấy dễ chịu khi nằm lên.
Minh Bảo đẩy nàng xuống giường, vô cùng tự nhiên chiếm chỗ bên cạnh. Hắn thay quần áo ngủ mỏng, cổ rộng chảy xuống tới rốn, trên khoảng ngực trần vẫn đọng hơi nước. Tố Linh ngoan ngoãn không động đậy, mặc hắn kéo mình lại gần, gối đầu lên cánh tay. Cánh tay phải của hắn, Tố Linh thật sự không thích. Bề ngoài bình thường nhưng rõ ràng là ma vật, một thứ vũ khí biến hóa. Từ khi có cánh tay này, Minh Bảo không dùng tới Tâm Sai kiếm nữa, nó vẫn nằm im trong nhãn tròng, cũng hiếm khi chuyển động. Dường như thanh kiếm thấy buồn vì bị chủ bỏ bê!
Khi Tố Linh mơ màng sắp ngủ thì bị cảm giác lành lạnh trên đùi đánh thức. Nàng lùi lại, tay ngăn trước ngực Minh Bảo
- Bảo nhi… buồn ngủ lắm, đừng làm…
Minh Bảo đem bàn tay nhỏ đặt lên eo mình, thu hẹp khoảng cách giữa hai người. Tố Linh biết đây chính là không thỏa hiệp. Nàng nhíu mày, chịu đựng bàn tay hắn luồn vào trong áo, cơ thể cứng nhắc. Minh Bảo không để ý, nhanh chóng kéo hết vải vóc ra, chính mình cũng thoát y. Hắn lật người, phủ lấy nàng bên dưới, môi gấp gáp tìm môi
- Ư… đã bảo không muốn mà!
Tố Linh bất mãn đánh mạnh vào ngực hắn. Minh Bảo lại đem bàn tay đó lên hôn.
- Nàng không muốn, ta muốn!
Hắn nói câu thứ hai trong ngày. Nếu là Bảo nhi ngày xưa, chỉ cần Tố Linh trừng mắt lập tức ngoan ngãn không dám loạn, dù sao cũng là tiểu đồ đệ của nàng, ít nhiều sẽ có lòng kính trọng. Nhưng Minh Bảo bây giờ chính là bá đạo, cuồng dã, bất tuân,… hắn đối xử với nàng như phong cách điện hạ trên cao nhìn xuống. Đáng ghét!
Tố Linh quay mặt đi, né tránh môi của hắn. Minh Bảo thô bạo giữ đầu nàng lại, ra sức hôn. Trong phòng dần dần nóng lên, thi thoảng nghe tiếng thở ái muội.
- Ngừng!
Tố Linh giận dữ quát. Minh Bảo đáp lại bằng cách động nhanh hơn. Nàng đỏ bừng mặt, không tự chủ vận tiên khí đẩy bật hắn ra một khoảng sau đó chính mình tóm lấy chăn, lùi vào trong góc giường. Làm liền mấy động tác, Tố Linh thấy đầu óc choáng váng, nghiêng nghiêng ngã xuống. Vẫn là Minh Bảo đỡ được, đem nàng trở về trong lòng
- Ngốc… sao lại vận tiên khí? Ở đây không nên!
Đúng thế, chỗ này khắp nơi tương khắc với nàng, tiên thể phải dựa vào tiên khí mà bảo toàn, hạn chế sử dụng tiên lực là cách duy nhất chống đỡ. Nói cách khác, nàng hoàn toàn biến thành phàm nhân, sự học cả đời xem như uổng phí. Tố Linh nhăn nhó, vẫn ngang bướng né tránh
- Đồ đáng ghét! Đều tại ngươi…
Minh Bảo khẽ cười, thả nàng nằm lại giường, tóm cánh tay quậy phá cố định trên đầu.
- Ngoan ngoan ~~~
Hắn gọi như dỗ dành con mèo nhỏ cáu kỉnh, tay lại tách hai đùi nàng ra
- Aaaa…. TỐ MINH BẢO!
Tố Linh thật là không chịu nổi, hắn ăn phải xuân dược hả? Tại sao đêm nào cũng muốn nàng đến phát điên thế này? Bốn trăm năm rồi, thời gian trò chuyện thì ít mà trên giường thì nhiều. Tố Linh càng lúc càng không thể nói chuyện một cách nghiêm túc với hắn! Cuộc sống nàng mơ ước không phải như vậy, nàng mong hai người có thể vô tư du sơn ngoạn thủy, làm chuyện mình thích làm, rỗi rãi chọc giận mấy lão tiên gia đáng ghét. Nàng muốn Minh Bảo trở về như ngày trước – đồ đệ nhỏ hay đỏ mặt, ngây ngô mà chân thành.
