Phúc Hắc Bùi Quản Lý

Chương 1:




Nhạc San thực thích đọc sách,bởi từ sách nàng giáo hội được rất nhiều đạo lý,không ai giễu cợt nàng,cũng không nói 2 lời khiến nàng không biết phân biệt đúng sai. 
Nhạc San biết mình từ nhỏ đến lớn không phải thực thông minh,bởi vậy,nàng làm chuyện gì cũng luôn thật cố gắng.Nhưng không hiểu có chuyện gì mà quan hệ với mọi người xung quanh quả thực rất kém,mặc kệ nàng cố gắng cũng không cải thiện được.Mới trước đây,chuyện mọi người xa lánh làm nàng thực bị thương,lớn lên,nàng đã tập thành thói quen, không để mắt hết thảy,cũng thuận theo quan hệ tự nhiên. 
Nhạc San là 1 nữ nhân bộ dạng thanh thanh tú tú,không phải này thuộc dạng mỹ nhân,nhưng rất ưa nhìn.Nàng thanh thuần bộ dáng,ít son phấn,tóc dài áo choàng,hội nghị thường kỳ làm cho người ta nghĩ lầm nàng là nhân sự mới tốt nghiệp đại học,mà không nghĩ nàng đã muốn tốt nghiệp 4 năm a. 
Công ty Nhạc San cũng có chút danh tiếng làm về khoa học kỹ thuật.Nàng được phân chức vụ đảm nhiệm nghiệp vụ trợ lý.Lúc trước biết nàng tới công ty này phỏng vấn,nhóm bạn tốt đều nói nơi này tốt,chính nàng cũng cảm thấy như vậy.Vì thế nàng đối công việc là tận tâm hết sức,bất tri bất giác cũng được 4 năm. 
Bốn năm thật sự là vất vả nha!Nàng còn tưởng mình là cái nữ nhân ngu ngốc,sẽ không qua được vòng thử việc,không nghĩ tới còn là 4 năm,này không phải đáng chúc mừng sao? 
Cho nên vì chúc mừng nàng,tiện thể thứ 3 tuần sau là sinh nhật,nhóm tỷ muộ các nàng hẹn nhau 7h ở KTV,thẳng đến nửa đêm mới chấm dứt.Tiệp Ngọc phụ trách đưa Cần Tâm đã có chút say về nhà,nàng và Sài Nghê vừa vặn cùng hướng về. 
Nàng gọi điện kêu taxi,10 phút sau,1 chiếc taxi đỗ trước sảnh lớn của KTV,lái xe là người nàng quen biết,nàng gọi:
"Trần bá,giờ này chưa tan tầm sao?" 
"Tôi tính nốt chuyến này sẽ tan tầm,còn cô tăng ca thưc muộn nha"Trần bá cười hỏi nàng. 
"Ách..Không phải,là có bằng hữu sinh nhật"Nhạc San có điểm xấu hổ,không dám tiết lộ nhân vật chính của bưa tiệc là nàng,"Đúng rồi.Trần bá,nhờ ông giúp 1 việc,bằng hữu của tôi uống say,đang nằm trên sô fa đại sảnh ngủ,tôi 1 người không có cách đỡ,đành mượn ông giúp a?" 
"Bạn trai?" 
"Nữ nhân bằng hữu".Nàng lắc đầu đáp 
Trần bá gật đầu,tắt máy,theo nàng vào đại sảnh. 
"Sài Nghê,..Sài Nghê". 
Nhạc San muốn thử đánh thức bằng hữu,bất quá bằng hữu của nàng đã bất tỉnh nhân sự,không có chút phản ứng,biết chính mình chỉ uổng phí khí lực,nàng đành cùng Trần bá tả hữu mỗi người một bên,đem cái nư nhân đang say mềm người nâng từ sô fa lên,1 đường đi ra khỏi đại sảnh,mở cửa sau xe,cả 2 cùng ngây người.Chỉ thấy 1 nam nhân đang tọa lạc ở ghế sau,đối mặt với loại sự việc này,nàng và Trần bá đều ngây ra như phỗng. 
Trần bá hoàn hồn trước,lên tiếng hỏi: 
"Vị tiên sinh này,sao anh có thể ngồi trong xe của tôi?".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.