Phúc Hắc Bùi Quản Lý

Chương 11:




“Này.”
Cám ơn trời đất, Tiệp Ngọc tiếp điện thoại.
“Tiệp Ngọc, làm ơn không cần nói cho mình biết cậu di động sắp hết pin a.” nàng nhất mở miệng trước hết yêu cầu.
Điện thoại kia đầu Bạch Tiệp Ngọc đang nghe thấy nàng nói vậy, nhịn không được cười ra tiếng.
“Cậu đang gọi đến số điện thoại bàn nhà mình, có hay không có pin có cái gì quan hệ sao?” nàng cười hỏi.
Nhạc San khinh sửng sốt, cúi đầu nhìn điện thoại trên tay, lại hồi tưởng chính mình vừa rồi bấm 8 số mà, mới nhớ tới chính mình vừa mới rồi vì gấp gáp, mà không phải di động dãy số tám số.
“Thực xin lỗi.” nàng vì chính mình mơ hồ giải thích.
“Lúc này cậu làm sao có thể rảnh gọi điện thoại cho mình, không cần tăng ca sao?” Bạch Tiệp Ngọc hỏi nàng.
“Không cần, hôm nay công tác đều làm xong.”
“Làm xong không phải hẳn là muốn cao hứng sao? Cậu sao lại nói chuyện hữu khí vô lực, có phải hay không đã xảy ra chuyện gì?” nàng mẫn cảm vấn đề.
“Không có.” Nhạc San thanh âm rầu rĩ.
“Mình không tin. Không đúng sự thật, thanh âm cậu sẽ không như vậy không lực. Đã xảy ra chuyện gì?” Bạch Tiệp Ngọc gọn gàng dứt khoát nói, các nàng cũng không phải ngày đầu tiên quen biết.
“Thật sự không có, chính là……” Nhạc San mặt nhăn nhanh mày, phát hiện chính mình căn bản là nói không nên lời cái nguyên cớ ấy.
“Mình cũng không biết, chính là phiền phiền, rầu rĩ, muốn tìm cậu theo giúp mình nói chuyện phiếm mà thôi.” nàng chỉ có thể nói như vậy.
“Hảo a, kia cậu muốn tán gẫu cái gì?” mười năm bằng hữu giao tình không phải không biết, Bạch Tiệp Ngọc quyết định tiến hành theo chất lượng.
“Mình cũng không biết.”
Bạch Tiệp Ngọc ở đầu dây bên kia không tiếng động than nhẹ một tiếng. Nàng không nên hỏi như vậy.
Từ đầu đã vậy rồi, nàng nên đổi cái phương thức khác hỏi nàng.
“Cậu vì sao cảm thấy phiền phiền, rầu rĩ? Loại cảm giác này là từ khi nào thì bắt đầu có?”
“Sauk hi  tan tầm” Nhạc San thành thật trả lời.
“Cậu hôm nay mấy giờ tan tầm?” nàng lại hỏi.
“7 giờ.”
“Mình là chỉ thời gian từ trong nhà Bùi quản lí tan tầm a.」” lần trước các nàng nói chuyện điện thoại, Nhạc San vui vẻ cùng nàng nói nàng gặp được một người tốt,nghĩ biện pháp cho nàng tăng ca, còn có thể nấu cơm, săn sóc, thẳng đem đối phương ca ngợi tận trời. Khi đó nàng càng nghe càng cảm thấy tên này có ý tứ gì, bất quá Nhạc San lại cười nàng suy nghĩ nhiều, bởi vì Bùi quản lí của nàng điều kiện hảo đến không được, thích hắn, nữ nhân điều kiện so với nàng hảo một trăm lần đại khái có một ngàn cái, cho nên hắn không có khả năng đối nàng có hứng thú.
Nếu Nhạc San nói như vậy, nàng cũng không muốn cùng nàng tranh cãi, chính là lăng yên xem chuyện hay a.
Xem ra, sự tình giống như bắt đầu có biến hóa.
“Hôm nay mình không đi đến nhà quản lí.” điện thoại đầu kia tạm dừng một hồi lâu, mới truyền đến thanh âm trả lời so với trước buồn gấp một trăm lần.
Xem ra nàng giống như tìm được vấn đề mấu chốt, Tiệp Ngọc nghĩ.
“Vì sao không đi?” nàng tiếp tục hỏi.
“Công tác đều làm xong, muốn đi làm cái gì?” Nhạc San buồn buồn trả lời.
“Đây là Bùi quản lí nói?”
“Không phải, hắn cái gì cũng chưa nói, bước đi.” càng buồn.
“Hắn không có khen ngợi cậu công tác năng lực có tiến bộ, càng lúc càng hiệu suất ư?” nếu biết vấn đề ở đâu ra, Bạch Tiệp Ngọc nhất thời có tâm tình hay nói giỡn.
“Không có.”
“Cho nên, cậu buồn là vì hắn không có khen ngợi sao?”