Càng nghĩ, Tố Linh càng thấy thất vọng trong lòng, nước mắt tí tách rơi xuống. Minh Bảo mắt đỏ sậm nhìn nàng, cơ thể vẫn không ngừng ra vào. Tố Linh khóc, hắn rất khó chịu nhưng sự khó chịu kia lại biến thành tức giận và cố chấp. Minh Bảo nhắm mắt không muốn nhìn nữa, chỉ để xúc giác điều khiển mình thôi. Tố Linh mơ hồ nhìn nam nhân này, cắn răng cố ngăn tiếng khóc, tự nhiên lại nhớ tới lá thư gần nhất của Phong Trạch
“Linh nhi, hắn không thể là Tố Minh Bảo, hắn chỉ là Tam điện hạ của ma tộc mà thôi. Ma đạo rất khác chúng ta, từ suy nghĩ tới hành động đều khó chấp nhận. Con không nên lầm lẫn, đừng xem đồ đệ ngày trước và Minh Bảo bây giờ là một. Từ cái đêm hắn suýt giết Linh nhi trong nhà gỗ, Minh Bảo đã không còn nữa!”
Minh Bảo cuối cùng cũng dừng lại, không vì thỏa mãn cũng không vì thương xót. Hắn nhíu mày nhìn xuống thân dưới, có chút ngạc nhiên lẫn tỉnh ngộ. Ngẩng đầu nhìn mặt mèo đầy vết lệ, bất đắc dĩ nói
- Giỏi thật! Còn có thể dùng cách này phản kháng ta?
Tay Minh Bảo sờ xuống dưới, chỗ đó không ẩm ướt nữa, nếu vẫn ngoan cố muốn vào thế nào nàng cũng bị thương. Minh Bảo thở hắt ra, tự kiềm chế lại. Sau đó hắn ngồi dậy, vẫy tay một cái, tẩm điện rực sáng. Tố Linh chui vào trong chăn gấm đỏ, úp mặt xuống gối. Minh Bảo lắc đầu, tự đi vào tịnh phòng. Lát sau hắn trở ra lại một thân hơi nước, đem theo mấy chiếc khăn trắng ngồi xuống giường. Dễ dàng kéo ra con sâu nhỏ trốn trong cái kén, hắn đem khăn lau sạch mặt cho nàng, lau cả chỗ dính nhớp bên dưới. Thấy Tố Linh co rúm, hắn mới ném khăn đi ôm theo nàng lăn xuống giường
- Đừng khóc… ta không muốn nữa, nàng ngủ đi!
Tố Linh tràn đầy bất mãn nhưng vẫn thức thời không náo loạn, dần dần cũng vì mệt mà thiếp đi.Trong bóng tối tịch mịch không hơi ấm của ma giới, có một vị thần lặng lẽ kiểm tra lại kết giới bao quanh Ma cung, không tiếng động gia cố những nơi hắn thấy cần thiết, sau đó lại phân phát thêm chút ánh sáng cho trăng và sao giả trên nền trời, sau cùng là tẩy sạch chút ma khí xâm nhập vào nội điện… Làm xong hết thẩy, hắn đã mệt đờ người, len lén trút hơi thở dài, cụp mắt nhìn xuống cô gái nhỏ ngủ ngon lành bên cạnh. Hắn tồn tại hơn ba mươi vạn lẻ bốn nghìn bảy trăm năm cuối cùng cũng hiểu hết yêu một tiên nữ là loại cảm giác “khổ sở trong ngọt ngào” thế nào. Bàn tay khẽ khàng trườn xuống bụng nàng, không phát hiện gì, hắn lại có chút thất vọng nhíu mày. Nhưng thất vọng ấy rất nhanh tan biến bởi vì hắn đột nhiên nghe thấy một âm thanh
“Tam đệ… ngươi có khỏe không, đã sớm quyết định rõ ràng chưa? Đừng để ca ca chờ lâu quá nha, bốn trăm năm cũng là quá lâu rồi…”
Minh Bảo mặt trầm xuống thầm thì trong bóng tối
- Cút!
Một âm thanh mang Thần lực đặc quánh, đánh thông điệp kia bay ra thật ra khỏi Ma cung, những ma đầu có tuổi đều nhạy cảm nhận thấy luồn sát khí âm u tỏa ra từ hoàng thành. Haizzz… ai có gan chọc giận Tam điện hạ vậy?
Phía trong kia Minh Bảo cảm thấy Tố Linh không yên giấc liền thu hồi sát ý, chầm chậm dịch chuyển cho nàng tư thế thoải mái. Hắn trằn trọc suốt đêm dài, dỗ dành nữ nhân trong lòng, thỉnh thoảng mở mắt nhìn thân ảnh mờ mờ đang ngồi bên khung cửa sổ
“Mẫu thân, rốt cuộc người để lại bao nhiêu hồi ức ở đây vậy? Đừng ảnh hưởng đến vợ con, nàng thực sự sống không vui!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.