“Không phải.” Nhạc San không chút do dự trả lời, trong giọng nói còn có điểm phiền chán.
“Đó là bởi vì hắn không phát hiện cậu có tiến bộ sao?”
Nhạc San mân cánh môi, không nghĩ nói chuyện.
“Cũng không phải.” Bạch Tiệp Ngọc thay nàng trả lời, sau đó hỏi tiếp:”Đó là vì sao đâu?”
“Mình không biết.” tạm dừng trong chốc lát, nàng mới buồn thanh trả lời.
Bạch Tiệp Ngọc cũng học nàng tạm dừng trong chốc lát, mới hoãn thanh hỏi: “Là thật không biết, vẫn là biết, chính là không nghĩ thừa nhận, trốn tránh không dám nhìn thẳng vào nó đâu?”
Nhạc San đột nhiên cứng lại rồi thân thể.”Mình nghe không hiểu cậu đang nói cái gì.” (Zyn: giả nai a)
“Muốn mình nói thẳng sao?” Bạch Tiệp Ngọc thẳng hỏi.
Nàng trầm mặc không nói.
“Cậu thích hắn”
“Không cần!” Nhạc San kinh hoảng kêu to, “Không cần nói ra, Tiệp Ngọc.”nàng cầu xin nói. Nếu nói ra, nàng về sau còn có biện pháp giống như bây giờ tự nhiên đối mặt quản lí, cùng quản lí ở chung sao? Không thể nói, chỉ cần không nói, nàng là có thể làm bộ như không, làm bộ hắn chính là thủ trưởng của nàng, mà nàng là cấp dưới hắn, sau đó bọn họ tiếp tục trong hình thức ở chung lúc đó bình an vô sự.
“Cậu đang sợ cái gì, Nhạc San?” bạn tốt ôn nhu hỏi nàng.
Nhạc San muốn nói nàng không biết, nhưng là kỳ thật nàng biết, Tiệp Ngọc cũng biết nàng đang sợ cái gì, bởi vì nàng, Tiệp Ngọc, Sài Nghê cùng Cần Tâm bốn người là cùng nhau kết giao, cùng nhau vượt qua kì nhân sinh hắc ám của các nàng.
Thật lâu trước kia các nàng vẫn là học sinh, nàng từng thích một người, nàng thực cố gắng, thực cố gắng cố lấy dũng khí hướng đối phương thông báo, kết quả lại rước về nhục nhã.
Đối phương là xem ở thành tích của nàng hảo mới đáp ứng cùng nàng kết giao, không nghĩ tới lại  phát hiện thành tích của nàng là khổ sở mà thàn, trên thực tế so với bất luận kẻ nào đều phải chăm chỉ gấp bội, lập tức đưa ra lời chia tay. Sau liền thường có người ở sau lưng nàng chỉ trỏ, còn có người cố ý khi lão sư vừa dạy xong tới hỏi nàng vấn đề, sau đó nàng đáp không được, trào phúng bỏ lại một câu tiền tam danh,bất quá trong lời nói như thế linh tinh, làm cho nàng thực bị thương.
“Chúng ta đều đã không giống như xưa, Nhạc San.” điện thoại kia đầu Bạch Tiệp Ngọc ôn nhu khuyên nàng.
“Trở nên không như vậy chỉ có các cậu, còn mình là không thông minh giống nhau, phản ứng so với người khác chậm nửa nhịp, không được hoan nghênh.’ Nhạc San ngăn chặn không được tâm tình chua sót. Bề ngoài là có thể thay đổi, nhưng chỉ số thông minh thấp cũng là trời sinh, thay đổi không được.
“Cậu còn nói như vậy, mình sẽ tức giận.” Bạch Tiệp Ngọc trầm giọng nói, nàng phi thường không thích Nhạc San như vậy xem nhẹ chính mình. “Ý nghĩ người thông minh liền rất giỏi sao? Nếu chỉ biết làm xằng làm bậy, kia còn không phải là không bằng một cái biến chất. Một cái làm đến nơi đến chốn, chịu khổ nhọc bình thường. Huống hồ cậu hiện tại rốt cuộc có chỗ nào so ra kém người khác?Cậu lại tự coi nhẹ mình, mình về sau cũng không để ý cậu nữa!”
“Thực xin lỗi.” nàng nhanh chóng giải thích, không nghĩ chọc bạn tốt tức giận.
“Không nên khinh chính mình, Nhạc San.” Bạch Tiệp Ngọc lời nói thấm thía nói.”Cậu có rất nhiều ưu điểm người khác so ra kém hơn a, tỷ như có kiên nhẫn, nghị lực, thiện lương, không cùng người so đo, so với này ỷ vào chính mình thông minh liền chiếm tiện nghi người ta,không nhàn hạ đánh hỗn, xu nịnh mã thí nhân tốt hơn một trăm ngàn lần.Cậu không phải nói  trên thế giới này không còn có người so với chúng ta càng hiểu biết cậu sao? Một khi đã như vậy,cậu nên tin tưởng mình. Cậu tuyệt đối sẽ không so với người khác kém, cậu phải tin tưởng chính mình, hiểu không?”
“Ân.”Nhạc San lên tiếng trả lời.
“Ân là cái gì ý tứ?”
“Mình sẽ không so với người khác kém.”
“Tốt lắm. Ngày mai cậu liền cùng Bùi quản lí thông báo, nói cậu thích hắn.”
“Cái gì?!” Nhạc San kinh hách sanh mắt kêu lên:”Mình không có!”
“Cậu dám nói cậu không có tương tư hắn?Cậu dám thề sao?” Bạch Tiệp Ngọc đánh gãy lời của nàng.
Nhạc San nói không nên lời, nàng biết chính mình không có biện pháp thề với trời.
Nàng thích quản lí, đó là một bí mật không thể nói, ngay cả chính nàng cũng không thừa nhận, kết quả Tiệp Ngọc lại bắt nó đi ra.
Tựa như đập nước bị vỡ, miệng cống bật mở, ngựa chạy nước đại,nàng thực áp lực, che dấu toàn bộ trút xuống đi ra, rốt cuộc là ra không được, vào cũng không được.
“ Tiệp Ngọc,mình muốn ngắt điện thoại, tái kiến a.” Nhạc San trốn tránh, vội vàng đem điện thoại cắt đứt, giống như làm như vậy có thể áp chế tình cảm này làm nàng chân tay luống cuống bối rối. Nhưng làm sao có thể?
Nàng thích quản lí.
Nhưng là nàng không thể thích hắn nha.
Nếu nàng không nghĩ tự rước lấy nhục, nếu nàng không nghĩ trở thành trò cười trong miệng người khác, nếu nàng không nghĩ mất đi cuộc sống yên ổn hiện tại, nếu nàng không nghĩ có thể mất đi cùng quản lí giống bằng hữu, cơ hội cùng đồng sự tự nhiên ở chung, nàng tuyệt đối không thể thích hắn, cũng không thể cho hắn biết nàng thích hắn!
“Linh……” điện thoại vừa bị cắt đứt lập tức lại vang lên, không cần nghĩ nàng cũng biết nhất định là Tiệp Ngọc gọi tới, nàng không dám tiếp. Bởi vì nếu Tiệp Ngọc biết ý tưởng hiện tại của nàng, nàng nhất định sẽ bị mắng.
Tiệp Ngọc nguyên bản cũng rất thông minh, hơn nữa nàng bây giờ đã gầy đi rất nhiều, hoàn toàn thoát ly “nữ phi thường” tên hiệu sau là nữ phì hùng, lại tự tin tràn đầy,rất được hoan nghênh. Cùng nàng diện mạo bình thường, ý nghĩ cũng không thông minh hoàn toàn bất đồng, không có khả năng nhát gan lại tâm tình bất lực phức tạp như nàng, cho dù các nàng hiểu biết là giống nhau a.
Điện thoại tiếng chuông vang một hồi lâu mới chấm dứt.
Nàng biết bên kia đầu điện thoại Tiệp Ngọc nhất định tức điên rồi, lần tới khi liên lạc hoặc gặp mặt, nàng nhất định sẽ bị Tiệp Ngọc mắng đến thối đầu, nhưng nàng đã có chuẩn bị tâm lý, tuyệt không cần phiền não đến nó.
Nhưng là ngày mai nên làm cái gì bây giờ? Nhạc San tâm hoảng ý loạn.
Bởi Tiệp Ngọc vạch trần nàng coi thường chính mình,vạch trần ý đồ che dấu bí mật, nàng không biết chính mình còn có hay không cách nào tiếp tục đối mặt quản lí như trước đây, tự tại cùng hắn ở chung.
Nếu bị quản lí phát hiện nàng “Cóc mà đòi ăn thịt thiên nga”, hắn còn có thể giống như trước đối đãi với nàng sao?
Tóm lại,nàng cảm thấy quản lý đối tốt với mình, là vì nàng cùng nữ nhân khác bất đồng, cũng không có mơ mộng tới hắn. Nếu cho hắn biết nàng kỳ thật cũng cùng nữ nhân khác giống như vậy, hắn về sau còn có thể liếc nhìn nàng một cái,cho nàng đến nhà hắn tăng ca, cùng nàng tan tầm, cùng nhau ăn bữa tối, lại thuận tiện giúp nàng làm bữa sáng sao?
“Sẽ không.”
Nước mắt đi theo hai chữ này tuôn ra, sau đó từng giọt từng giọt trong hốc mắt rơi xuống.
Nhạc San hoàn toàn khắc chế không được nước mắt chính mình, cũng áp lực không được dục vọng gào khóc, đột nhiên lên tiếng khóc rống lên.
“ô ô…… Ô……”
Nàng nên làm cái gì bây giờ? Nàng sau này rốt cuộc nên như thế nào đối mặt quản lí?
Ô ô ô…… Rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ? Ô ô……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.